(hí hí tui vừa thấy cảnh báo của chương này nha, mọi người chủn bị tinh thần nào) (・.・;)
51.
“Đúng vậy, ta đi trên đường cũng gặp phải một số dấu vết của đại hung.” Ninh Vũ ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ, nhìn sắc mặt khó coi của ba người, nói: “Nhưng đến lúc tới đó thì đã không thấy gì nữa.”
“Thật không có gì?” Bùi Ứng mở quạt xếp, cặp mắt đào hoa nhíu lại, nói: “Ninh huynh, huynh cần suy nghĩ kĩ trước khi nói chuyện nha.”
“Các ngươi có thể đến hỏi các đệ tử khác trong Thanh Tước môn xem dạo gần đây có người lạ đến không.” Ninh Vũ sắc mặt bất biến, thản nhiên nhấp một ngụm trà rồi nhìn về phía Tùy Trăn mặt trầm như nước nói: “Thanh Tuyền môn sao lại muốn dấu sư đệ của các ngươi?”
“Huynh hẳn muốn yêu đan hung thú.” Giang Cận đem hộp gấm chứa nội đan của hung thú cho Ninh Vũ, nói: “Đây là cho huynh.”
Thần sắc trong mắt Ninh vũ hơi động, hắn biết nội đan yêu thú ngàn năm là khả ngộ bất khả cầu, nhưng…
“Đây là làm gì?” hắn đẩy lại hộp gấm cho Giang cận “Dù ta thu yêu đan này của các ngươi ta cũng không thể giao ra sư đệ của các ngươi. Cậu ấy vốn không ở Thanh Tước môn chúng ta, ta cũng không thể biến ra một người từ không khí được.”
Đệ tử trong Thanh Tước môn cũng không nhiều đều đã thông đồng với nhau từ trước, ba người này mà đến hỏi thì cũng khó hỏi ra kết quả.
Bùi Ứng và Giang Cận còn có thể làm càn nháo lên nhưng có Đại sư huynh Tuỳ Trăn chính nhân quân tử ở đây bọn họ cũng sẽ không vọng động.
Ninh Vũ cũng đã nghĩ đến hậu quả, lúc này bị ba người nhìn chằm chằm vẫn trấn định tư nhiên, còn rót trà thay đối phương: "Thiên Linh động thiên biến ảo khôn lường, ảo cảnh đếm không xuể, các ngươi sao có thể khẳng định Thanh Tước môn mang sư đệ của các ngươi đi?" Hắn dứt lời, đem chén trà trắng bằng sứ đẩy đến trước mặt Tuỳ Trăn, giương mắt nói tiếp, "Liền coi như các ngươi vì tìm sư đệ của mình mà nóng vội, vậy thì cũng không thể đem bát nước bẩn này hắt lên Thanh Tước môn bọn ta được đúng không, Tuỳ huynh?"
52.
Tuỳ Trăn cũng tính toán kết quả sẽ là như vậy.
Vô luận Thanh Tước môn có mang A Chi đi không bọn họ cũng vô pháp tìm được sư đệ ở Thanh Tước môn, Ninh Vũ nhìn đạo mạo tươi đẹp nhưng trong lòng cũng quanh co quanh co, thượng bất chính hạ tắc loạn, các đệ tử ở đây không xấu nhưng cũng không phải dạng đứng đắn gì.
Chẳng lẽ đối phương không vì yêu đan hung thú?
Y nhìn thấy thần sắc khẽ biến của Ninh Vũ khi nhìn thấy yêu đan, nhưng ngoài dự liệu của y là người nhiều mưu kế như Ninh Ngộ sẽ đẩy lại yêu đan cho bọn họ.
Nhưng bọn hắn cũng không thể ngang nhiên điều tra Thanh Tước môn, ít nhất hiện tại không được, phải suy nghĩ về một lý do phù hợp hơn...chuyến đi này vẫn là chưa nghĩ thấu đáo.
Tuỳ Trăn đi qua chính điện, bỗng nghe được tiếng mèo kêu rất nhỏ, y quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là một mèo cả thân đen kịt từ mái hiên nhảy xuống.
Tại nơi ngón tay không ai nhìn thấy y cầm chặt ngọc bội của mình.
A Chi, A Chi.
53.
Ninh Dục ngồi trên giường dạy ta những phù chú đơn giản. Cậu là Tam linh căn, tư chất dù hơn ta rất nhiều nhưng trình độ dẫn khí nhập thể cũng thong thả không kém, Thanh Tước môn bọn họ là dạy theo tài, cho nên cậu liền làm Phù tu.
Ta cầm bút, học theo bộ dáng cầm bút của cậu vẽ mấy chục tấm mới miễn cưỡng vẽ ra được một tấm Phù tương đối có uy lực.
Ninh Dục mỉm cười sờ đầu ta, nói: "Nhóc vẽ tấm bùa này nèm ra ngoài có thể bắt được con thỏ nhỏ."
ta nghĩ thầm cái này cũng không tệ, ít nhất cũng bắt được thỏ.
những ngày gần đây ta đã dần có cái nhìn khác về Ninh Dục. Tính tình cậu giống Giang sư huynh, lúc cười mắt mèo cong lên như ngậm cái ý xấu nhưng cậu luôn chơi cùng ta , nói chuyện cùng ta còn dạy ta vẽ Phù chú, ta nghĩ cậu ấy hẳn là người tốt.
Khi vẽ Phù chú trong lòng ta cũng không còn khổ sở như vậy.
"Tuân tiểu miêu, để ta cho nhóc xem một thứ." Khi ta đang vẽ đến lá bùa thứ hai mươi mốt, cậu lấy từ trong tay áo ra một cái đồ hình trụ làm bằng bạch ngọc dài bằng nửa cẳng tay của ta đặt trước mặt ta, nói "Nhóc liếʍ liếʍ xem."
Ta chưa từng thấy vật nào như vậy liền nghe lời cậu cẩn thận liếʍ liếʍ vật kia.
Có chút lạnh, cũng có chút ngọt.
Tại sao lại làm kẹo hình này?
"Tuần tiểu miêu, ta dạy nhóc một Phù thuật lợi hại," Ninh Dục nói: "Bất quá nhóc phải đáp ứng một điều kiện của ta."
Ta cầm bạch ngọc ngọt ngọt kia của cậu, hỏi: "Chuyện gì cơ?"
54.
Tiết khố ta cởi ra đã bị Ninh Dục ném xuống giường. Cậu để ta mở hai chân ra hướng về phía sau lại dùng ngón trỏ dính cái gì đó giống thuốc mỡ bôi trong lỗ nhỏ phía sau của ta. Ta cảm thấy có chút kì quái, địa phương bị bôi cái đó vào ban đầu hơi lạnh sau đó liền có chút ngứa ngáy, khi ta đưa tay sờ Ninh Dục liền cầm lấy cổ ta ta, nói với ta: "Duỗi đầu ngón tay vào thử xem?"
Ta đυ.ng tới chỗ đó, chỉ nhét ngón trở vào một chút liền nhanh chóng rút ra. Nơi đó làm sao đi vào được nha?
Ninh Dục thấy ta không có động tác, cười lộ ra hai cái răng Hổ nhỏ, cúi người đem ngón trỏ của cậu nhét vào chỗ kia của ta, còn nói với ta: "Sao lại xoắn gấp như vậy?"
Tay nắm chăn mền của ta có chút run, lúc cậu đem ngón tay thứ hai luồn vào ta cảm thấy chỗ kia của ta như chảy ra cái gì đó. Ta khép chân lại một chút, thì thầm: "Ta...ta muốn đi tiểu."
Ninh Dục để ý đến ta, đem ngón tay bên trong đè lên làm ý niệm này của ta càng thêm mãnh liệt.
Một tay khác của cậu nhéo mặt ta và nói: "Sau một thời gian là tốt."
Đợi cái ngón tay thứ ba của cậu cũng duỗi ra, qua nửa khắc mới rút ra. Ta muốn đứng lên đi lấy quần của ta lại bị cậu duỗi tay đè chặt.
Cậu cầm ngọc trụ ta vừa đặt bên cạnh, cầm đầu mượt mà của nó mài ở phía sau ta.
Ta nói: "Hay ta học Phù chú đơn giản là được rồi..." Ninh Dục ngồi thẳng dậy ôm eo ta, đem ta ấn vào ngực cậu, ta cảm thấy ngọc trụ lành lặn kia có ý muốn chen vào, chẳng biết sao trong lòng có chút sợ nhưng lực cậu ấn lên người ta rất lớn làm ta không thể động đậy chỉ có thể từng chút từng chút đem vật kia nuốt vào.
Cậu sờ lên khoé mắt ta: "Chậm rãi liền dễ chịu, đừng khóc, một hồi là tốt rồi."
Ngọc trụ nhét đến đoạn còn lại, ta vô luận thế nào cũng không chịu nổi, cảm thấy y phục trên người bị mồ hôi thấm ướt.
Ta hư hư vịn tay Ninh Dục, hỏi: "Như vậy, như vậy được không?"
ninh quyết hôn hôn khoé môi ta: "Lần đầu tiên đã ăn nhiều như vậy, rất lợi hại nha."
Cậu thả lực ra một chút, ta cẩn thận muốn lấy ngọc trụ ra, Ninh dục đột nhiên ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói với ta: "Ta nghe được thanh âm của ca ca ta, nhóc đợi lát nửa lại thấy ra, trước tiên mặt quần vào."
Dứt lời cậu điểm một cái lên ngọc trụ bị thừa ra biến nó thành một cái đuôi mèo.
55.
Khi Ninh Vũ đến thiên điện, mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào.
Đệ đệ trước kia học Phù văn cũng không tính là chuyên chú, hiện tại bởi vì Tuần Chi mà cũng khắc khổ hẳn lên, nhìn cũng ra dáng Phù tu đấy.
Hắn đang nghĩ vậy thì thấy đệ đệ hắn đang ôm tay dựa một bên nhìn Tuần Chi nằm sấp trên giường hoạ Phù chú.
Tuần Chi chỉ mặc áσ ɭóŧ, không mang thắt lưng, hạ thân chỉ độc cái tiết khố, một cái đuôi nhung từ lỗ nhỏ cố ý cắt ra sau tiết khố xuất hiện, thỉnh thoảng còn lắc lư một chút.
Đôi mắt nhu thuận che kín hơi nước rũ xuống, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bùa giấy dưới tay.
Ninh Vũ hỏi đệ đệ: "Đuôi là sao vậy?"
Đệ đệ nháy mắt một cái, đưa tay đυ.ng lấy cái đuôi của Tuần chi, nói: "Đệ vừa rồi mới dạy nhóc niệm chú pháp hoá hình."
Thân thể Tuần Chi hơi run lên một chút, đường cong dưới ngòi bút liền lệch cả đoạn.
Ninh Vũ tới gần bên giường, nhìn khắp mặt đất đều là giấy, hỏi Tuần Chi: "Hôm nay nhóc đã vẽ bao nhiêu tấm?"
Tuần Chi ngẩng đầu lên, giọng nói có chút run rẩy "Bảy trăm chín mươi hai tấm."
"Nhóc sợ ta sao? Ninh Vũ cảm thấy như Tuần Chi đang nhịn cái gì, nhưng lại không rõ ràng lắm: "Hay là đệ đệ ta khi dễ nhóc?
Tuần Chi một lần nữa gục đầu xuống, vừa thay một tờ bùa trống vừa nói; "Không có."
Qua một lúc, hắn mới nghe Tuần Chi nhỏ giọng như muỗi kêu: "Ta, ta muốn đi nhà xí."
Ninh Vũ nói: "Muốn đi thì đi, còn có quy củ phải viết bao nhiêu Phù mới được đi sao?"
56.
Khi ta đứng lên cảm thấy ngọc trụ trong cơ thể cũng theo động tác của ta lắc theo, còn có ý định trượt ra ngoài nhưng Ninh Dục muốn ta không để nó rơi ra, cậu nói ca ca mà biết thì sẽ rất tức giận.
dòng điện dưới thân ta bắt đầu khởi động, ngay cả đầu ngón ta của ta cũng nóng lên, thầm nghĩ như nhanh chóng đi nhà xí.
Lúc muốn xuống giường, Ninh Vũ đột nhiên kéo ta lại, hỏi: "Đệ ấy vừa nãy mới làm gì?"
Ta nói: "Dạy ta vẽ Phù chú."
"Ninh Dục" Ninh Vũ kéo ống tay áo của ta ngửi ngửi, nghiêng đầu lạnh lùng nói với đệ đệ, "Bản lĩnh thật lớn nhỉ, bài tập về nhà không học suốt ngày làm những điều vô lý."
Ninh dục không phục nhướng mày nghĩ: "Sao lại hoang đường?"
"Ngươi lấy Tinh Hoa cao từ đâu ra? ngươi có biết mình đang làm gì không?" Ninh Vũ buông lỏng tay áo ta ra, hít sâu một hơi nói: "Ninh Dục, trước khi ra tay với nhóc phải suy nghĩ kĩ hậu quả."
Ta lăng lăng nghe hai huynh đệ bọn họ cãi lộn, không biết vì sao Ninh Vũ lại thật sư tức giận như vậy.
57.
Cuối cùng Ninh Vũ một cước đá bay Ninh Dục ra ngoài.
|::::::::::::::>~~~~~~0==[]::::|
Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ‹•.•›