Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 63

178.

Trước khi phi thăng, sư phụ tập hợp sư huynh đệ chúng ta lại với nhau, nói với các sư huynh ta: "A Chi cũng coi như có thể bảo vệ mình, tháng sau có một trận tỉ thí nhỏ giữa các môn phái, các ngươi dẫn A Chi đi xem một chút đi.

_Lần đầu đồng ý cùng các sư huynh ra ngoài tỉ thí_

ta cảm thấy đây là đại sự, liền càng ngày càng khắc khổ ôn tập chú thuật lúc trước được học mấy lần.

Vạn nhất ta thua, chẳng phải là mất mặt Phúc Lộc sơn sao? Ta không muốn làm mất mặt các sư huynh và sư phụ.

Tuần Túc trèo ra khỏi gầm giường vào ban đêm, hóa thành hình người cùng ngồi xếp bằng với ta trên giường, nghiêm túc nói: "Nếu có người bắt nạt A Chi ta sẽ cắn chết hắn."

Ta chạm vào mái tóc cứng của nó nói: "Thắng hay thua là dựa trên bản lĩnh, họ thắng ta cũng không phải bắt nạt ta."

Tuần Túc nói: "Ta không quan tâm."

Ta nói: "Vậy thì...chỉ được cắn một cái, không được cắn chết người."

179.

Mặc dù chỉ là cuộc tỉ thí nhỏ, nhưng môn phái tới cũng thật nhiều.

Ta đứng giữa các sư huynh, thật cẩn nắm lấy tay áo Tùy sư huynh, thò đầu ra nhìn những khuôn mặt xa lạ kia.

Bọn họ dùng tiên thuật ta chưa bao giờ thấy, đều rất lợi hại.

Nhưng mà lợi hại nhất khẳng định vẫn là các sư huynh của ta.

Giang sư huynh đè thanh âm nói với ta: "Đừng sợ, có các sư huynh ở đây thay đệ làm chỗ dựa nè."

Ta gật gật đầu.

Bùi sư huynh cười ha ha, mở quạt gấp nói: "Ta ngược lại muốn nhìn xem ai dám thắng sư đệ."

Ta nói: "Bùi sư huynh, đệ phải dựa vào bản lĩnh để thắng cơ."

"Sư huynh biết đệ lợi hại." Bùi sư huynh chọc lên trán ta một cái, nói: "Nhưng bọn hắn mà dám dùng thủ đoạn hạ lưu mà thắng, huynh sẽ đánh hết cả lò nhà kẻ đó."

Tùy sư huynh nắm tay ta, ôn hòa nhìn ta nói: "Đi thôi."

180.

Ta bước lên đài thi đấu, chắp tay với người đối diện, nói: "Ta là Tứ đệ tử Phúc Lộc sơn, xin chỉ giáo."

Người nọ cũng báo gia môn, sau đó cười nói với ta: "Tiểu đệ đệ, ta là mang linh thú tới dự thi, linh thú của nhóc đâu, đừng nói là ta bắt nạt nhóc đó."

Linh thú của hắn là bạch hổ còn cao hơn cả người.

Bạch hổ kia mở đôi mắt vàng kim nhìn chằm chằm ta, có chút dọa người.

Ta nói: "Ta cũng có linh thú."

Dứt lời, Tuần Túc liền hóa thành một đoàn nhỏ rơi xuống đỉnh đầu ta.

"Tiểu đệ đệ." Người kia nói: "Lần này hai người chúng ta đều có linh thú, cũng không thể nói ta chiếm tiện nghi nhóc nha."

Ta gật đầu nói: ""Vâng."

Tiếng chuông vang lên, con hổ trắng liền lao về phía ta.

Ta còn chưa niệm chú đánh lại, Tuần Túc trên đầu đã bành trướng lên, cơ hồ lớn gấp ba lần bạch hổ kia.

Bạch hổ lộ vẻ sợ hãi, lập tức phanh chân lại.

Tuần Túc nhếch miệng rộng, lộ ra một hàm răng bén nhọn.

Đôi mắt xanh to tròn của nó nhìn thẳng vào bạch hổ, từ trong họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Bạch hổ lui về sau hai bước.

Bạch hổ: "Meo~"

181.

Người thứ hai lên đánh với ta là Đại tỷ tỷ Thanh Tước môn.

Nàng mỉm cười nói với ta: "Tuần Chi đệ đệ, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây ha."

Ta nói: ""Thật trùng hợp."

Nàng không dùng linh thú, ta cũng không cho Tuần Túc đi ra.

Lúc này ta thật sự dựa vào bản lĩnh của mình.

Nàng dùng linh kiếm, tốc độ đâm tới cực nhanh.

Trong nháy mắt ta nghĩ, chỉ dựa vào xoay người trốn thì chắc chắn sẽ thua. Sau khi tránh được kiếm đầu tiên của nàng, ta liền nhanh chóng niệm pháp quyết.

182.

Lâm Ngư một kiếm đâm vào hư không, ngạc nhiên phát hiện Tuần Chi biến thân thành mèo trắng chân ngắn đáp xuống trước mặt.

...Nàng vốn có ý nhường, giờ lại càng không xuống tay được!

Ai có thể đánh một con mèo con!

Trong lúc nàng sửng sốt, Tuần Chi lại hóa thành người, trong khoảnh khắc cơn gió nổi lên, một chiếc đũa đạt ngay cổ họng nàng.

Bạch y phiêu phiêu, thiếu niên hướng nàng cười cười, trên má lộ cái lúm đồng tiền nhỏ.

Lâm Ngư mở to mắt nhìn tai mèo còn đang động đậy trên đầu đối phương.

Thôi...thôi rồi...thua mất rồi!

183.

Các sư đệ Thanh Tước môn không biết sư tỷ thua mất mặt hay sư tỷ chảy máu mũi trước bàn dân tiên hạ mất mặt hơn...

Nhưng nếu đổi lại là bất kì ai trong số họ cũng thật không có khả năng thắng!

-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ :3