Hoàn Nhan Nghiêu chỉ cảm thấy lòng mình đã đau cùng cực.
"Nguyệt nhi, ngủ đi."
Cảm thấy nàng đang run rẩy, Hoàn Nhan Nghiêu cúi đầu nói ra bốn chữ, giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng và dịu dàng.
Nếu đau khổ đến thế thì sao không quên Hoàn Nhan Nghệ?
Sau đó hắn dùng tay đánh vào sau gáy nàng một cái cực nhanh.
Hắn không trở về sứ quán mà là ôm nàng thân mật dịu dàng, đi qua Tô phủ.
"Có khách đến rồi."
Công Tôn Lung Yên híp mắt đẹp, bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
"Hoàn! Nhan! Nghệ!"
Hoàn Nhan Nghiêu ôm Nam Cung Nguyệt hôn mê, lặng lẽ xâm nhập vào phòng ngủ của Tô Nghệ.
Hắn lạnh lùng gằn tên Tô Nghệ, giọng nói đè nén phẫn nộ.
Tô Nghệ lạnh nhạt nâng mắt lên, nhìn Hoàn Nhan Nghiêu đi từng bước tới. Khóe môi Tô Nghệ mím chặt, hình như cả trong đôi mắt thâm thúy kia cũng có một sự âm ngoan xẹt qua.
"Việc năm đó là Nguyệt nhi có lỗi với ngươi, nhưng nàng cũng rất bất đắc dĩ, ngươi không thể nào không rõ được. Vì sự kiện đó của ngươi mà nàng đã chịu tra tấn mười ba năm. Đã đến nước này rồi, sao ngươi không buông tha nàng?"
Hoàn Nhan Nghiêu cứ đứng đó nhìn mặt Tô Nghệ, giọng nói đè nén nặng nề.
"Chẳng lẽ thân phận con riêng của ngươi là lỗi của nàng? Nếu ngươi muốn trả thù thì người ngươi nên tìm là phụ thân chứ không phải Nguyệt nhi! Hoàn Nhan Nghệ, ngươi trả lời ta đi, ngươi muốn cả đời Nguyệt nhi đều bị hủy trên tay ngươi hả?"
Hắn ôm Nam Cung Nguyệt, áp khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng lên ngực.
Hắn nhìn chằm chằm mặt Tô Nghệ, giọng hắn lạnh như băng, cố sức đè nén kích động muốn ra tay. Tô Nghệ lạnh lùng nhìn hắn ôm Nam Cung Nguyệt thân mật khăng khít, không nói một lời.
"Hoàn Nhan Nghệ!"
Chỉ cần Hoàn Nhan Nghiêu nghĩ đến vừa rồi tiểu nhân nhi trong ngực hắn đã dâng lên nỗi tuyệt vọng khắc cốt thì hắn lại thấy tâm phiền ý loạn vô cùng.
"Hoàn Nhan Nghiêu, ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Tô Nghệ rất bình tĩnh, trước sau đều bình tĩnh, ngay cả khuôn mặt tiểu chính thái tinh xảo đẹp mắt của hắn cũng nhàn nhạt lạnh như băng sương.
Hoàn Nhan Nghiêu nhìn mặt hắn, vẫn còn muốn nói thêm.
"Đừng để ta nói lần hai."
Khuôn mặt non nớt tuấn tú của Tô Nghệ đột nhiên dấy lên sự hung ác đáng sợ, đôi mắt thâm thúy lạnh băng dọa người, hung ác điên cuồng như nhiễm huyết sắc đỏ thẫm. Ánh mắt kia giống như ánh mắt đã từng quen thuộc làm cho người ta sợ hãi, Hoàn Nhan Nghiêu thấy mà chấn động trong lòng, cũng không biết hắn nghĩ tới điều gì mà ôm Nam Cung Nguyệt xoay người rời đi.
...