Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 20

61.

Ta nhìn chằm chằm vào hắc miêu bên gối một lúc lâu, nghĩ thầm chắc ta vẫn còn đang mơ.

Trách không được sao trong mộng ta cảm thấy tay đau như vậy, thì ra là thật sự bị cắn.

Nó ngẩng đầu lên nhìn ta rồi lại cúi đầu xuống liếʍ móng vuốt của mình như vết cắn trên mu bàn tay ta chẳng liên quan gì tới nó. ta ôm chăn quỳ lên hỏi nó: "Này đồ hư hỏng, ngươi từ đâu đến?"

Vừa hỏi xong ta liền thấy một đoàn hắc khí bay ra từ miệng vết thương của ta chui vào người tiểu hắc miêu.

nó từ cỡ bàn tay lớn lên như chậu rửa mặt, cũng không còn lông nhung nhung mà bộ dạng quái dị, có chút xấu.

Nó giống Đồ hư hỏng ta gặp trong hang động.

Ta cẩn thận dùng bút lông chọt chọt nó, nó không chạy cũng không dùng móng vuốt nắm lấy ta, chỉ dùng đôi con ngươi màu lam nhạt nhìn chằm chằm ta.

Ta nói "Ngươi có phải đại hung không?"

Nó nằm trên chăn làm rơi bút lông của ta. ta nói: "A, kia...là tiểu hung?

Nó bò tới, cái đầu lạnh lẽo cọ cọ trong bàn tay ta, còn thân thiện liếʍ liếʍ mu bàn tay ta.

Đồ Hư Hỏng toàn thân đều là lạnh lẽo, bị nó liếʍ một cái cả người một trận ác hàn, sau lưng nổi cả từng da gà. Ta ráng gãi gãi cằm nó, nó lật người lại lộ bụng đen trước mặt ta. Ta nhẹ nhàng chạm vào bụng nó.

Mềm mại, giống như một con cún con.

Có vẻ còn có một chút đáng yêu.

Đôi mắt tròn màu xanh nhạt của Đồ Hư Hỏng cũng rất đẹp.

Ta vừa thử ôm nó vào trong ngực, chợt nghe thấy cửa điện bên kia có động tĩnh, trong lòng ta chấn động, liền đem Đồ Hư Hỏng dấu vào trong y phục của ta. Trang phục của Thanh Tước môn cho ta khá rộng rãi, dấu Đồ Hư Hỏng thì dư dả.

Nó không phản kháng, ngoan ngoãn co lại bên bụng ta.

62.

Người đến là các sư tỷ sư muội của Thanh Tước môn.

Sư tỷ ngực bự mỗi lần gặp tôi đều thích đặt mặt tôi lên ngực tỷ ấy.

Trên người các tỷ tỷ vừa mềm mại vừa thơm khác với các sư huynh.

Khi họ đến luôn mang cho ta rất nhiều bánh ngọt và hoa nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ dạy ta một số tiên thuật đơn giản.

Mỗi lần ta học hàng trăm lần mới xong bọn họ đều sẽ vây xung quanh ta vỗ vỗ đầu ta.

"Tiểu Chi" Chị gái ngực bự nói với tôi, "Nếu các sư huynh sư đệ bắt nạt nhóc, nhóc phải nói với bọn tỷ nha."

Ta nói: "Cảm ơn tỷ."

Nàng nhéo mặt ta và nói: "Nếu nhóc thật sự là đệ đệ ta thì thật tốt, trong Thanh Tước môn toàn một đám sói con."

Chờ ta học xong pháp quyết, Tỷ tỷ ngực lớn lại hỏi ta: "Tiểu chi, là ai đặt tên cho nhóc?"

Ta nói: "Đó là mẹ ta."

Nàng mỉm cười nói: "Tuần Chi, một cái tên tốt."

Ta rất vui vì nàng khen tên ta, liền cao hứng nói: "Cha ta viết thư cho nương ta nói "Như Giang Nam một trận xuân, định tìm nhánh hoa tặng mỹ nhân". mẹ ta thích những câu này nên đặt tên cho ta là Tuần Chi."

Nương cũng thích ôm ta, tựa như các tỷ tỷ vậy. Ta đã không còn thấy nương ta trong một thời gian rất dài nhưng ta vẫn còn nhớ mùi hoa nhài nhàn nhạt vương trên xiêm y của bà.

Phụ thân nói mẫu thân đi Giang Nam xem hoa, chờ ta học xong Thiên Tự văn là đầu xuân có thể đi Giang Nam gặp mẫu thân. Nhưng cho đến khi sư phụ đem ta lên núi ta vẫn chưa học xong Thiên Tự văn.

Giang Nam đầu xuân nhất định khắp nơi đều có hoa, không biết nương đã gặp được loài hoa nào mà ở lại đó mãi không trở về.

|0==[]::::::::::::::::::>~~~~~~|

Souhaite la bonne année (≧ ◡ ≦) Chúc mọi người bình an như ý nhé.