Hoàn Nhan Nghiêu nhìn nụ cười nhàn nhạt của nàng, bỗng nhiên ánh mắt hắn cụp xuống. Khi nâng mắt lên, khóe môi hắn lại cong lên nụ cười dịu dàng. Giọng hắn ấm áp tựa một đầm nước cạn nhu hòa, như có thể làm người sa vào trong đó, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn thì càng vô cùng mê người.
Thành hôn?
Nam Cung Nguyệt đang cười nhạt, nhưng cuối cùng khi nghe được hai chữ này thì sắc mặt khẽ biến, trong mắt phượng hiện lên một tia cảm xúc dao động.
Nói cách khác, thời gian nhiều nhất nàng có chỉ còn vài năm.
"Được, ta biết rồi.”
Ý nghĩ đó thoảng qua trong đầu nàng, nàng lập tức nhanh chóng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Khuôn mặt nhỏ lãnh diễm vẫn thánh khiết không vướng bụi trần, trả lời rất nhu thuận. Câu trả lời nhu thuận này khiến Hoàn Nhan Nghiêu khá mừng rỡ, thành hôn với Nguyệt Nhi là mong ước nhiều năm của hắn.
Nam Cung Nguyệt cứ cười nhạt như thế, đi về phòng mình. Trong nháy mắt khi bước vào phòng, ánh sáng nơi đáy mắt nàng lập tức biến mất.
“Tiểu thư đã trở lại.”
Linh Nương hầu hạ Nam Cung Nguyệt nhiều năm, vừa thấy nàng trở về thì lập tức cung kính tiến lên.
“Linh Nương.”
Nam Cung Nguyệt mặc một bộ váy trắng, thánh khiết hoàn mỹ. Nàng bước đôi chân thon dài trắng như tuyết ra, khóe miệng còn treo nụ cười nhàn nhạt.
“Nghệ ca ca không thích ta...... Hận ta tận xương. Bên người hắn có thêm một nữ hài, ta vốn không có tư cách khổ sở.... Đúng, ta rất khổ sở.. Rất khổ sở...."
Mắt phượng nàng lạnh nhạt, khi nói mấy lời này thì cũng bình đạm tự giễu, sự run rẩy và bất lực trong giọng nói rất rõ ràng.
Hắn không thèm để ý nàng, nàng đã sớm biết. Hắn hận nàng tận xương, nàng cũng rất rõ.
Nam Cung Nguyệt chậm rãi khép mắt phượng lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng rũ xuống. Chỉ là nếu không có Hoàn Nhan Nghệ, nàng nên làm gì bây giờ?
“Tiểu thư...."
Khuôn mặt xinh xắn của Linh Nương thoáng dại ra.
Nàng không biết nên làm thế nào để an ủi tiểu thư. Rốt cuộc dòng chính Hoàn Nhan gia tuôn ra chuyện kia.