Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 66

“Mấy năm trước lúc cô ấy chưa ra mắt đã thấy vị đàn anh này dẫn cô ấy đến buổi hòa nhạc cuối năm rồi.”

“Liệu có thật không nhỉ?”

“Cùng một công ty mà, có thật cũng tốt. Sư Nhạc cũng không đi theo con đường thần tượng, yêu đương thì có làm sao?”

“Nghe nói hôm nay cô ấy sẽ đến công ty để bàn chuyện bài hát quảng bá trò chơi mới, phải chăng có thể nhìn thấy được người thật?”

“Đừng nói nữa, sếp đến rồi kìa.”

Lúc Thích Yến từ trong thang máy bước ra, các nhân viên vội vàng quay lại vị trí của mình, ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn.

“Sếp Thích, chào buổi sáng!”

Thích Yến khẽ gật đầu, đang định bước vào văn phòng thì đột nhiên nhìn thấy một cái tên quen thuộc trên máy tính của nhân viên bên cạnh, bước chân của anh lập tức dừng lại.

Nhân viên luống cuống tay chân muốn đóng trang web lại, nhưng Thích Yến đã đưa tay ngăn cản.

Anh nhìn tiêu đề bắt mắt đó.

“Nghi vấn Sư Nhạc và đàn anh trong công ty đang yêu nhau.”

Thích Yến khẽ cau mày: “Đây là cái gì?”

Mọi người đều biết vị sếp Thích này tuy còn trẻ, mới tốt nghiệp được một năm nhưng đã vào công ty rất lâu rồi, cũng rất có năng lực, nghe nói từ lúc còn ở trường đại học đã bắt đầu phát triển.

Hơn nữa, anh còn chịu trách nhiệm chính về mặt tiền của công ty, ngoài ra còn rất dễ tính và đối xử hòa đồng với mọi người, thành ra rất được mọi người yêu thích.

“Xin lỗi sếp Thích.” Nhân viên lập tức xin lỗi, “Tôi không nên xem chuyện phiếm trong giờ làm việc!”

Thích Yến không nói chuyện, nhưng vẻ mặt nhìn màn hình vẫn không có gì thay đổi.

Anh nhàn nhạt hỏi: “Đây là do ai nói?”

Người nhân viên cẩn thận nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy tin đồn của Sư Nhạc thì lập tức hiểu ra.

“Đây là tin đồn mà cánh săn ảnh đã tung ra, nói là chụp được hôm qua Sư Nhạc và đàn anh đi ăn chung một bữa cơm.”

“Có điều không sao.” Người nhân viên cho rằng anh đang lo lắng chuyện bài hát quảng bá, bèn giải thích thêm một câu, “Hai người đều không có lịch sử đen tối, cũng đều là ca sĩ, nếu thật sự có nghi vấn yêu nhau cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện quảng bá.”

Vừa mới dứt câu, cô ấy lại phát hiện sắc mặt của sếp càng khó coi hơn nữa.

Thích Yến thu lại tầm mắt, không liếc nhìn máy tính nữa, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Giả đấy.”

Các nhân viên: “???”

Một người đàn ông khác từ trong thang máy bước ra, nghe thấy câu này bèn hỏi: “Cái gì giả?”

Thích Yến không nói chuyện, người nhân viên bên cạnh len lén chỉ vào màn hình máy tính.

Người đàn ông nhướng mày, ý vị thâm trường liếc Thích Yến một cái, sau đó cười nói: “Đúng là giả mà. Sếp Thích của các cô sắp bị ‘nhốt tù’ rồi, không muốn thấy mấy tin kiểu này nữa.”

Thích Yến thở dài: “Đàn anh.”

Vị đàn anh cười cười, vỗ vai anh: “Người giả cậu xem làm gì, đợi lát nữa chẳng phải người thật sẽ đến sao?”

Nói xong, anh ấy đẩy Thích Yến vào văn phòng, vừa đi vừa thấp giọng hỏi: “Sao cô ấy không đi chung với cậu qua đây?”

Thích Yến đẩy cửa văn phòng ra, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì: “Gần đây cô ấy bận quảng bá bài hát mới, nửa tháng rồi vẫn chưa về nhà.”

Thích Yến ngồi xuống, cầm điện thoại mở Weibo lên.

Trước đây anh không quan tâm đến những thứ này, sau đó vì Sư Mãn Mãn mới từ từ tìm hiểu, còn đăng kí vào siêu thoại* của cô, đánh giá thứ hạng cho cô.

(Siêu thoại: Chức năng siêu thoại/siêu chủ đề của Weibo được đưa vào sử dụng từ năm 2016. Chức năng này cho phép người dùng Weibo tạo ra hoặc tham các trang cộng đồng người dùng có chung sở thích hoặc mối quan tâm. Siêu thoại là các nhóm trực tuyến tách biệt với không gian Weibo, ở đây, người dùng có thể cùng xây dựng nội dung cho Siêu thoại bằng video, hình ảnh, bài viết…. – nguồn: Google.)

Anh thành thạo mở mục hot search ra.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy chủ đề vừa nãy.

Ánh mắt hơi sững lại, Thích Yến chăm chú nhìn những bức ảnh mà cánh săn ảnh chụp được.

Anh biết đây chỉ là tin giả.

Lịch trình của Sư Mãn Mãn không chỉ một mình cô gửi cho anh, mà ngay cả người đại diện Trương Bình cũng gửi cho anh một bản.

Hôm qua là tình cờ gặp được đàn anh trong một sự kiện của công ty, cân nhắc đến sự chiếu cố của anh ấy dành cho mình trước đây, Sư Nhạc mời anh ấy đi ăn một bữa cơm, cả trợ lý và người đại diện cũng có mặt ở đó.

Thích Yến biết chuyện này, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu.

Cùng Sư Nhạc yêu đương mấy năm, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn viên mãn và tốt đẹp, nhưng hiện tại, anh đột nhiên cảm thấy chưa chắc đã tốt đẹp như vậy.

Thích Yến chặn hot search này lại, định bụng về nhà sẽ tính sổ sau.

Các nhân viên nhìn thấy sếp đi rồi thì nhao nhao thở phào nhẹ nhõm.

“Sao nhìn sếp Thích cứ như đang tức giận vậy nhỉ?”

Bình thường cho dù thấy bọn cô đang làm việc riêng, anh cũng sẽ không nghiêm nghị đến như vậy.

“Chắc là chuyện này có liên quan đến công ty rồi.”

Ding một tiếng, thang máy lại mở ra.

Mọi người nhìn qua, chợt thấy một người phụ nữ mang tây trang đi phía trước, đằng sau là một người mang giày cao gót, dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài bồng bềnh gợn sóng, trên mặt đeo kính râm đen.

Người vẫn đang là đề tài thảo luận đột nhiên xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người đều há hốc: “Là, Sư, Sư Nhạc!”

Sư Nhạc tháo kính râm xuống, liếc mắt nhìn màn hình máy tính của bọn họ, khóe môi khẽ cong lên: “Chào mọi người.”

Cởi kính râm ra, dung mạo của cô càng thêm rõ nét và nổi bật, khiến cho ai nấy trong khu văn phòng đều hít hà cảm thán.

Có người thấp giọng rít lên: “Người thật cũng đẹp quá mức rồi đấy!”

Vẫn là thư ký của Thích Yến giữ được bình tĩnh, cô ấy hít thở sâu một hơi, bước lên: “Hai người đến tìm sếp Thích đúng không ạ? Mời đi theo tôi.”

Sư Nhạc khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn Trương Bình.

Trương Bình hiểu ý: “Chị đi tìm sếp Ngô, em đến bàn chuyện với sếp Thích trước đi.”

Sư Nhạc theo chân cô thư ký.

Vừa đến cửa, cô liền nở một nụ cười với cô thư ký, ngăn động tác muốn gõ cửa của cô ấy lại: “Tôi có nói qua với anh ấy rồi, để tôi tự vào cũng được. Vất vả cho cô rồi.”

Cô thư ký chợt đỏ mặt: “Khách, khách sáo rồi. Có việc gì cần cô cứ tìm tôi nhé.”

Đợi cô thư ký rời khỏi, Sư Nhạc mới ấn nhẹ hai bên thái dương, gõ cửa văn phòng của Thích Yến.

Bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: “Vào đi.”

Sư Nhạc nhếch môi, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Thích Yến đang ngồi phía sau bàn làm việc chăm chú xem gì đó.

Cô quay đầu đóng cửa văn phòng lại.

“Chuyện gì….” Thích Yến ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến thì lời nói cũng đột nhiên nuốt xuống, anh lập tức đứng dậy.

“Sếp Thích.” Sư Nhạc khẽ nhấc cái túi trong tay lên, “Em đến giao cà phê cho sếp.”

Thích Yến bỏ điện thoại trong tay xuống, nhận lấy cà phê trong tay cô rồi đặt sang một bên, sau đó dẫn người tới sô pha.

“Sao mới sớm đã qua đây rồi?”

“Ừm.” Sư Nhạc ngồi dựa vào người anh, nhướng mày, “Có chút chuyện.”

“Chuyện gì?”

Sư Nhạc không trả lời mà chỉ nhìn sắc mặt anh: “Nhìn thấy em hình như sếp Thích không vui mấy thì phải? Có chuyện gì thế nhỉ?”

Thích Yến vừa nghe thấy câu này, sức lực đang nắm cổ tay cô càng mạnh hơn.

Anh xoay mặt Sư Nhạc qua: “Sư Mãn Mãn…”

Sư Nhạc chớp chớp mắt, cầm chiếc điện thoại đang đặt một bên lên, gõ mấy cái: “Có phải tức giận chuyện này không?”

Trên màn hình hiển nhiên là hot search của cô và vị đàn anh đó.

Thích Yến chặn màn hình điện thoại lại, ấn vào tay cô, im lặng không nói gì.

“Quả nhiên là không vui.” Sư Nhạc ném điện thoại sang một bên, giữ chặt lấy mặt anh, “Để em xem dáng vẻ ghen tuông của Thích Tiểu Yến chúng ta có đáng yêu không nào.”

Vành tai của Thích Yến hơi đỏ lên, thay đổi chủ đề: “Cho nên hôm nay là có chuyện gì?

“Chuyện quan trọng.” Sư Nhạc cười, nhích tới hôn anh một cái, “Cảm giác nhà chúng ta có người sắp lên cơn ghen, phải tranh thủ chạy về để dỗ dành.”

Thích Yến thoáng sửng sốt.

“Bộ phận quan hệ công chúng của công ty đã chuẩn bị làm rõ, bên phía đàn anh cũng đồng ý sẽ phối hợp.” Sư Nhạc không cần anh hỏi đã chủ động nói, “Mấy chuyện nhìn hình kể chuyện này chẳng có mấy ai tin đâu.”

Thích Yến không trả lời.

Tầm mắt anh rơi xuống bàn tay Sư Nhạc, sợ mối quan hệ bị phát hiện nên cô không đeo nhẫn bên tay phải, mà luôn đeo bên tay trái.

Nhưng cô chưa từng tháo ra.

Anh đưa tay vân vê đầu ngón tay Sư Nhạc, khẽ thì thầm: “Sư Mãn Mãn, hay là chúng ta kết hôn đi.”

Sư Nhạc ngẩn người.

Thích Yến nói xong cũng rơi vào im lặng, anh rất muốn nói cho cả thế giới biết người này là của anh, dù là ai cũng không thể ngấp nghé, cũng đừng ghép đôi cô với bất kỳ người nào khác.

Chỉ có anh mới là người được ở bên cạnh cô.

Anh nắm chặt tay Sư Nhạc, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt có chút bất ngờ của cô, mím môi nói ra sự thật: “Kiểu tin tức này mặc dù chỉ là giả, nhưng anh vẫn nhịn không được mà để ý.”

Sư Nhạc định thần lại, khẽ cười thành tiếng.

“Nếu anh không để ý thì mới là chuyện lạ đấy.” Cô cọ nhẹ vào vai Thích Yến, “Là em không đúng, sau này sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.”

“Nhưng em cũng sẽ để ý.” Sư Nhạc nói, “Mỗi lần anh ra ngoài xã giao, nghe đàn anh nói có người cứ muốn ngả ngớn vào lòng anh, em cũng để ý.”

Thích Yến cau mày: “Anh ấy nói với em chuyện này làm gì?”

“Tại sao không nói!” Sư Nhạc vặn lỗ tai anh, “Chuyện này dù là có hay không anh cũng phải báo cáo chi tiết cho em, em muốn xem thử là ai dám sờ mó anh.”

Ánh mắt Thích Yến cuối cùng cũng thấp thoáng ý cười: “Được, sau này sẽ báo cáo cho em hết.”

Cả hai người đều không ai nhắc đến chủ đề kết hôn đột ngột ban nãy.

Nói xong chuyện tư thì lại bàn đến chuyện công, đàn anh cũng qua đây tham gia.

Lần này chủ yếu là công ty muốn phát hành một bài hát quảng cáo cho trò chơi mới, người nhà như Sư Nhạc đây vừa hay cũng là đối tác.

Chuyện này cũng là do Sư Nhạc tự đề xuất, cô muốn để lại dấu ấn riêng của mình trên tác phẩm của Thích Yến.

Bàn chuyện chính xong, mọi người cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Từ văn phòng đi ra, có rất nhiều fan hâm mộ trong công ty đã đứng xếp hàng sẵn đợi xin chữ ký.

Sư Nhạc cũng không từ chối, cô ký từng chữ từng chữ một.

Có người còn lớn mật, thấp giọng hỏi: “Nữ thần, hot search hôm nay có phải là tin thật không?”

Sư Nhạc khẽ nhướng mày, ký tên rồi trả lại cây bút, đáp: “Giả đấy.”

Fan hâm mộ nhận được đáp án thì hài lòng gật đầu.

Một giây sau, bọn họ lại nghe nữ thần của mình chầm chậm nói: “Có điều, tôi quả thực là đã có người yêu rồi, chỉ là đối tượng không phải là đàn anh mà thôi.”

Trong công ty lập tức im phăng phắc.

Thích Yến đột nhiên quay đầu, nhìn cô không rời mắt.

Những người còn lại cũng tập trung ánh mắt lên người Sư Nhạc, cô lại giả vờ như không nhìn thấy, thay vào đó là nháy mắt mỉm cười: “Xuỵt.”

“Xuỵt cái gì mà xuỵt!” Đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm rồi, Trương Bình mới bắt đầu quở trách, “Em có thể nào cho chị chuẩn bị tâm lý trước được không! Nếu em bị bóc ra thì phải làm thế nào đây?!”

Thích Yến nói: “Cô ấy sẽ không đâu.”

Trương Bình càng thêm tức giận: “Ai mướn cậu đỡ lời! Khép bớt nụ cười bên khóe miệng lại. Cậu vui tới vậy sao!”

Thích Yến khẽ ho khan một tiếng, hiếm khi chịu để Trương Bình răn dạy và quở mắng.

“Chuyện sớm muộn thôi mà.” Sư Nhạc nói, “Nhắc trước để chuẩn bị chút tâm lý cũng tốt.”

Vị đàn anh tiến lên hòa giải: “Được rồi được rồi, nhân viên công ty chúng tôi miệng mồm kín đáo lắm, không dám nói ra ngoài đâu.”

Suốt cả bữa cơm, Trương Bình đều trong tình trạng thấp thỏm lo lắng.

Mãi cho đến khi lên đường về nhà, cô ấy mới nhận được một tin nhắn từ người không làm cô ấy bớt lo lắng: Chị, hôm nay để bọn chị tăng ca vất vả rồi.

Sau đó lại gửi kèm một bức ảnh.

“Thích Tiểu Yến nhà em đã lặn quá lâu rồi, thực sự có chút ấm ức cho anh ấy.”

Trương Bình nhất thời không thở nổi, chỉ cảm thấy hai bên thái dương đau nhức dữ dội.

Hôm nay Sư Nhạc có uống chút rượu, vừa về đến nhà đã nằm vật ra giường không muốn nhúc nhích.

Thích Yến pha cho cô một cốc nước mật ong rồi bưng tới ngồi bên mép giường: “Uống chút rồi đi tắm.”

Sư Nhạc lật người ôm lấy eo anh, nhưng không uống.

Cô nói: “Được.”

Thích Yến cầm cốc nước đợi cô uống, nhưng chỉ thấy cô nói mỗi chữ ‘Được’ rồi nằm im bất động, anh còn tưởng đâu là cô muốn đút.

Anh bèn đưa cốc nước tới bên môi Sư Nhạc, Sư Nhạc nhấp một ngụm rồi lại nói: “Được.”

Thích Yến hơi cúi xuống: “Hửm?”

“Em nói được.” Sư Nhạc ngẩng đầu lên, mỉm cười, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào cằm anh, “Thích Tiểu Yến, em đồng ý kết hôn với anh.”

Thích Yến như ngừng thở.

Sư Nhạc cầm cốc nước mật ong đặt sang một bên, tháo chiếc nhẫn vẫn luôn đeo bên tay trái xuống rồi đặt vào tay anh, sau đó lại vươn tay phải của mình ra: “Đeo vào đi.”

Ánh mắt của Thích Yến chợt tối sầm lại, nhìn cô không rời mắt, trầm giọng hỏi: “Sư Mãn Mãn, có phải em uống say rồi không?”

Sư Nhạc lắc đầu: “Không hề, em rất tỉnh táo.”

Cô cong môi, thấp giọng nói: “Nếu không phải năm đó anh chưa đủ tuổi kết hôn, có lẽ em đã trói anh lại rồi dẫn đến cục Dân Chính rồi.”

Cô chậc một tiếng: “Sao thế? Vốn dĩ đã đồng ý rồi mà, vẫn muốn hối hận sao?”

Thích Yến cầm chiếc nhẫn: “Không hối hận.”

“Sư Mãn Mãn.” Anh chầm chậm nhấc tay Sư Nhạc lên, đặt lên đầu ngón tay của cô một nụ hôn, “Anh đã đợi ngày này sáu năm rồi.”

Mí mắt anh có chút run rẩy: “Đời này bất luận sống hay chết chúng ta cũng phải ràng buộc với nhau, em trốn không thoát được nữa đâu.”

Sư Nhạc móc cổ anh: “Không chỉ không chạy trốn mà còn khóa chặt anh lại nữa.”

Cô khẽ cười, tràn đầy ý tứ nói: “Nào, ôm em đi tắm.”

Thích Yến rũ mắt nhìn cô một hồi lâu, sau đó từ từ đứng dậy, ôm người vào phòng tắm.

Buông thả đến nửa đêm.

Thích Yến ôm cô mê mệt chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau tỉnh giấc, người bên cạnh vẫn đang say ngủ.

Thích Yến tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại, bỗng nhiên phát hiện trên màn hình có rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Anh mở khóa, tin nhắn quá nhiều đọc không xuể, nhưng anh vẫn ưu tiên đọc tin nhắn của đàn anh trước.

“ [Liên kết] Khá đấy chứ, hôm qua mới làm rõ tin đồn, hôm nay các cậu đã kết hôn luôn rồi?!”

Thích Yến nhíu mày mở liên kết ra.

Đập vào mắt anh là một bức ảnh.

Trên mặt đất đầy tuyết, một người mặc áo khoác đen và một người mặc áo khoác trắng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trao nhau nụ hôn.

Phong cảnh sau lưng là ánh mặt trời mùa đông và rừng thông phủ một màu trắng xóa.

Sư Nhạc: 【Hình ảnh】(Anh ấy là Ngân Hà của tôi).