Nam Cung Nguyệt không tự giác vặn vẹo cơ thể, cực lực bỏ qua tầm mắt của hắn.
Nàng chỉ lo tránh đi cảm giác xấu hổ do côn ŧᏂịŧ thô to mang đến nhưng không chú ý tới ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ càng ngày càng u ám, tầm mắt lại như có như không dừng trên khe thịt nho nhỏ giữa hai chân nàng. Hai mảnh cánh hoa mềm mại đã sớm bị nam nhân mạnh mẽ đẩy ra, khe thịt trong tao huyệt có thể nhìn thông thấu.
Thân thể nữ nhân này quá động tình, tao huyệt nhỏ hẹp không ngừng chảy dâʍ ŧᏂủy̠, rơi đầy vào tay hắn. Khuôn mặt nhỏ thanh thuần ửng hồng cộng thêm mắt phượng hẹp dài ngập tràn hơi nước, rõ ràng tao lãng cực kì nhưng nàng lại cố hết sức nghiêng mặt đi, tận lực đè nén tiếng rêи ɾỉ.
Nhìn dáng vẻ nàng cực lực ẩn nhẫn, ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ hiện ra một màu đỏ tươi, hắn chỉ hận không thể hung hăng nhảy vào tao huyệt ướt đẫm, chơi nàng khóc lóc xin tha, đừng mong bày ra sự đoan trang của Thánh Nữ nữa.
“Rên lên."
Đương nhiên Hoàn Nhan Nghệ không thể làm nàng, hắn chỉ có thể híp mắt, đột ngột ra lệnh.
Nam Cung Nguyệt đang nhẫn nại cảm giác xấu hổ mãnh liệt, nghe được lời nam nhân nói, mắt phượng của nàng đột nhiên mở ra.
... Bên. Bên ngoài... Có người.
Nàng thật sự quá mức nhớ hắn, dù hắn có quá đáng thế nào thì nàng cũng ngoan ngoãn chịu đựng, nhưng hiện tại hắn lại bảo nàng rên lên!
Ám vệ kia vẫn còn ở ngoài bình phong nói việc Thiên Hỏa. Nàng là thủ lĩnh Liên Minh Bắc Bộ, lẽ ra cần phải nhanh chóng đi Dạ Viêm Phong trước, thế mà hắn không chỉ không thả người mà còn cầm giữ nàng ở đây...
Sao lại... Sao lại có thể như vậy?!
Nam Cung Nguyệt không chút nghĩ ngợi đã khước từ, nhưng ngón tay hắn lại thọc vào rút ra nhục huyệt thật mạnh, còn càn rỡ đùa bỡn âm hạch.
Kɧoáı ©ảʍ điên cuồng dâng lên, vốn nàng đang khước từ thì giờ lại trở nên mềm mại vô lực. Nàng hao hết sức lực mới nhịn xuống tiếng rêи ɾỉ muốn lao ra.
“Không được.”
Nhưng nàng không biết nam nhân không nghe được hai chữ "không được" này, hiện giờ Hoàn Nhan Nghệ đang bá đạo bức người nên càng sẽ không nghe.
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy hạ thân lạnh lẽo, không biết từ khi nào trong tay Hoàn Nhan Nghệ có thêm một cây ngọc thế màu đen. Ngọc thế kia không lớn, chỉ nhẹ nhàng chui vào trong nhục huyệt nhưng lại làm nàng dâng lên một ham muốn mãnh liệt lại khó hiểu.
“Ngươi… Ngươi hạ cái gì?”