Chỉ Là Sáu Ngàn Dặm

Chương 21

Ngoại trừ tiếng đọc bài thỉnh thoảng vang lên từ lớp học bên kia ra, khoảng trời nhỏ của hai người bên đây quả thực có chút yên lặng.

Thích Yến có vài giây cúi đầu, nhìn xuống l*иg ngực mình, rất sợ người đối diện sẽ nghe được nhịp tim như muốn nhảy ra ngoài của mình ngay lúc này.

Dường như trong vài giây đó, cậu đột nhiên hiểu ra tại sao lại có những trường hợp đặc biệt và ngoại lệ.

Cậu yên lặng liếc nhìn Sư Nhạc, cô cũng đang nhìn cậu, nhưng hình như không có quá nhiều phản ứng.

Một cơn gió lướt qua, thổi tung mái tóc có chút lộn xộn của cô nữ sinh, ánh mặt trời chiếu vào mặt càng làm cô trở nên tỏa sáng, đôi mắt cô hơi nheo lại, lông mi dài và cong vυ't, Thích Yến cảm thấy l*иg ngực của mình như có một lỗ hổng.

Cậu vừa cảm thấy khó chịu, lại vừa cảm thấy thỏa mãn.

Trong mười mấy năm cuộc đời, Thích Yến chưa từng gặp qua một người con gái nào có thể thu hút ánh mắt cậu như vậy.

Cậu nghĩ, đây là tình hữu khả nguyên.

(Tình hữu khả nguyên: Nếu xét về tình thì có thể thông cảm, lý giải được – nguồn: Từ điển Hán Việt.)

Nhưng cũng là si tâm vọng tưởng.

Câu nói vừa nãy quả thực có chút suồng sã, hoặc là, ánh mắt của cậu quá mức suồng sã, như vậy không tốt.

Thích Yến lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác: “Khai…”

Cô nữ sinh đột nhiên mở miệng: “Yêu đương?”

Thích Yến im lặng, mấy đầu ngón tay đang đặt trên tay lái khẽ siết chặt.

Sư Nhạc chỉ là trong khoảnh khắc đó có hơi không phản kịp.

Từ lần đầu tiên gặp Thích Yến cô đã biết cậu rất đẹp trai, bây giờ cậu lại đổi kiểu tóc, lúc cậu nghiêm túc và ôn hòa nhìn cô, cô mới đột nhiên phát hiện, cậu không chỉ có ngoại hình bắt mắt.

Mà còn sở hữu một lực sát thương chí mạng, sự thông minh và khôn khéo khiến người khác không thể không mê mẩn.

Thật đúng là một mầm họa.

Sư Nhạc hoàn hồn, khóe miệng khẽ cong lên, sao cô lại bị nhan sắc của bạn học nhỏ này làm cho bối rối nữa rồi.

Cô nói: “Ai rồi cũng sẽ có mà.”

Thấy vành tai của Thích Yến đỏ lên, Sư Nhạc nhịn không được chọc cậu: “Sao vậy, nói cũng đã nói ra rồi còn ngượng ngùng gì nữa?”

Thích Yến lắc đầu: “Không phải.”

Sư Nhạc cảm thấy cũng không có gì khó hiểu.

Tuổi mười sáu, mười bảy, ai mà chẳng khao khát sau này sẽ trải qua một tình yêu cháy bỏng mãnh liệt, tốt nhất là đối phương còn mang theo sự nhiệt tình hăng hái, trong mắt chỉ có một mình mình, để cho tất cả mọi người biết, đối phương có bao nhiêu yêu mình.

Tên nhóc Triệu Khang đó bây giờ mới học sơ trung, nhưng đã ước mơ được lấy vợ sinh con, nếu phải so sánh thì ý nghĩ này của Thích Yến còn trong sáng chán.

Cô nói đùa: “Tiểu Yến tốt như vậy, sau này nhất định sẽ có rất nhiều cô gái thích cậu.”

“Không đúng, hẳn là từ bây giờ cũng đã có rất nhiều rồi.” Sư Nhạc quá hiểu tâm tư của mấy cô cậu thiếu niên ở độ tuổi này rồi, kiểu người như Thích Yến, chắc chắn bạch nguyện quang chu sa chí* không biết bao nhiêu người.

(Bạch nguyên quang chu sa chí là hai hình ảnh xuất hiện trong tiểu thuyết ‘Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng’ của tác giả Trương Ái Linh. Theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, bạch nguyên quang (ánh trăng sáng) chỉ người mình yêu thích nhưng không được ở bên, còn chu sa chí (nốt ruồi đỏ) chỉ những người để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người khác- nguồn: Google.)

Thích Yến nghe cô nói như vậy, chút đỏ ửng trên vành tai bỗng từ từ tan biến.

Cuối cùng, cậu chỉ thấp giọng ừm một tiếng.

Sư Nhạc thấy vành tai của cậu thay đổi qua lại như vậy, thực sự có chút thú vị.

“Vậy sau này Tiểu Yến muốn học trường đại học nào?”

Từ lời của mấy vị phụ huynh ở đây và những bằng khen treo đầy trên tường nhà cậu cô có thể nhìn ra, bạn học này là một người rất ưu tú.

Mười bảy tuổi, có lẽ cũng đã biết tương lai mình muốn đi đâu, huống hồ còn là một Thích Yến chu toàn và xuất sắc trước mặt.

Vấn đề này vừa đưa ra, Sư Nhạc rõ ràng nhìn thấy Thích Yến có chút sửng sốt.

Cậu xoay đầu lại, vết đỏ ửng trên vành tai đã hoàn toàn tan biến.

Sư Nhạc bắt đầu cảm thấy, liệu có phải mình đã hỏi một câu không nên hỏi không.

Cô vừa định nói mình chỉ tiện miệng hỏi chơi thì đã nghe thấy Thích Yến khẽ cười, giọng nói rất nhẹ: “Đại học Giang.”

Đại Học Giang, ở Giang Châu.

Lúc Sư Nhạc điền nguyện vọng đại học, cô cũng không cân nhắc gì nhiều, vì trong kỳ thi thử cô đã biết thành tích của mình muốn đậu trường nào cũng được, sau khi kỳ thi có kết quả, đại học A cũng gọi điện thoại đến.

Có điều, cô vẫn đang nghiên cứu xem có nên học nhiều trường cùng một lúc không.

Vì cô không muốn ở lại Hoa Thành.

Chỉ là chọn tới chọn lui, chuyên ngành mà cô thích vẫn là đại học A thích hợp hơn, Hứa Tịnh cũng nói không đáng từ bỏ sở thích của mình vì một tên bỉ ổi như vậy.

Cô ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng, cho nên dứt khoát chọn đại học A, mấy tháng đầu tạm thời ở lại trường, sau này sẽ ra ngoài thuê nhà.

Đại học Giang được xem là một trường đại học tốt nhất ở tỉnh này, nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp, còn gần nhà.

Cô khẽ gật đầu: “Cũng được đấy.”

Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói kinh ngạc: “Đại học Giang?!”

Sư Nhạc và Thích Yến cùng quay đầu lại, thấy hiệu trưởng của trường tiểu học Dư Bình đang đứng sau lưng, vẻ mặt rất kinh ngạc.

Thích Yến từ trên xe máy bước xuống: “Hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng hình như cũng vừa mới đến, ông ấy cau mày: “Thích Yến, em vừa nói gì cơ? Em muốn thi vào đại học Giang?”

Thích Yến nhàn nhạt cười: “Chỉ là suy nghĩ thôi ạ, chứ chưa thành hình.”

Hiệu trưởng nghĩ cũng không nghĩ nói: “Không được.”

Sư Nhạc có chút bất ngờ, tại sao lại không được? Chẳng lẽ sợ cậu ấy thi không đậu?

Hiệu trưởng liếc nhìn Sư Nhạc, lông mày đang cau lại thoáng thả lỏng ra đôi chút: “Em không thấy em rất hợp với mấy vị giáo viên của đại học A sao?”

Thích Yến đứng bên cạnh Sư Nhạc, hơi cúi đầu nhìn cô: “Dạ.”

“Em có thể học hỏi từ các anh chị giáo viên mà.” Hiệu trưởng nói, “Đại học A không tốt sao? Đến đại học Giang làm gì chứ.”

Sư Nhạc sửng sốt.

Đại học Giang tốt thì tốt, nhưng vở thì cũng có ba bảy loại, đại học Giang miễn cưỡng vẫn có thể xếp ở hạng thứ hai.

So với những trường đại học hàng đầu trong nước như đại học A, tất nhiên phải có sự khác biệt, điểm của đại học Giang cũng không thể cao bằng đại học A.

Căn bản không thể đặt chung một chỗ để thảo luận.

“Nói không chừng sau này các em còn là bạn học của nhau nữa đấy.” Hiệu trưởng tiếp tục nói: “Em xem, đây được gọi là duyên phận gì?”

Nói cách khác, Thích Yến hoàn toàn có thể đậu vào đại học A.

Cô chầm chậm quay đầu qua, nhìn gương mặt không có nhiều biểu hiện của Thích Yến, nghe hiệu trưởng nói như vậy cậu cũng chỉ ngoan ngoãn đứng đó.

“Chỉ là nghĩ qua thôi ạ.” Đợi hiệu trưởng nói xong, Thích Yến mới gật đầu một cái, tỏ ý mình đã tiếp thu, “Còn tới một năm nữa, bây giờ nói chuyện này thì vẫn còn sớm quá ạ.”

Sư Nhạc im lặng, lúc nghe cậu nói đại học Giang, giọng điệu có vẻ khá chắc chắn.

“Thầy thì cho rằng em đang nói giỡn thôi.” Hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm, “Đợt này bọn em có điểm thi cuối kỳ rồi đúng không? Nghe nói là kỳ thi chung của toàn thành phố, thi cử thế nào rồi?”

“Cũng tạm ạ.” Thích Yến đáp, “Không có gì ngoài ý muốn.”

“Em nói không có gì ngoài ý muốn là thầy hiểu rồi.” Hiệu trưởng tươi cười vỗ vai cậu, “Cố gắng lên, trường tiểu học Dư Bình có thể tạo ra một ngôi sao như em, dẫn đầu cho mọi người.”

Thích Yến: “Nặng lời rồi ạ.”

Cậu rũ mắt: “Hiệu trưởng, vậy em về nhà trước nhé.”

Hiệu trưởng rất sảng khoái: “Được, đi đi.”

Thích Yến hơi dừng lại, quay đầu qua, thấy Sư Nhạc đang có chút đăm chiêu, giống như muốn nói gì đó.

Sư Nhạc nhướng mày: “Đi đường cẩn thận.”

Thích Yến nhìn cô, lông mày khẽ cau lại, sau đó lại giãn ra: “Cô giáo Sư, tạm biệt.”

Cô giáo Sư?

Đôi mày đang nhướng lên của Sư Nhạc lập tức thả xuống, cô đưa tay chặn đầu xe của Thích Yến lại.

Thích Yến vừa mới lên xe, thấy động tác của cô thì thoáng khựng lại, ngước mắt lên.

Sư Nhạc nhìn cậu, vẻ mặt của cậu lúc này rất đơn giản và bình thường, giống như lần đầu tiên gặp cậu vậy, vừa đúng mực lại điềm đạm, khiến người khác không thể bắt lỗi.

Cứ như người mới đỏ mặt tía tai trước mặt cô vừa rồi không phải cậu vậy.

Sư Nhạc cứ cảm thấy có chỗ nào đó không được thoải mái.

Hát cho cậu nghe, mang cậu đi hóng gió, đổi cách xưng hô với cậu.

Vậy mà bây giờ cậu lại làm kiểu này với cô?

Sư Nhạc cao giọng nói: “Cô giáo Sư?”

Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn hai người bọn cô, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Cô giáo Sư, có vấn đề gì sao?”

Sư Nhạc lúc này mới nhớ ra bên cạnh còn một vị hiệu trưởng, vậy mà cô lại giữ đầu xe của người ta giống hệt như một tên lưu manh.

Thích Yến nhìn cánh tay bị bầm tím của cô: “Cẩn thận tay.”

Sư Nhạc nhìn cậu một giây, sau đó nhấc tay lên.

“Không có gì ạ.” Cô cười nói, “Em nói bạn học nhỏ đi đường cẩn thận ấy mà.”

Lông mi của Thích Yến khẽ động đậy, mím mím môi không nói chuyện.

Sư Nhạc nghiêng người nhường đường: “Về đi.”

Thích Yến khẽ gật đầu, lái xe rời đi.

Sư Nhạc quay đầu, hiệu trưởng vẫn đang cười tủm tỉm nhìn cô.

“Hiệu trưởng?”

Hiệu trưởng cùng cô bước vào cổng trường: “Thầy thấy em với cậu ấy nói chuyện cũng khá hợp nhau đấy chứ.”

Sư Nhạc nghĩ, không phải khá hợp, mà là vô cùng hợp, Thích Yến điểm nào cũng rất đồng điệu với cô.

Cô gật đầu: “Vâng ạ.”

“Thực ra trước khi các em đến đây, thầy đã có nói chuyện với cậu ấy.” Hiệu trưởng nói, “Thầy kêu cậu ấy nếu có thời gian rãnh thì đến trường giao lưu với các em nhiều hơn, có gì học không hiểu cũng thể hỏi các em.”

Sư Nhạc nghe vậy thì hỏi ông ấy: “Sao đó thì sao ạ?”

“Sau đó.” Hiệu trưởng thở dài, “Cậu ấy làm gì có thời gian, trong nhà quá nhiều việc.”

Nói cũng đã nhiều lần, nhưng mãi vẫn chưa thấy có thời gian rãnh.

Hiệu trưởng chuyển chủ đề: “Bây giờ thấy cậu ấy giao lưu với các em như vậy, thầy cũng yên tâm rồi.”

Sư Nhạc cười nói: “Hiệu trưởng rất quan tâm cậu ấy.”

“Cũng không hẳn.” Không biết có phải là ảo giác không mà Sư Nhạc cứ cảm thấy lưng của hiệu trưởng lúc nào cũng thẳng tắp, “Năm đó cậu ấy thi lên cao trung, được giải nhất toàn thành phố.”

Bước chân Sư Nhạc có chút chậm lại, nói thế nào nhỉ, cũng không phải quá bất ngờ, vì ở trong lòng cô cậu đã là một thiếu niên giỏi giang rồi.

“Mọi người đều rất coi trọng cậu ấy.” Hiệu trưởng tiếp tục nói, “Lúc cậu ấy lên Thanh Thành học, thầy cũng có quen vài giáo viên của cậu ấy, thỉnh thoảng hỏi thăm, lúc nào cũng nghe nói thành tích của cậu ấy đứng nhất toàn trường.”

“Các giáo viên đều nói rằng, sang năm Dư Bình sắp có một thủ khoa cấp tỉnh rồi.”

Màu mắt của Sư Nhạc thoáng trầm xuống: “Vậy sao?”

Mỗi năm người nhập học rất nhiều, nhưng thủ khoa cấp tỉnh thì cũng chỉ có mười mấy người, số còn lại sẽ đến các trường khác, đại học A cũng có một vài người như vậy, chức danh này thực sự rất lợi hại.

Chẳng trách nghe Thích Yến nói muốn đến đại học Giang, hiệu trưởng lại phản ứng lớn như vậy.



Vì Sư Nhạc bị rơi xuống nước, nên lúc tan học, trong đoàn không để cô đi con đường đó nữa. Hai hôm nay trời không mưa, mọi người kêu cô đi lại con đường lúc đầu.

Sư Nhạc đưa Hổ Tử đến trước hàng rào của nhà cậu bé liền dừng lại: “Vậy cô về đây.”

Hổ Tử quay đầu lại: “Cô giáo uống chút nước rồi hẵng về chứ ạ?”

“Không uống đâu.”

Hổ Tử hình như đã xem chuyện rót nước cho cô là một chuyện quan trọng, mỗi lần cô đến đều nhất định phải thực hiện, như kiểu hoàn thành một nhiệm vụ.

Sư Nhạc đang đội nón lưỡi trai, cô khẽ nâng vành mũ lên, đưa mắt nhìn vào nhà bọn họ.

Cửa đang để mở, có lẽ Thích Yến đang ở nhà.

Sư Nhạc xoa đầu Hổ Tử: “Lần sau đi.”

Hổ Tử kéo vạt áo cô lại, vừa có chút chần chừ, vừa có chút mong đợi: “Cô Nhạc Nhạc, thật sự không khát sao?”

“Không phải cô nói nước của nhà em ngọt sao?” Cậu bé giống như vừa nghĩ ra gì đó, nghiêm túc nói, “Sau khi cô nói, anh của em còn đặc biệt đi đường đó để gánh nước về, mấy hôm cô không đến, ngày nào anh em cũng đổi nước mới.”

Sư Nhạc nghe vậy thì có chút sửng sốt: “Gì cơ?”

“Đó không phải là nước nhà em thường uống sao?”

Hổ Tử: “Không phải ạ, hôm đó chỉ là do mấy ngày trước bị cúp nước, chứ bình thường nhà em đều uống nước máy.”

Hai người đang nói chuyện thì có người từ trong nhà bước ra.

Thích Yến vừa nhìn thấy Sư Nhạc thì bước chân dừng lại, đứng ở cửa ra vào, yên lặng nhìn cô.

Nhớ đến tiếng ‘Cô giáo Sư’ của Thích Yến mấy ngày trước, Sư Nhạc cũng giữ im lặng, cô hơi ngẩng đầu lên, bỏ mũ xuống, đối diện với ánh mắt của cậu.

Có một khoảnh khắc, Sư Nhạc cảm thấy mình khá là vô lý, trước đây chẳng phải Thích Yến cũng gọi Đồng Lâm là cô giáo Đồng sao? Điều này rất bình thường mà.

Nhưng qua mấy ngày hôm đó, cô cảm thấy giữa cô và Thích Yến hẳn cũng được coi là bạn bè rồi.

Người này hai lần uốn nắn cách xưng hô của cô với cậu, cô cũng phối hợp sửa lại rất nhanh.

Điều mà cô không hài lòng ở người này, là trong ánh mắt của cậu có chút khách sáo.

Hổ Tử hết nhìn Sư Nhạc rồi lại nhìn anh mình, không biết tại sao hai người này chỉ nhìn nhau chứ không nói chuyện.

Cuối cùng cậu bé vẫn nhìn về phía anh mình, có chút khó hiểu nói: “Anh, cô Nhạc Nhạc đến, không rót nước sao?”

Thích Yến khẽ gật đầu, ừm một tiếng, kêu cậu bé: “Đi rót nước đi.”

Hổ Tử nhận lệnh, vừa định chạy vào nhà thì bị giữ lại.

“Không cần phải khách sáo vậy đâu.” Sư Nhạc nghiêng đầu, tay vẫn giữ lấy Hổ Tử, uể oải nói: “Cứ làm phiền các em mãi, như vậy ngại lắm.”

Thích Yến trầm mặc mấy giây, sau đó nói: “Để em đi rót.”

Cậu vừa định xoay người thì Sư Nhạc gọi giật cậu lại: “Bạn học nhỏ.”

Thích Yến vẫn không dừng bước, cậu đi thẳng vào nhà, chưa đầy một phút đã bưng cốc nước đi ra.

Nhưng thấy cô vẫn đứng ở ngoài hàng rào, không hề bước lên phía trước.

Thích Yến cũng dừng bước, xoay người đi tới cửa cầm cái ghế đẩu ra: “Hổ Tử, kêu cô giáo qua đây ngồi đi.”

Sư Nhạc vừa tức vừa buồn cười, người này sao cứ giống như đang phân cao thấp với cô thế nhỉ?

Hổ Tử mặt dại ra, nhưng vẫn khẩn trương kéo cô tới, Sư Nhạc chịu không nổi, đành phải đi theo Hổ Tử qua đó ngồi xuống.

Thích Yến đưa cốc nước tới.

Sư Nhạc cũng nhận lấy, uống một hơi cạn cốc, sau đó đưa cốc nước cho Hổ Tử: “Có thể rót cho cô một cốc nữa không?”

Hổ Tử đương nhiên không từ chối.

Đợi cậu bé chạy vào nhà, Sư Nhạc mới ngẩng đầu nhìn Thích Yến đang yên lặng đứng bên cạnh.

“Hôm nay chị có nói gì khiến cậu không vui sao?”

Thích Yến hơi ngẩn ra, lắc đầu: “Không có.”

“À không có.” Sư Nhạc khẽ gật đầu, đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cậu, giọng nói hơi kéo dài: “Vậy tại sao cậu lại vô duyên vô cớ hờn giận chị?”

Đôi đồng tử đen nhánh của Thích Yến khẽ động đậy: “Đâu có.”

Sau đó cậu lại nhìn thẳng vào đôi mắt dưới vành mũ, nhẹ giọng nói: “Sao em lại hờn giận chị chứ.”

“Không có ư?” Sư Nhạc cong môi, đè thấp vành mũ, chắn tầm mắt của cậu lại: “Vậy thì tốt.”

Cô không nói nữa.

Hổ Tử bưng cốc nước thứ hai ra, Sư Nhạc cũng uống cạn, sau đó nói: “Cám ơn Hổ Tử.”

Cô đang cúi đầu nên Thích Yến không thấy rõ được biểu cảm của cô lúc này: “Vậy cô đi đây, tạm biệt.”

Thích Yến nói: “Em tiễn chị.”

Lần này Sư Nhạc không từ chối, để cho cậu tiễn mình tới khúc cua, sau đó cô mới quay sang nói: “Cám ơn cậu, chị về đây.”

Thích Yến khẽ cong môi.

“À đúng rồi.” Sư Nhạc lại quay lại, nói: “Cuối tuần sau bọn chị sẽ kết thúc kỳ hỗ trợ giảng dạy, nếu cậu rãnh thì nhắn tin cho chị, chị mời cậu một bữa cơm.”

“Có điều…..”

Thích Yến còn chưa kịp phản ứng đã thấy cô hơi hất cằm lên, khóe miệng treo một nụ cười, hai tay đan vào nhau, sau đó lòng bàn tay chà qua chà lại, rồi lại mở ra: “Thu hồi cái bắt tay lúc trước.”

Sư Nhạc nói xong thì vẫy tay, tỏ ý mình phải về rồi.

Cô vừa mới xoay người, đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi trầm thấp: “Chị.”

Sư Nhạc dừng bước, nhưng không quay đầu.

Người đằng sau từ từ bước tới, đi ngang qua cô rồi dừng trước mặt cô, gọi lại một tiếng: “Chị.”

Sư Nhạc ngước mắt lên: “Đang gọi chị à?”

Cậu thiếu niên rũ mắt, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng đã biến mất, cậu nhìn tay cô, thấp giọng nói: “Không thu hồi.”

Sư Nhạc nâng vành mũ lên: “Không thu hồi cái gì?”

Một giây sau, tay của cô bị cậu kéo lên, động tác của Thích Yến rất nhanh, nhưng sức lực lại rất nhẹ. Cậu kéo tay cô, khẽ lắc lắc.

“Không thu hồi cái bắt tay.”

Cậu nói: “Em rất vui được gặp chị.”

“Không thu hồi.”