Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 30

89.

Bùi sư huynh uống rất nhiều rượu.

Mặt của tiểu nhị tại khách điếm bị anh đánh thức đi lấy rượu lúc hơn nửa đêm vốn rất tức giận. Nhưng thấy Bùi sư huynh ra tay hào phóng, liền vui vẻ nở nụ cười, đem rượu ngon trong hầm rượu đều ôm lên.

Ta vốn ngồi đối diện nhìn anh uống, nhìn hơn nửa canh giờ, ta thật mệt mỏi vô cùng, liền nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau.

Sau khi ta ngủ Bùi sư huynh có ôm ta lên giường mà ta còn không phát hiện.

ánh nắng mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy trên mặt ván gỗ nhàn nhạt, mấy bình rượu lật trên mặt đất, mùi rượu bốc hơi một đêm, chỉ còn lại chút hương thơm nhẹ nhàng không làm người say.

Ta khoác áo khoác, nhìn trong phòng một vòng, đang nghĩ xem Bùi sư huynh sẽ đi đâu thì anh đẩy cửa phòng bước vào.

Anh xách gà nướng cong mắt cười với ta, trên mặt vẫn là thần thái sáng láng như trước, không hề nhìn ra sắc say trên mặt anh.

Ta thở phào nhẹ nhõm, cho rằng những gì ta thấy ở cổng thành đêm qua chỉ là giấc mộng của ta.

Bùi sư huynh vẫn là thiếu gia thế gia ngạo khí quý phái, ngay cả động tác bẻ đùi gà cũng như đang phẩm giám ngọc thạch.

Ta cắn đùi gà sư huynh đưa tới, lòng thầm nghĩ thà anh cứ nói nhiều lời rắm thúi còn hơn để lộ ra thần sắc suy đồi như vậy.

Bản thân anh không ăn, chỉ mỉm cười nhìn ta ăn.

Ta có chút ngại ngùng rũ mắt xuống, bỗng nhiên nhìn thấy vạt áo anh có chỗ dính một vết màu nâu đậm.

Anh trước giờ là người yêu sạch sẽ sao lại không phát hiện ra vết bẩn trên áo mình chứ?

Ta nghĩ, lên tiếng nhắc nhỏ anh: "sư huynh, vạt áo huynh bẩn rồi kìa."

Bùi sư huynh liếc mắt xuống, hời hợt nói: "Bẩn thật rồi."

90.

"Đêm qua huynh đã nghĩ tới." Bùi sư huynh qua giây lát lại nói tiếp, "Sư đệ khó có ngày được xuống nhân gian chơi, cứ vậy trở về sư môn thì quá đáng tiếc, mấy ngày nay sư huynh dẫn đệ tuỳ ý đi xem một chút ha."

Bên ngoài phòng có mưa phùn.

Bùi sư huynh dẫn ta đi thuyền qua sông. Sương trắng trên sông lan tràn, anh mặc áo tơi ngồi ở mũi thuyền, nói với ta: "Sư đệ, khi còn bé huynh rất nhớ nhà, lại ngại khóc trước mặt người khác nên kkhi đệ lên núi hay khóc vì nhớ cha nương huynh hay nói những lời khó nghe."

Mưa rơi trên gương mặt ta, lạnh buốt.

Bùi sư huynh hỏi ta: "Đệ không trách sư huynh chứ?"

Ta nói: "Đệ đã nghĩ rằng sư huynh ghét đệ."

"Đệ chỉ lớn hơn muội muội huynh một chút." Anh xoay lưng lại với ta, ta không thể nhìn thấy biểu cảm của anh nhưng từ giọng điệu ta đoán rằng anh đang cười nhẹ nhàng, "Huynh nhìn thấy đệ sẽ nghĩ đến muội ấy."

Cách một lớp sương mù mông lung ta nhìn thấy một ngọn núi rực rỡ màu sắc bay về phía thuyền nhỏ của bọn ta, chờ nó bay gần vào ta mới thấy rõ nó là một con thuyền lớn.

Tiếng dây đàn trúc kẹp trong gió của cơn mưa phùn truyền đến.

Bùi sư huynh bỗng nhiên nói ta: "Sư đẹ, đệ có muốn xem pháo hoa không?"

Ta nói: "Pháo hoa?"

anh không giải thích, chỉ nâng cần câu trong tay lên, thái sơn kia chợt dấy lên đại hoả, khói đen bốc lên cùng cơn mưa phùn dây dưa một chỗ, giống như quạ đen bị bức ra từ trong đám lửa bay ra từng đàn.

Ta kinh ngạc nhìn trận hoả hoạn càng lúc càng cháy mạnh, sau khi tiếng trúc dừng lại, tiếng khóc của người từ phương xa liền truyền đến.

Bùi sư huynh nghiêng đầu, trên mặt anh cũng bịt kín một tầng mưa mù, nước đọng lại trên mi mắt anh, ta cũng không biết đó là nước mưa hay nước mắt nữa.

Anh nói: "Thế sự nhân gian thường bất công, mới có người dốc hết cả đời đi tìm thiên sơn đảo nguyên..."

-=-=-=-=-=-=-=-=-=-

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ... (ಥ﹏ಥ)