Vị Tứ Sư Đệ Thường Thường Chẳng Có Gì Lạ

Chương 8

24.

Lúc ta ngồi bên dòng suối ném đá, Giang Cận sư huynh bỗng nhiên ôm mấy món pháp khí ngồi xuống cạnh ta, đè thanh âm cùng ta nói: "Tuần sư đệ, chuyện huynh lúc trước hỏi đệ đệ nghĩ như nào?"

Qua giây lát, hắn đánh giá trên dưới mặt ta, kinh ngạc nói: "Ai khi dễ sư đệ?"

Ta cúi thấp đầu nhặt đá, nước mắt vốn đã nghẹn xuống bị Giang sư huynh hỏi lại không nhịn được chảy xuống.

Sau khi nhấc tay xoa xoa nước mắt trên mặt, ta nhỏ giọng nói với Giang sư huynh: "Không có ai khi dễ đệ, đệ chỉ đột nhiên có chút khổ sở."

Giang sư huynh đem những pháp khí kia để xuống, mò tay vào trong vạt áo lay động một chút, lấy ra một đoàn nhỏ lông nhung nhung thả trong tay ta.

Hắn cong mắt cười với ta, nói: "Sư đệ thích thỏ con hay tiểu lão hổ?"

Ta hít hít mũi, nói: "Đều thích."

Giang sư huynh điểm một ngón trỏ lên cục lông nhung nhung, nó liền hóa thành một con hổ con cuộn tròn trong ngực ta.

Đầu lưỡi phấn nộn thô ráp của tiểu lão hổ liếʍ liếʍ ngón tay ta, Giang sư huynh lại điểm một cái trên trán nó, nó liền mọc ra lỗ tai thỏ.

"Chơi vui a?" Hắn hỏi ta.

Ta sờ lên lỗ tai dài mềm mềm ấm áp của lão hổ, trong lòng cuối cùng không còn khó chịu đến vậy.

Ta hỏi Giang sư huynh: "Sư huynh, đệ có phải rất vô dụng đúng không?"

Giang sư huynh nói: "Ai nói đệ vô dụng, sư huynh đi đánh chết hắn."

Ta nói: "Các sư huynh đều Trúc Cơ hậu kì mà đệ vẫn còn luyện khí. Đệ chỗ nào cũng không bằng các sư huynh."

Giang sư huynh nở nụ cười, một tay ôm lấy ta vào lòng, nói: "Sư huynh liền không biết nấu cháo cùng làm bánh ngọt a."

Cái này có gì hiếm lạ đâu?

Ta ngay cả chuyện mình am hiểu cũng thường thường không có gì lạ, có tư cách gì có thể cùng các sư huynh phi thăng?

"Tuần sư đệ" Giang sư huynh hôn vành tai của ta, nói: "Sau này cùng sư huynh đi Thiên Linh động thiên thôi, nơi đó linh lực dồi dào, thích hợp tu luyện, nói không chừng còn có thể lấy được nội đan yêu thú Trúc Cơ."

25.

Trời quang mây tạnh, ta đem hoa cỏ dời ra ngoài, nhưng đếm tới đếm lui luôn cảm thấy thiếu một chậu, đến lúc nằm lên giường mới nhớ ra là chậu Nguyệt Kiến Hoa bị thiếu.

Ta đứng lên tìm một hồi lâu, mới tìm thấy nó trong tủ quần áo.

Vừa đem chậu ôm lên, nó liền biến thành bộ dáng Tùy sư huynh lúc nhỏ.

Ta đem Tùy sư huynh nhỏ ôm lên, hỏi y: "Sư huynh sao lại ở đây?"

Tùy sư huynh nói: "Hảo hảo lưu trong núi chăm sóc hoa cỏ, không nên hồ nháo cùng Tam sư huynh."

Ta nhỏ giọng hỏi: "Tùy sư huynh không phải sắp xuất quan sao, đem nguyên thần lưu lại đây không có việc gì a?"

"Không có gì đáng ngại." Tùy sư huynh từ trong ngực ta nhảy ra, bò lên trên bàn ngồi xếp bằng xuống nói: "Nếu chán vẽ Nguyệt Kiến Hoa, có thể vẽ ta."

Y đẩy cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài một chút, trầm mặc nói: "Thôi, thời điểm đã muộn, đệ ngủ trước đi a."

Ta nằm trên giường, tiểu Tùy sư huynh duy trì hình người ngồi trên cửa sổ.

Gió đêm thôi tới, ta đem mình chôn trong chăn, xoay người hướng Tùy sư huynh, nói: "Sư huynh, đệ muốn Trúc Cơ."

"Chăm chỉ tu luyện, năm sau liền vượt qua Luyện Khí Kỳ." Tùy sư huynh nói, "Đêm rồi đừng nghĩ đến những chuyện này, thành tiên không cần vội vàng."

Năm sau, năm sau…

Sư huynh luôn nói năm sau ta có thể làm gì, nhưng ta tự mình biết sẽ rất khó, trong lúc chỉnh lý sách trong thư phòng sư phụ ta có trộm lật xem ghi chép về phương pháp tu luyện của ngụy linh căn.

Các sư huynh mấy tháng có thể học được nhiều thứ, ta phải tiêu tốn mấy chục năm mới có thể lĩnh ngộ.

Ta nhắm mắt lại, đang lúc nửa tỉnh nửa mê cảm giác như Tùy sư huynh nhẹ đυ.ng lên tóc mai ta.

Ta nói nhỏ với y trong lòng: "Sư huynh, để đệ đi một lần thôi, đệ...đệ không muốn bị mọi người vứt bỏ."

_~_~_~_~_~_~_~_

Cảm ơn đã chờ đợi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. ♡