Đúng Ra Ta Sẽ Ở Địa Ngục

Chương 32: Thất bại đầu tiên của Đề Moore

Từ khi gặp thanh niên dọn vệ sinh ở cầu thang, Ninh Tiêu đã bắt đầu nghi ngờ.

Lần nào cũng thế, khi cậu gặp phải một vấn đề khó nhằn, không có tiến triển, sẽ có một người, hoặc một điều gì đó xuất hiện như đã được sắp xếp sẵn từ lâu để giải đáp thắc mắc của cậu, dọn sạch con đường trước mặt. Từ sau chuyện của Trương Vĩ Vĩ, Ninh Tiêu đã dần nghi ngờ với sự trùng hợp này.

Cho nên ngay khi gặp được người dọn vệ sinh đó, Ninh Tiêu đã có một suy đoán, cậu biết người này rất có thể là gián điệp mà Hách Dã cài vào, vì muốn tìm hiểu nguồn căn nên Ninh Tiêu cũng không nói thẳng ra. Cậu theo dõi thanh niên nọ với hy vọng có thể tìm được manh mối gì về Hách Dã từ người nọ hay không. Ai ngờ ngay hôm sau cậu không còn gặp người dọn vệ sinh đó nữa.

Quả nhiên đó là gián điệp của Hách Dã, sau khi phát hiện Ninh Tiêu nghi ngờ, bọn họ không hề do dự loại bỏ quân cờ này.

Ninh Tiêu hơi khó chịu khi để một con mồi chạy mất, nhưng cậu cũng không muốn buông tha chỉ vì như thế. Trong lúc phá án, cậu âm thầm quan sát những người xung quanh, từ lời nói, hành động, đến thái độ, từ đó đoán xem ai sẽ là con cờ ẩn giấu tiếp theo.

Khi lấy lời khai của bốn người Liên Dịch, Ninh Tiêu chú ý đến Lý Hữu Minh. Hắn là dân làm ăn, dùng cách nhìn có vẻ kín đáo nhưng thật ra vô cùng lộ liễu để dẫn hướng nghi ngờ về phía Tịch Hướng. Việc hắn làm hoàn toàn không phù hợp với nguyên tắc mưu cầu lợi ích của một con buôn, hơn nữa, dường như giữa hắn và Trần Quỳnh có một giao dịch nào đó. Nguyên nhân cũng là vì thế nên trước khi Ninh Tiêu giăng sợi dây cuối cùng của cái lưới, đã dặn Từ Thượng Vũ một câu.

【 Nếu được thì để mắt đến Lý Hữu Minh giúp tôi. 】

Ninh Tiêu hy vọng mình có thể nhanh chóng bắt được nanh vuốt của Hách Dã, cậu cũng tin rằng Từ Thượng Vũ chắc chắn có thể hiểu được ý mình, sau đó phối hợp hành động. Nhưng cậu chưa bao giờ ngờ được Từ Thượng Vũ sẽ gặp nguy hiểm đến tánh mạng chỉ vì yêu cầu đó!

Khi chạy như điên từ hầm rượu đến cầu thang, trái tim Ninh Tiêu đập nhanh một cách kinh hoàng. Trước mắt cậu không ngừng hiện ra hình ảnh Từ Thượng Vũ ngã vào vũng máu, nếu có chuyện gì xảy ra, Ninh Tiêu tuyệt đối không thể tha thứ cho Hách Dã, cũng không thể tha thứ cho bản thân mình!

Cậu không muốn có thêm một người thứ hai, một người thứ hai phải chết đi vì cậu!

Cảnh sát nghe tiếng súng cũng chạy theo sau, Ninh Tiêu xông vào phòng giám sát ở lầu ba, vừa nhìn đã thấy một người đang ngã dưới đất.

Đồng tử đen láy co chặt lại, Ninh Tiêu vọt vào.

"Từ Thượng Vũ!"

"A, đau, đau, đau!" Người được cậu đỡ dậy túm chặt vết thương đang đổ máu trên cánh tay, rêи ɾỉ: "Tôi nói cậu nghe, cậu có thể nào nhẹ nhàng một tý được không? Tay tôi sắp rụng luôn rồi đây này."

Không phải Từ Thượng Vũ!

Ninh Tiêu muộn màng nhìn người mình đang đỡ, cũng là tóc ngắn, thân thể rắn chắc, nhưng không phải viên cảnh sát chỉ thích phá không khí đó. Người trước mặt này rõ ràng là Liên Dịch, người đi WC cùng Nhậm Đạt Chí mà mất tích giữa đường!

Mà Từ Thượng Vũ và Lý Hữu Minh cũng không có ở đây, chứng tỏ bọn họ đã đuổi nhau ra ngoài. Ninh Tiêu nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, trong lòng hơi lo lắng, tay đang đỡ Liên Dịch cũng dần buông ra.

"A! Đau!" Liên Dịch bị Ninh Tiêu thả xuống đất. "Này, này, thấy không phải là lão Đại là đối xử như thế à? Đừng tiêu chuẩn kép vậy chứ, tốt xấu gì tôi cũng bị thương vì bảo vệ anh ấy đấy!"

Cảnh sát theo phía sau cũng đến kịp, vội vàng gọi người giúp Liên Dịch xử lý miệng vết thương.

"Đừng nhìn nữa."

Thấy Ninh Tiêu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Liên Dịch nói: "Cái tên Lý Hữu Minh đó thấy bị lộ, định bắn lão Đại. May mà tôi trốn ngoài cửa sổ kịp kéo lão Đại một cái. Ngoài việc tôi bị thương vì cản đạn thì lão Đại không sao cả, anh ấy đuổi theo Lý Hữu Minh ra ngoài rồi."

Ninh Tiêu đứng trước cửa sổ, thấy trên vách tường còn dấu vết leo lên để lại. Cửa sổ lầu ba có ống nước và mái che mưa trên vách tường, rất dễ leo trèo. Cậu thu tầm mắt, nhìn Liên Dịch.

"Chắc chắn Lý Hữu Minh có người giúp đỡ, mà Từ Thượng Vũ lại ra ngoài một mình như thế à?"

Liên Dịch nhìn cậu, cười, "Ninh Tiêu đúng không? Cậu đừng xem thường lão Đại. Cho dù trên tay đối phương có súng, nhưng vào lúc này tôi còn thấy hơi lo cho sự an toàn của Lý Hữu Minh đấy."

Nghe cậu ta nói thế, Ninh Tiêu cuối cùng cũng hơi yên tâm một chút. Nhưng lúc này, phía đông của câu lạc bộ liên tục vang lên vài tiếng súng, dây thần kinh của cậu lại căng lên.

Mà tiếng gần nhất thậm chí còn vang lên ngoài cửa câu lạc bộ. Ninh Tiêu biến sắc, vội vàng hỏi cảnh sát: "Trần Quỳnh đâu?"

Sắc mặt của mọi người đều thay đổi, vội vàng chạy xuống dưới lầu!

Chờ đến khi cảnh sát chạy ra ngoài câu lạc bộ kiểm tra, chỉ thấy một cái thi thể nằm dưới đất.

Huyệt Thái Dương của Trần Quỳnh bị bắn một lỗ xuyên thẳng qua, sớm đã tắt thở. Một viên cảnh sát bước tới xem xét miệng vết thương, nói: "Đường kính thế này, phần rìa còn có vết cháy sém, là súng ngắm, có một tay súng bắn tỉa trong phạm vi ba trăm thước!"

Một tiếng 'phịch' vang lên, lại một viên đạn bắn đến bên chân viên cảnh sát nọ!

Phát súng này khiến mọi người đều căng thẳng, cảnh sát lôi Ninh Tiêu quay lại vào câu lạc bộ, kéo hết màn lại. Trước khi xác định chắc chắn tay súng nọ đã rút lui, tất cả mọi người xuất hiện trong tầm ngắm của hắn đều có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.

Ninh Tiêu nhìn chằm chằm thi thể của Trần Quỳnh, mãi cho đến khi cánh cửa đóng sầm lại trước mặt cậu thì tầm mắt vẫn không hề thay đổi.

Lại là như thế, mỗi khi cậu tìm ra được hung thủ, cuối cùng bọn họ đều sẽ chết trong tay Hách Dã. Trước đó là Trương Minh, bây giờ là Trần Quỳnh! Hách Dã bày ra vụ án này dẫn Ninh Tiêu đến phá giải, chờ cho đến khi Ninh Tiêu phá được án hắn lại cướp đi quân cờ quan trọng này ngay trước mắt cậu! Giống như đang nói: đây là trò chơi của tôi, tôi đồng ý cho cậu phá giải thì cậu mới được phép phá. Chuyện tôi không muốn cho cậu làm thì đừng hòng can thiệp vào dù chỉ là một ngón tay!

Từ đầu đến cuối, bọn họ đều phải thực hiện theo sự sắp xếp của Hách Dã!

Ninh Tiêu nhìn cánh cửa, ánh mắt gần như sắp ghim đầy dao lên nó. Cậu gần như có thể tưởng tượng được Hách Dã trốn phía sau bức màn che đó, thong dong bố trí cái bẫy này như thế nào, sử dụng mạng người trong tay như một quân cờ, chơi một trò đuổi bắt với cậu. Tánh mạng của Dương Vân và những người khác đều chỉ là trò đùa của hắn.

Người nọ, quả thật là một kẻ điên không hề có tính người.

Tí tách.

Dường như có giọt nước mưa rơi xuống mặt đất bên ngoài, tạo ra một gợn sóng nhỏ.

Ninh Tiêu bỗng ngừng thở, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài. Khi tất cả đều yên tĩnh lại, tiếng mưa rơi bên ngoài, tiếng đồng hồ quả lắc tích tắc bên trong, cùng với tiếng hô hấp của mọi người đều lần lượt chui vào tai cậu.

Mà lúc này Ninh Tiêu còn nghe được, ngay phía bên ngoài cánh cửa này, có tiếng hít thở của một người khác.

Tiếng hít thở nọ nhẹ nhàng, bình tĩnh, tựa như một con sư tử đang đi tuần tra lãnh địa của mình, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ theo tần suất. Ninh Tiêu lắng nghe tiếng hô hấp trầm ổn, mạnh mẽ nọ, không biết vì sao người đầu tiên mà cậu nghĩ đến lại là Hách Dã.

Hách Dã mà cậu đã gặp bên ngoài Cục cảnh sát cũng có tiết tấu hô hấp vững vàng như thế, mỉm cười chào hỏi cậu. Khi Ninh Tiêu tạm biệt hắn ở cửa nhà mình, người nọ vẫn không hề thay đổi thái độ.

Hách Dã, bây giờ chỉ cách cậu có một bức tường, ở ngay bên ngoài cánh cửa này sao?

Tất cả tiếng động hỗn loạn khác đều bị rút đi, tai Ninh Tiêu chỉ nghe được tiếng hít thở của mình và người ngoài cửa, một nhẹ một nặng, thay phiên lẫn nhau. Tay Ninh Tiêu run rẩy, mười ngón nắm chặt lại, dùng đau đớn trên đầu ngón tay để nhắc nhở bản thân rằng đừng mở cửa vào lúc này, đừng lao ra đó, cho dù Hách Dã đang ở bên ngoài thật thì bây giờ cũng không phải là lúc bắt hắn.

Tay súng đang trốn ở đâu đó không chừng đang chờ đợi thời cơ, dùng họng súng nhắm thẳng vào một người nào đó ở đây.

Vì thế cậu không thể ra đó được, không thể để tên điên đó cướp đi tánh mạng của bất kỳ một người nào ở đây!

Không biết đã qua bao lâu, khi Ninh Tiêu tỉnh táo lại thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân chạy dồn dập, tiếp theo đó là một giọng nói quen thuộc.

"Bọn chúng đi rồi, không sao rồi!"

Giọng Từ Thượng Vũ truyền đến từ bên kia cánh cửa, lập tức khiến Ninh Tiêu đang chìm trong cảnh giác bình tĩnh trở lại, cậu bỗng cảm thấy cực kỳ vô lực. Không chỉ có mình cậu, mà tin tức Từ Thượng Vũ quay lại làm mọi người đều yên tâm. Cánh cửa được mở ra, tiếp theo đó là cảnh sát kiểm tra từng vị trí có thể bắn tỉa, Từ Thượng Vũ và đội cảnh sát vẫn canh chừng xung quanh. Nhưng mà mãi cho đến khi mưa tạnh cũng không hề vang lên bất kỳ tiếng súng nào nữa.

Lý Hữu Minh và Hách Dã cứ thế biến mất vào màn mưa, cứ như bọn họ chưa từng xuất hiện.

Ninh Tiêu vẫn im lặng ngồi một bên, mà Từ Thượng Vũ và đội viên đều vội vàng xử lý những chuyện còn lại. Mãi cho đến khi trời sáng, mặt trời mọc từ phía xa, người bôn ba trong màn mưa hơn nửa đêm mới rảnh rỗi để thở một hơi nhẹ nhõm. Hắn ngồi xuống bên người Ninh Tiêu, quần áo bị mưa xối ướt rất nhanh đã thấm ướt sô pha.

Ninh Tiêu nhìn hắn, xác nhận hắn không bị thương gì. Tối hôm qua có nhiều tiếng súng như thế, cũng không biết hắn sống sót như thế nào nữa, có lẽ đúng như Liên Dịch đã nói, hắn rất lợi hại.

"Cả người anh ướt nhẹp mà không đi thay quần áo à?"

Từ Thượng Vũ nghe vậy, nhìn cậu, cười nói: "Cậu cũng thế thôi, mà cậu không chỉ ướt nhẹp, còn có mùi rượu nữa, rượu ngon và giai nhân à?"

Ninh Tiêu cũng không để tâm đến giọng điệu trêu chọc của hắn, hai tay đỡ cằm, im lặng một lúc lâu mới nói:

"Trong tiểu thuyết, thất bại đầu tiên của Đề Moore, là tuy cuối cùng hắn đã tìm ra được hung thủ, nhưng lại để hung thủ sổng mất." Ninh Tiêu nói: "Thi thể của Trần Quỳnh bị chúng mang đi rồi, có đúng không?"

Từ Thượng Vũ không đùa nữa, chăm chú nhìn cậu, "Cậu muốn nói gì?"

"Hách Dã đang thị uy, hắn đang muốn nói với tôi rằng tất cả mọi thứ đều nằm trong tay hắn. Cho dù tôi có tìm ra được hung thủ thì hắn cũng sẽ biến nó trở nên giống như trong tiểu thuyết, khiến tôi nếm thử mùi vị thất bại!" Ninh Tiêu nắm chặt tay, "Cho dù tôi có là tác giả, nhưng hắn mới là đạo diễn."

Từ Thượng Vũ nghe xong, cười lơ đễnh. "Tôi không nghĩ thế. Ninh Tiêu, cậu cảm thấy vì sao Hách Dã lại dùng bắn tỉa?"

Cái gì?

"Tại sao sau khi sử dụng tay súng bắn tỉa đó thì hắn mới dám ra mặt mang Trần Quỳnh đi? Mà không phải đến cướp người một cách trực tiếp như lần trước?"

Từ Thượng Vũ nhìn Ninh Tiêu.

"Có lẽ lúc này khi Lý Hữu Minh bị lộ đã là chuyện ngoài ý muốn của bọn chúng. Bọn chúng muốn cướp hung thủ đi để thị uy, đúng, nhưng lại dùng tay súng bắn tỉa ép các cậu phải lui lại rồi mới dám đến mang người đi. Ninh Tiêu, tôi nghĩ vốn ban đầu Hách Dã cũng không muốn dùng vũ lực. Cuộc chiến của cậu và hắn là đấu trí, sử dụng vũ lực là hành động của kẻ đang yếu thế."

Từ Thượng Vũ nói: "Mà vì sao Hách Dã đã biết rõ như thế rồi vẫn cố phá hỏng quy tắc, cậu còn chưa hiểu à?" Hắn nhìn Ninh Tiêu, ánh mắt sáng ngời, "Bởi vì hắn sợ cậu, hắn sợ đối đầu trực tiếp với cậu sẽ để lại càng nhiều manh mối hơn."

Ninh Tiêu nhìn hắn, nở một nụ cười.

"Anh luôn tự an ủi mình như thế khi thất bại à, cảnh sát Từ?"

Từ Thượng Vũ nhíu mày, "Cậu là người đầu tiên có đãi ngộ này đấy. Vậy cậu nói tôi nghe xem cậu còn uể oải nữa không hả mỹ nhân rượu vang?"

Ninh Tiêu nghe danh xưng này, cố tình nhíu mày, "Tuy lúc này đã không còn uể oải nữa, nhưng thấy hơi buồn nôn."

Nghe vậy, Từ Thượng Vũ cười lớn, mà Ninh Tiêu thấy hắn cười cũng cười theo.

Còn một câu nữa Ninh Tiêu không nói với hắn. Thất bại đó của Đề Moore cũng là lần thất bại duy nhất. Từ đó về sau sẽ không còn bất cứ một hung thủ nào có thể thoát khỏi bàn tay hắn.

Hách Dã.

Ninh Tiêu nhìn dấu vết trên tay, thầm thề. Tôi tuyệt đối sẽ không để anh tiếp tục đắc ý thêm lần nào nữa.

Trong bóng đêm, tiếng hít thở ở phía bên kia cánh cửa như vẫn đang bồi hồi bên tai.

Mãi không tiêu tan.