Ánh mắt hắn bất biến nhưng trong lòng lại dâng lên nộ khí băng lãnh.
Lúc này Nam Cung Nguyệt không màng mọi thứ, nàng vươn cánh tay thon thả ra ôm lấy thân thể thon gầy của hắn.
Tay ngọc trắng noãn tinh tế mềm mại lướt qua trước mắt hắn, thủ cung sa đỏ tươi như son điểm xuyết trên da thịt tinh tế trắng như tuyết của nàng, nó quyến rũ như máu khiến lòng người rung động nói không hết lời.
“Nam Cung Nguyệt, ngươi đừng quá đáng! Nếu còn không cút đi thì ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa đâu.”
Điểm đỏ tượng trưng cho sự thuần khiết kia đập vào mắt Tô Nghệ dường như đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, khuôn mặt tiểu chính thái tinh xảo tuấn tú của hắn bỗng nhiên nhiễm một sự tức giận băng lãnh.
Hắn lạnh lùng đẩy tay nàng ra, nói từng từ:
"Ngươi dám xông vào phủ đệ của ta vào ban đêm, đơn giản là do trong tay ngươi có nhược điểm gì đó có thể trao đổi với đế quân Liên Minh Đông Bộ. Vậy nếu ta gọi Hoàn Nhan Nghiêu tới thì sao?"
Tiếng hắn rất lạnh, tựa như màng sương mù rực rỡ nhất trong đêm tuyết tối đen như mực. Mỗi chữ hắn nói ra đều lạnh lùng, giá băng thấu xương, phảng phất có thể đánh vào nơi đau đớn nhất trong lòng người!
"Hoàn Nhan Nghệ! “
Nam Cung Nguyệt nghe vậy, khuôn mặt lãnh diễm quyến rũ lập tức hơi biến sắc. Mắt phượng của nàng khép lại một nửa, trong đó tựa như có một lớp hơi nước thoảng qua.
Nàng biết hắn bài xích nàng sâu sắc, chán ghét nàng, hận nàng, nhưng lại không nghĩ tới hắn sẽ làm đến bước này.
“Không được gọi cái tên đó nữa! Ngươi cút ngay cho ta! Đừng xuất hiện trước mặt ta! Nếu có lần sau, ta sẽ gϊếŧ ngươi.”
Tô Nghệ lạnh lùng liếc nàng, trong ánh mắt hiện lên sự hung ác khiến người ta run rẩy.
Hắn cách xa nàng, từ từ cởi bỏ nút quần áo của mình rồi lại lấy ra một bộ đồ mới để thay, lạnh nhạt tiếp tục đả tọa tu luyện.
Khi hắn đả tọa, Nam Cung Nguyệt đã biến mất.
Nàng lấy một bộ quần áo từ Linh Khí trữ vật ra, váy trắng bị cởi rơi xuống trên mặt đất.
Tô Nghệ nhíu mày, mặt vô cảm, nâng tay lên, một luồng linh lực bắn ra, ném quần áo nàng vào đống tạp vật.
Chờ khi trời sáng, hạ nhân sẽ dọn dẹp sạch sẽ.