Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 11

32.

Cậu ta đem tay chân ta trói chặt phía sau, lại ngồi xổm xuống soi đèn trước mặt ta.

"Miêu Yêu, mặt ngươi hóa hình cũng thật dễ nhìn." Cậu nói.

Cậu vừa đem quần của ta kéo xuống, cũng không thèm mặc lại cho ta, trong động từng đợt gió lạnh làm đuôi xương cụt của ta phát lạnh.

Ta cử động thân thể tê dại, giương mắt nói với cậu: "Ngươi kỳ thật không phải người a."

Thiếu niên mặc áo lam trừng mắt nhìn, nắm vuốt cằm ta: "Ta đương nhiên là người."

Ta nói: "Vậy sao ngươi không nghe hiểu tiếng người của ta?"

Cậu có chút trừng to mắt, mới nói một chữ "Ngươi" còn lại liền bị người đánh gãy.

Ta cố gắng liếc qua phía phát ra âm thanh, chỉ thấy người tới lại là một đệ tử mặc phục sức giống cậu ta.

"Ca ca!" Thiếu niên bắt ta cười lên, hướng người kia phất phất tay, nói: "Đệ vừa bắt được, ca mau đến xem!"

"Ninh Dục, ta vừa nói đệ đi cùng sư huynh sư tỷ, sao lại tự mình hành động?" Người bị cậu gọi là ca ca thanh âm lạnh như hàn băng, ta nghe mà sau lưng lạnh buốt.

Cũng không biết ca ca cậu ta nghe hiểu tiếng người không… Ta khó được một lần ra núi, liền muốn bị đệ tử môn phái khác xem như yêu thú mà gϊếŧ sao?

"Miêu yêu?" Thanh niên mặc áo lam dạy dỗ đệ đệ xong, rốt cuộc cúi người dò xét ta, hắn nhấc cổ áo ta lên, ghé vào bên cạnh cổ ta ngửi ngửi: "Trong máu lại là hương vị của đại hung."

Ta nói: "Ta không phải yêu thú, là người, là Tứ đệ tử Phúc Lộc sơn."

"Tứ đệ tử Phúc Lộc sơn?" Thanh niên híp mắt, nói: "Nguyên Chân tiên nhân rõ ràng chỉ có ba đồ đệ."



Ta…

Bởi vì quá mức bình thường nên trực tiếp bị ngoại nhân bỏ qua không để ý tới sao?

33.

Ninh Dục cẩn thận liếc nhìn Miêu Yêu bị ca ca Ninh Vũ nhà mình ôm vào lòng quấn trong quần áo, chịu đựng ý nghĩ muốn tới vuốt vuốt đôi tai mèo nhung nhung, thấp giọng hỏi hắn: "Nó còn khóc sao?"

"Chắc là khóc mệt rồi." Ninh Vũ nói.

Thiếu niên chợp mắt trong ngực hắn, trên lông mi còn óng ánh nước mắt.

Ninh Vũ cũng bị bộ dáng thiếu niên mới khóc làm giật nảy mình, hắn cũng không nghĩ ra mình đã đắc tội thiếu niên chỗ nào… Phúc Lộc sơn Chân Nguyên tiên nhân không phải chỉ có Tùy Trăn, Bùi Ứng và Giang Cận sao?

Vậy Tứ đệ tử từ đâu ra?

Nói đến vừa nãy hắn cũng gặp được Tùy Trăn chỗ ngã ba, la bàn chỉ hai con đường đều có đại hung, hắn nghe đệ đệ truyền âm nên chọn hướng này, Tùy Trăn chọn hướng còn lại.

"Trên người nó có yêu khí đại hung lại không có ý tứ hại người." Ninh Vũ lườm đệ đệ một chút, nói: "Ta đến thấy y phục của nó không chỉnh tề, chẳng lẽ ngươi làm ra chuyện gì hoang đường?"

"Đệ là cảm thấy nó đáng yêu, muốn trêu chọc một chút thôi." Ninh Dục méo miệng nói: "Ca ca, dù sao thân phận Tứ đệ tử Phúc Lộc sơn của nó vẫn chưa được chứng thực, hay chúng ta trước mang nó về sư môn đi."

Đại hung yêu thú rất hiếm thấy, trên người thiếu niên này có yêu khí nồng như vậy, hẳn là có quan hệ gì với yêu thú đại hung.

Ninh Vũ suy nghĩ, cúi đầu trông thấy thiếu niên hàm hàm hồ hồ đang nói mớ.

Nghe không rõ là nói gì, nhưng có thể nhìn thấy mười phần ủy khuất trên mặt thiếu niên.

Chẳng lẽ Nguyên Chân tiên nhân thật sự thu đồ đệ?

o==[]::::::::::::::::::>

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ‹•.•›