Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 52

139.

Tùy Trăn khoác quần áo xong đi ra, nhìn thấy Bùi Ứng với vẻ mặt đầy máu tựa vào cửa.

Tùy Trăn nói: "Ta không biết đệ thích nghe góc tường đó."

Bùi Ứng lau máu trên mặt, chua xót nói: "Đệ cũng không biết công phu đoạt người của Tùy sư huynh lại lợi hại như vậy, thật không hổ là Đại sư huynh."

Sư đệ sắp đến miệng rồi còn bị sư huynh đoạt đi, Bùi Ứng muốn nói mình không tức giận nhất định là giả. Anh vừa nãy bên trong còn định dùng linh thức vung quyền đánh Tùy Trăn đã bị đối phương bắt tận tay.

Trong lúc nhất thời còn không phân biệt được là mặt đau hay tim đau.

Tóm lại đều thật không thể chịu được.

Tùy Trăn nói: "Giỏi đoạt người sao?"

Bùi Ứng: "..."

Tùy Trăn nhìn anh một cái, lạnh lùng thản nhiên nói: "Bùi Ứng, nếu không có gì khác muốn nói thì mau đi kêu tiểu nhị khách điếm chuẩn bị nước tắm."

Dứt lời y liền đóng cửa lại.

140.

Tùy Trăn, sao huynh lại là loại người này?

Bùi Ứng lúc này mới chợt cảm thấy hóa ra anh căn bản cũng không hiểu vị sư huynh ở chung sớm chiều hơn mười năm.

Tại sao bấy lâu anh lại đề phòng mỗi Giang Cận? :)

141.

Ta chìm nửa mặt xuống nước, chỉ lộ mỗi đôi mắt nhìn Đại sư huynh trước mặt.

Tay y dịu dàng lướt qua tóc ta.

Tùy sư huynh hỏi ta: "Vừa rồi có mệt không?"

Ta ngoi lên mặt nước, dựa cằm vào thùng nước ngửa đầu nhìn y, xấu hổ nói: "Chỉ cảm thấy...cảm thấy có chút đau."

Y mỉm cười và cúi đầu hôn khóe mắt ta, ánh trăng ngoài phòng nhẹ nhàng trôi vào phòng.

Đầu ngón tay y nhẹ nhàng xoay chuyển trên mặt nước lấp lánh, liền điểm ra mấy cánh hoa mai.

Nếu sư huynh có thể mãi bên ta như vậy thì thật tốt. Ta nắm lấy đầu ngón tay y, không biết sao lại nghĩ đến chuyện phi thăng. Sư huynh làm thần tiên là chuyện tốt, sao ta có thể ích kỉ như vậy?

Tùy sư huynh nói: "A Chi, huynh sẽ không đi."

Dường như sợ ta không nghe rõ, y nói lại lần nữa: "Sẽ không đi."

Ta cúi đầu trong nước mắt nói: "Đệ sẽ không đi."

142.

Trong danh môn chính phái có một đệ tử bị nữ tử ma giáo mê hoặc, lại cam tâm tình nguyện vì nàng mà vứt bỏ cơ duyên thành tiên.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là chuyện ngu ngốc đến cực điểm, ma giáo giả dối cỡ nào, tiếp cận một tiên trưởng như vậy sao có thể không có lý do gì.

Ma xảo trá cỡ nào, lại vô tội cỡ nào.

Đến năm thứ bảy sau khi kết thành đạo lữ, thanh niên kia liền tự tay ép ra ma tâm, dùng máu trong tim đúc ra một thanh Tuyệt Tình kiếm.

Gã dùng thanh kiếm kia chém đứa con của gã và Ma tu kia.

Một lần nữa nhập đạo thật sự là việc khó xử, nhất định phải triệt để cắt đứt trần căn.

Thi thể của đứa bé được chôn ở dưới gốc liễu cạnh hồ nước.

Vào mùa đông, gió lạnh thấu xương.

Vừa vặn Nguyên Chân tiên nhân đi ngang qua liền thuận tay đem linh phách tiểu thiếu niên dưới tàng liễu mang về Phúc Lộc sơn.

Tiểu Tùy Trăn đi theo phía sau Nguyên Chân tiên nhân, giẫm lên lá rụng đi qua núi, lúc ngẩng đầu nhìn thấy tường vân nơi phương xa.

Nghe nói là có người tu đạo muốn phi thăng, trên trời mới có dị tượng như này.

Gió quá lạnh.

Cho nên hoa cỏ mới có thể héo úa.

143.

Có mặt tình yêu như trăng như gió, ngay lập tức hóa chất độc xuyên tâm.

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi. chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. (.❛ ᴗ ❛.)