Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 15

42.

Ninh Dục nói với ta: "Nhóc vẫn nên xuống nước trước đi."

Ta nhếch môi quay lại vào trong nước, đem Lan Hương Bốn Lá lộ gội lên tóc. Đại sư huynh cũng đưa ta loại hương này, loại này hương nhạt mà thanh, rất giống với mùi của Tùy sư huynh.

Tóc mai dính ướt hai bên má, ta nhắm mắt đem đầu chìm xuống nước.

Khi ta mở mắt trong nước, ta thấy một con cá trong suốt đang bơi quanh chân ta.

Nó bơi a bơi, bỗng nhiên cắn lêи đỉиɦ chóp "tiểu đệ đệ" của ta.

Ta đứng lên hô một tiếng, lúc định thần lại phát hiện người xung quanh đều đang ngước nhìn ta.

Ninh Dục hỏi ta: "Có chuyện gì sao?"

"Có cá cắn ta..." Ta vừa mở miệng, liền cảm thấy chuyện này nói ra thì mất mặt quá nên giọng nói cũng nhỏ lại.

"Cắn chỗ nào?" có người hỏi ta.

Ta im lặng một hồi, chạm vào "bé Chi Chi" của ta, sợ nó xảy ra chuyện gì, nói: "Ta lên trước."

Ninh Dục cách ta gần nhất, cậu ta nhìn ta hồi lâu bỗng vươn tay nắm lấy chỗ ta vừa bị cắn. Toàn thân ta chấn động, không tự chủ há miệng cắn một ngụm lên vai cậu.

"Đau sao?" cậu dùng tay còn lại nhéo nhéo mặt ta, "Tiểu Miêu Yêu, ta hảo tâm xem cho nhóc , nhóc còn cắn ta?"

43.

"Các ngươi tắm xong thì đi lên nhanh đi, còn vây lại chỗ này làm gì?" Ninh Dục trừng mắt nhìn các thiếu niên xung quanh đang nhìn chằm chằm mình, lại quay đầu cười gian manh với ta "Nhóc đừng che nha, để ta xem có sao không."

Chóp mũi thiếu niên hơi đỏ, trên lông mi còn vương giọt nước mắt tròn tròn, do dự một chút mới dám bỏ tay đang che xuống.

Ninh Dục còn nói: "Mở chân ra một chút."

Thiếu niên hít mũi một cái ngoan ngoãn tách hai chân. Chỗ bị cắn trên dương cụ hồng hồng có chút đỏ. Được một lát lại đem chân kẹp chặt, nhỏ giọng nói với Ninh Dục: "Kỳ thật cũng không đau lắm đâu, một lát nữa là hết rồi."

"Bôi chút thuốc đi cho mau hết."

"Chúng ta đều có giống nhau, không cần xấu hổ đâu."

"Đem chân mở ra chút mới bôi thuốc được nào."

Ninh Dục nghe một đám hảo hữu nhao nhao mồm năm miệng mười, lòng nghĩ toàn một đám ra vẻ đạo mạo bên trong đầu toàn mấy thứ gì đâu...

Cậu bôi thuốc cao lạnh như băng lên vật nhỏ, còn học theo xuân cung đồ của sư huynh dùng ngón út quét qua hai tinh hoàn của Tuần Chi, quả nhiên thấy nhóc con run lên, rũ xuống khóe mắt đỏ bừng.

"Còn đau nữa không?" Ninh Dục vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống ngọc hành của Tuần Chi: "May là không bị rách da."

Tuần Chi có chút rụt người về sau : "Cảm ơn."

Tuần Chi cười càng dễ thương hơn, hàm răng chỉnh tề trắng tinh, đôi mắt nhu thuận rũ xuống, bên khóe môi còn có cả lúm đồng tiền nho nhỏ.

Giống như một con mèo nhỏ làm từ đường.

Ninh Dục lòng nghĩ dù Tuần Chi có phải tiểu đệ tử của Phúc Lộc sơn hay không, đã được mang đến đây thì là mèo con của Thanh Tước môn bọn họ.

|:::::>~~~~~~0==[]:::::::::::::|

Cảm ơn đã chờ đợi nhé, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ‹•.•›