"A..."
Sau khi tỉnh lại Cố Thiển Thiền phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn xa lạ.Cô nhớ mình đang trên đường về nhà thì nghe có tiếng người gọi tên mình, vừa quay đầu lại đầu óc đã tối đen
Mà khi đó, chủ nhân của giọng nói vừa gọi cô chính là bạn ngồi cùng bạn vừa bị cô từ chối lời tỏ tình mấy hôm trước - Trịnh Trúc Nghĩa.
Sau cổ còn hơi đau, cô nhịn không được đưa tay lên xoa xoa.
"Cạch —— "
"Cậu tỉnh rồi ."
Cùng với tiếng cửa mở người đi tới đúng là Trịnh Trúc Nghĩa.
"Đây là đâu?"
Cố Thiển Thiền đề phòng nhìn hắn .
"Nơi này... ha ha, nơi này là nơi sẽ giam cầm cậu nha."
Trịnh Trúc Nghĩa tà ác cong môi, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người nhìn cô chằm chằm
"Trịnh Trúc Nghĩa, cậu muốn làm gì?!"
Cố Thiển Thiền bị dọa sợ không nhẹ.
Giam cầm ? Cô vừa nghe thấy gì?
"Thiển Thiển, tôi thích cậu. Nhưng cậu lại không thích tôi . Tôi chỉ có thể giam cầm cậu lại."
Anh nói giống như đây là một chuyện bình thường , thiếu chút nữa Cố Thiển Thiền đã nghĩ rằng bị nhốt chính là lỗi của cô.
"Trịnh Trúc Nghĩa, cậu không phải đứa trẻ, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Hơn nữa chúng ta mới năm hai trung học, học tập là chính, tôi..."
"Im miệng!"
Trịnh Trúc Nghĩa mở miệng rống lên , Cố Thiển Thiền bị dọa sợ , lập tức ngậm miệng không lên tiếng.
"Cố Thiển Thiền, đừng nói những lý lẽ chó má đó với tôi. Tôi chỉ biết là tôi thích cậu, mà cậu cũng chỉ có thể là của tôi."
Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói vừa nhấc chân đi về phía giường.
Cố Thiển Thiền theo bản năng lui về phía sau, lúc này Trịnh Trúc Nghĩa giống như một phần tử tàn bạo , thần kinh không bình thường, cô sợ mình nói sai câu nào sẽ khiến anh ta tức giận.
"Xoẹt —— "
Chiếc áo trắng trên người Cố Thiển Thiền bị xé rách lộ ra áσ ɭóŧ ren màu hồng bên trong.
"A! Trịnh Trúc Nghĩa, cậu buông tôi ra, cậu làm gì? !"
Ngực chợt lạnh, Cố Thiển Thiền theo bản năng đưa tay ôm ngực.
"Xoẹt —— xoẹt —— "
Nửa người dưới cũng bị tập kích, chiếc váy trắng dài đến đầu gối ngay lập tức biến thành nhiều mãnh nhỏ, chỉ còn lại vài mảnh vụn lơ lửng trên eo cô. Nơi giữa hai chân cũng bị lộ ra, vùng tam giác thần bí khó khăn lắm mới được qυầи ɭóŧ che kín.
"Cậu đừng tới đây, Trịnh Trúc Nghĩa. Cậu làm như vậy là phạm tội."
Cố Thiển Thiền bị dọa sợ, trong suốt cuộc đời mười sáu năm đơn thuần của cô chưa bao giờ trải qua sóng gió nào , cô càng sẽ không nghĩ tới mình sẽ bị bạn nam cùng bàn luôn luôn dịu dàng, ấm áp với mình cưỡng bức.
"Thật đẹp."
Trịnh Trúc Nghĩa không để ý đến cô vùng vẫy phản kháng , tóm chặt lấy hai tay cô bắt chéo ngược ra sau lưng, Anh chỉ cần một tay đã có thể dễ dàng giữ chặt khiến cô không thể nhúc nhích.
Trịnh Trúc Nghĩa tham lam thưởng thức nửa người trần trụi của Cố Thiển Thiền. Cơ thể thiếu nữ còn nguyên trinh ,thuần khiết mà xinh đẹp, cơ thể cô tỏa ra mùi thơm cấm kỵ mê người.
Trịnh Trúc Nghĩa rất khỏe, điểm này Cố Thiển Thiền không thể nào nghi ngờ . Hai người bọn họ là bạn ngồi cùng bàn đã hơn một năm, sắp hai năm, bình thường ở lớp cần người khiêng nước, Trịnh Trúc Nghĩa một tay đã có thể khiêng hơn năm tầng. Tiết thể dục phải hít đất anh vẫn luôn là người hoàn thành nhanh nhất.
"Đừng... Không được... Trịnh Trúc Nghĩa, cầu xin cậu... Ô ô..."
Cố Thiển Thiền nhỏ giọng thút thít, hai tay bị tóm đến phát đau. Hai chân cũng bị anh ta dùng chân đè không thể di chuyển. Bộ ngực vì lo sợ mà run lên . Thân thể thiếu nữ thuần khiết giờ phút này đang bị kẻ biếи ŧɦái thưởng thức, xấu hổ cùng sợ hãi đều khiến thần kinh cô suy sụp.
"Thiển Thiển, cậu biết tôi đã chờ giây phút này bao lâu không? Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã muốn làm như vậy. Xé nát quần áo của cậu, ra sức nhào nặn vυ' cậu. Xoa bóp nó thành 34D thì sao?"
Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói bàn tay vừa phủ lên áσ ɭóŧcủa cô , nắm lấy ngực phải của Cố Thiển Thiền. Cố Thiển Thiền không phải là kiểu người có dáng đẹp nhất , ngực không to không nhỏ vừa khéo bị một bàn tay Trịnh Trúc Nghĩa nắm đủ.
"A! Đừng mà... Đừng sờ ngực tôi... Đừng bóp... Rất đau!"
Bàn tay gian ác đang nắm lấy bầu ngực phải tròn trịa dùng sức xoa nắn ra đủ hình dáng, cho dù là cách lớp áσ ɭóŧ Trịnh Trúc Nghĩa vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó. Cố Thiển Thiền đau không thể chịu đựng được , thiếu nữ vẫn đang trổ mã, vυ' đều nhạy cảm yếu ớt.
"Ngoan... bóp rồi bóp, cậu sẽ dễ chịu..."
Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói, ngón tay nhẹ nhàng đẩy dây áo ngực, dường như anh ta cố ý giày vò Cố Thiển Thiền vậy, động tác làm thật chậm, mặc kệ Cố Thiển Thiền cầu xin thế nào ngón tay kia vẫn chậm chạp cởi dây áo ngực ra, Trịnh Trúc Nghĩa không vội cởidây áσ ɭóŧ của cô xuống, anh chỉ là cởi hoàn toàn hai bên dây áo ,bàn tay từ trước ngực sờ soạng đi vào.
"Ô ô ô... Đừng mà... Đừng sờ... Rất lạnh, mau bỏ tay ra đi mà..."
Cố Thiển Thiền xấu hổ cả người giống như contôm bị luộc chín. Bàn tay Trịnh Trúc Nghĩa lạnh như băng, cảm giác da thịt tiếp xúc nhau khiến lông tơ cả người cô đều dựng lên.
"Ừ a... Đừng bóp mà! ... A..."
Trịnh Trúc Nghĩa hưởng thụ làn da tuyệt đẹp ,bóng loáng của thiếu nữ ,một lúc sau ngón tay nắm lấy núʍ ѵú tròn tròn nhỏ nhỏ , hết xoa lại bóp, thậm chí còn xấu xa lấy móng tay gẩy gẩy. Cố Thiển Thiền ngay cả tɦủ ɖâʍ cũng chưa từng làm nào chịu được sự trêu đùa như vậy, Cố Thiển Thiền chỉ cảm thấy ngực hơi ngứa, sợ hãi đồng thời không tránh khỏi có chút mong đợi.