"Con dao đó, khi tôi tỉnh lại thì đã thấy nó ở trong tay mình rồi."
Tịch Hướng nói, đối diện hắn là Triệu Vân và Lục Phi.
"Tôi không phải hung thủ, tôi bị người ta hãm hại."
"Vậy tại sao khi hỏi cậu không nói thẳng ra?" Triệu Vân hỏi: "Nói thẳng là bị người ta hãm hại cũng tốt hơn nhiều so với im lặng không nói gì."
"... Bởi vì không nhớ rõ."
"Cái gì?"
Tịch Hướng xoa trán, cả người toát ra vẻ mỏi mệt. "Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều uống rượu, tôi say mất cả ý thức, nói thật là ban đầu khi thấy dao trong tay mà cô gái đó còn nằm trong vũng máu, ngay cả bản thân tôi cũng nghi ngờ liệu có phải do mình say rượu gϊếŧ người rồi không."
"Uống rượu còn có sức cắt vỡ động mạch? Một người say không có năng lực làm việc đó." Triệu Vân nhìn xuống bản ghi chép. "Ít ra thì Lý Hữu Minh hiểu điều này hơn cậu, hắn nói thẳng rằng mình say, tẩy sạch hiềm nghi."
"Lý Hữu Minh." Tịch Hướng thì thầm cái tên này, hắn ngẩng đầu nhìn hai viên cảnh sát. "Kẻ dẫn đường bảo đám người Nhậm Đạt Chí tạo chứng cứ giả cho tôi cũng là cậu ta, là cậu ta đề nghị trước."
"Ý của cậu là Lý Hữu Minh là hung thủ?" Ánh mắt Lục Phi sáng ngời, "Hắn cố ý đề nghị làm giả chứng cứ cho cậu, ngược lại khiến cậu bị nghi ngờ nhiều nhất, vậy thì có thể hắn mới là hung thủ thật sự."
"Không." Tịch Hướng phủ định: "Tôi không nghĩ là cậu ta, tôi tin cậu ta cũng không nghĩ tôi là hung thủ."
"Vậy vì sao hắn lại muốn hãm hại cậu? Bình thường không phải là nghiệp - quan cấu kết*... A, xin lỗi." Lục Phi che miệng mình, cười xin lỗi, "Vô tình nói thật lòng."
*Nghiệp trong thương nghiệp, quan trong quan chức: dân buôn cấu kết với quan chức:v
Tịch Hướng nhìn viên cảnh sát không biết là cố ý hay vô tình nọ.
"Tôi chỉ là một người bình thường."
Cậu cũng không phải người bình thường gì lắm, quay về cổ đại thì cậu là hoàng thân quốc thích thôi. Lục Phi chịu không nổi mắng trong lòng.
Tịch Hướng như nhìn thấu được suy nghĩ của hắn, nói: "Dù cha mẹ tôi có chức vị thế nào thì đó là do bọn họ tự cố gắng giành giật tranh đua. Ông nội tôi là thợ mộc, bà nội tôi chỉ là một người hầu của gia đình quan chức quý tộc. Thân phận của tôi cũng không cao quý, cho dù có lội ngược về trước thì cũng chỉ có thể nói là dòng dõi người hầu thôi."
Lục Phi lập tức thấy xấu hổ, cũng không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng Tịch Hướng nói gia thế của mình ra cũng không có ý mong người khác đồng cảm với mình. "Địa vị của ông bà tôi không liên quan đến thành tựu của cha mẹ tôi bây giờ. Vì thế thành tựu của cha mẹ tôi cũng không liên quan đến tôi. Cho dù tôi có là con của bọn họ thì cũng chỉ là một người bình thường mà thôi."
Có những lúc sẽ khó tránh khỏi một vài đặc quyền, nhưng xét cho cùng thì Tịch Hướng cho rằng mình chỉ là một người bình thường không hơn không kém. Nhưng dù hắn có cố chứng minh thế nào đi chăng nữa, bởi vì những người cố gắng leo lên vì địa vị của cha mẹ hắn đều không cho là như thế, hắn vẫn trở thành một cái giá, là thứ mọi người muốn leo lên, một thứ công cụ mọi người đều cố gắng hòng bắt vào trong tay.
"Nhưng thân phận của tôi thế này có đôi khi cũng khó tránh khỏi việc bị kẻ khác lợi dụng." Tịch Hướng nói một câu cuối cùng đánh thức hai viên cảnh sát.
Triệu Vân nhíu mày, "Ý của cậu là..."
"Sở dĩ hung thủ muốn hãm hại tôi, ngoài việc muốn lợi dụng tôi để che mắt người ngoài, có lẽ mục đích lớn nhất là tạo sự chú ý." Tịch Hướng nói: "Mà sau vụ rối loạn này có lẽ bọn họ còn mục đích gì đó khác nữa."
"Bọn họ?"
"Đúng vậy." Tịch Hướng nói: "Tôi cho rằng có một tổ chức đứng điều khiển phía sau vụ án mạng này."
Triệu Vân và Lục Phi nhìn nhau, thầm thấy kinh hãi, thật không thể xem thường vị thái tử này được.
"Vậy thì, đồng chí Tịch Hướng." Lục Phi mỉm cười vươn tay ra với Tịch Hướng. "Đã nói đến nước này rồi, không bằng cậu giúp chúng tôi một chuyện có được không? Chẳng những có thể hoàn toàn tẩy sạch hiềm nghi của cậu mà còn có thể tìm ra được hung thủ chân chính đứng sau."
Tịch Hướng nhìn hắn, trong mắt hơi lóe sáng.
"Rất vui lòng."
...
Địa điểm, quay lại câu lạc bộ.
Sau tiếng thét kinh hồn của Trịnh Doanh Doanh, tất cả mọi người đều không ngủ nổi nữa.
Trần Quỳnh là người chạy đến hiện trường nhanh nhất, cảnh tượng mà hắn thấy là dáng vẻ yếu ớt hô hoán của Trịnh Doanh Doanh đang hoảng sợ quỳ rạp xuống đất. Khi những người khác chạy đến hắn mới làm cho cô ta yên lặng lại.
"Bình tĩnh, bình tĩnh lại." Trần Quỳnh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Trịnh Doanh Doanh. "Cô đã thấy cái gì?"
"Tôi, tôi, nửa đêm tôi muốn đi toilet, đi ngang qua phòng Tô Lệ, tôi nghe ở trong có tiếng động, sau đó thấy..." Trịnh Doanh Doanh chỉ xuống vũng máu dưới đất, nức nở không nói tiếp nữa.
Trần Quỳnh buông cô ta ra, đứng dậy nhìn về phía cửa phòng Tô Lệ. Trịnh Doanh Doanh vẫn còn lan truyền chuyện ma quỷ, lệ quỷ về lấy mạng linh tinh. Nhưng sao có thể như thế được, trên đời này làm gì có thứ gọi là ma quỷ?
"Chúng tôi muốn vào xem." Mấy viên cảnh sát nhìn nhau, nói với Trần Quỳnh.
"Tôi đi lấy chìa khóa." Trần Quỳnh gật đầu, quay về phòng, chỉ một lát sau đã xách một chùm chìa khóa đến.
Người của đội cảnh sát đứng trước, sau đó là người của câu lạc bộ. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn một viên cảnh sát nhét chìa khóa vào, mở cửa, nhẹ nhàng đẩy ra.
'Két'
Tiếng cửa gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt làm lòng người sợ hãi. Một tia chớp bỗng lóa lên khiến mọi người có thể thấy được dấu vết trên giường, lạnh cả sống lưng.
Trịnh Doanh Doanh không kiềm nổi lại hét lên một tiếng chói tai! Nhưng mà lúc này cũng không có ai rảnh để trách cứ hay an ủi cô ta, tất cả những người nhìn thấy cảnh tượng trước mặt này đều bị sự kinh dị của nó làm cho cứng đờ.
Trên giường, vách tường, trần nhà đều tràn đầy chất lỏng màu đỏ như máu. Trong căn phòng tối om, thỉnh thoảng có vài tia chớp bên ngoài lóe lên làm những vết máu trong phòng lúc ẩn lúc hiện. Chất lỏng màu đỏ rơi từng giọt, từng giọt xuống từ trần nhà, chạm đến mặt đất phát ra tiếng tí tách như đang gõ lên trái tim của người đứng nhìn.
Trong phòng thoang thoảng một mùi thơm kì lạ.
Dù có là người gan dạ thế nào, khi nhìn đến cảnh trước mặt này đều cũng sẽ không thể kiềm được cơn rét lạnh từ đầu đến chân. Tình cảnh này giống hệt như hiện trường tử vong của Tô Lệ.
Một viên cảnh sát vọt vào xem xét cửa sổ, nói: "Cửa sổ không mở, vẫn khóa."
Vậy thì sẽ không thể là người vào phòng qua hướng cửa sổ để dọa dẫm. Vậy cuối cùng thì người nọ là ai, kẻ biến nơi này trở thành một căn phòng đầm đìa máu tươi, là ai?
Lệ quỷ báo thù, có thật là vậy không?
Những người còn lại nhìn nhau, đều nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt đối phương. Nhậm Đạt Chí gần như phát điên, vị thiếu gia quần là áo lụa này dường như có một lá gan rất nhỏ.
"Tôi không chịu nổi, không chịu nổi nữa! Chắc chắn là có ai đó đang bày trò!" Cậu ta đang định vọt vào phòng, phá hỏng vết máu vương đầy dưới đất nọ.
Cảnh sát cản cậu ta lại bên ngoài, "Cái này là vật chứng quan trọng, ai không có phận sự không được phép vào."
Cứ thế, sau khi cảnh sát phong tỏa phòng Tô Lệ, tất cả mọi người đều bị gọi đến căn phòng cho khách ở chính giữa. Một cái phòng chứa mấy chục người thì thấy chật chội. Nhưng mà dù có nhiều người thế này tụ cùng một chỗ, không một ai lên tiếng, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ của riêng mình, dường như vẫn chưa thể tỉnh táo lại sau cảnh tượng khủng khϊếp vừa rồi.
"Có thể nào viên cố vấn đặc biệt đang mất tích đó bị Tô Lệ gϊếŧ rồi không?"
Ngay lúc mọi người đều im lặng, Trịnh Doanh Doanh nói ra một câu đáng sợ.
"Chắc chắn là thế! Tô Lệ cho rằng cảnh sát phá án quá chậm nên mới gϊếŧ người nọ rồi giấu đi. Tiếp theo sẽ là ai, có thể nào là chúng ta không?"
"Các người nói gì đi, nói gì đi!"
Không ai để ý đến cô ta, nói chuyện quá vớ vẩn.
Nhưng mà câu tiếp theo của Trịnh Doanh Doanh lại khiến mọi người đều sợ hãi.
"Ha ha ha, tôi biết đối tượng trả thù tiếp theo của Tô Lệ là ai rồi." Cô gái này điên điên khùng khùng, chỉ vào mọi người, cười to nói: "Các người nhìn xem! Nhìn đi! Mã Như không có ở đây, xảy ra một chuyện lớn như thế mà hắn lại không ở đây! Người tiếp theo là hắn, chắc chắn là hắn! Cứ chờ mà xem, tất cả mọi người đều không thể tránh được chuyện lệ quỷ báo thù, tất cả!"
Nhờ có Trịnh Doanh Doanh la hét như bà điên, mọi người ở đây dù muốn dù không đều để ý đến một sự thật.
Rằng Mã Như không có ở đây, từ lúc tối xảy ra chuyện đến giờ, người pha chế đều chưa từng xuất hiện. Nỗi kinh hoàng dần dần lan tràn trong lòng mọi người.
"Phải báo cho cảnh sát." Lý Hữu Minh đứng lên. "Có người vắng mặt, có lẽ là gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Tôi phải đi tìm cảnh sát kêu bọn họ đi tìm người."
Liên Dịch cũng đứng lên. "Tôi đi với cậu, đi hai người an toàn hơn."
Lý Hữu Minh gật đầu, hai người lập tức đi ra ngoài.
Mười phút sau.
"Sao bọn họ còn chưa về nữa?" Nhậm Đạt Chí đi tới đi lui mấy vòng, không nhịn nổi, nói: "Đã lâu như thế rồi mà cảnh sát còn không đến hỏi chuyện, Liên Dịch và Lý Hữu Minh cũng chưa về, xảy ra chuyện thật rồi chăng?"
"Có lẽ bọn họ còn đang nói chuyện." Trần Quỳnh nói: "Dù có thế nào, thân là người quản lý ở đây thì tôi phải đi hỏi thăm tình hình. Có ai muốn đi cùng tôi không?"
Không ai trả lời.
"Vậy tôi đi trước. Nếu tôi không trở lại thì..." Ngay khi Trần Quỳnh định mở cửa, Liên Dịch quay lại.
"Báo cho các người một tin!" Liên Dịch thở gấp, nói: "Ngay vừa nãy, Tịch Hướng đã nhận tội, hắn thừa nhận mình đã gϊếŧ Tô Lệ!"
Một câu khiến mọi người bừng tỉnh.
Trần Quỳnh nhìn cậu ta, rồi lại nhìn phía sau lưng cậu ta. "Lý Hữu Minh đâu? Cậu ta đi cùng với cậu mà?"
"Hả?" Liên Dịch ngạc nhiên. "Năm phút trước tôi bảo cậu ta về trước, các người không gặp cậu ta à?"
Tất cả mọi người nhìn nhau, sự tĩnh lặng giống như một liều thuốc độc thẩm thấu khiến bọn họ không thể thở nổi.
Lại một người mất tích.
"Tại sao? Tại sao Tịch Hướng đã nhận tội rồi mà vẫn có chuyện xảy ra?" Nhậm Đạt Chí cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, "Nếu có ma thật, con nữ quỷ chết tiệt này, cô ta muốn gϊếŧ hết tất cả mọi người à?"
Bắt đi từng người, từng người một.
Con ác quỷ trốn trong bóng đêm đó như đang dùng hành động của mình để nói rằng:
【 Không, không phải hắn, hung thủ không phải hắn! 】
Mãi cho đến khi tìm được hung thủ chân chính, cô ta sẽ không dừng lại!