Khi Tôi Ghép Đôi Nhầm Bluetooth Của Ai Đó Trên Tàu Điện Ngầm

Chương 17

Khi Lục Thành Tắc quay trở lại, tôi đã chủ động ra cửa đón anh, vì dù sao thì hôm nay anh cũng đã chủ động đón tôi rồi.

Anh là một người tỉ mỉ và chu đáo. Đồ dùng anh mang về, không những có băng vệ sinh và bánh kẹo vặt, mà còn có cả một lọ nước tẩy trang cùng một hộp bông tẩy trang.

Đúng là niềm vui bất ngờ nhân đôi. Tôi vội chạy đến, mỗi một tay đón lấy một món: “Những thứ này mà anh cũng nghĩ đến được hay vậy. Có phải trước đây anh yêu đương cả trăm người rồi không?”

Vừa mới đứng lên sau khi thay giày xong, anh nhìn tôi vô cùng uỷ khuất.

Sau đó, anh liền lấy ra trong túi quần một món đồ, gõ gõ vào tủ giày: “Không phải, là hai trăm.”

Tôi cúi xuống nhìn, là một hộp thuốc giảm đau Ibuprofen.

Nụ cười như muốn bén rễ trên gương mặt tôi, không cách nào kìm hãm sự phát triển của nó được nữa.

“Anh còn ‘thần thông quảng đại’* nữa phải không?” – Tôi đột ngột ngẩng đầu hỏi.

Không ngoài dự đoán, nghe xong lời này, anh liền hôn tôi một cái thật sâu, chiếc hôn nặng trĩu nhu tình, nặng đến mức trực tiếp đánh vỡ vẻ nghiêm nghị giả tạo mà tôi vừa cố trưng ra.

(*Ở đây tác giả dùng từ 来劲 láijìncó nhiều ý nghĩa: 1. tài giỏi, đa năng, biết tuốt – 2. hưng phấn, hăng hái → Và anh Lục hiểu theo nghĩa nào các bạn cũng đoán được mà phải hem ^^)

Tôi cắn nhẹ môi dưới: “Ban nãy anh ghé qua nhà thuốc à?”

“Ở ngay bên cạnh cửa hàng, anh tiện đường ghé qua thôi”. Anh cầm hộp thuốc bỏ vào trong túi đồ, sau đó một tay xách, một tay còn lại kéo cánh tay tôi về hướng sofa. “Em ngồi ngoan ở đây nhé.”

Nhìn thấy bộ phim chiếu trên nền tường trắng vẫn còn đang phát, anh quay đầu hỏi tôi: “Phim không hay à?”

Tôi đáp: “Anh lúc thì gọi video, lúc lại đăng bài hát mới, làm sao mà em tập trung xem được chứ?”

Anh cười chói loá như mặt trời ban trưa: “Ừ đợi một lát tụi mình cùng nhau xem nhé.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bỗng nảy ra ý tưởng muốn vỗ về chút kiêu ngạo đàn ông trong anh: “Nhanh lên nào, anh yêu ơi.”

Anh hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút thay đổi, nói năng không rành mạch: “Sao… sao cơ?”

Tôi buồn cười: “Sao trăng gì đấy?”

Anh đứng yên ở cạnh bàn trà: “Em vừa gọi anh ra sao?”

Tôi hơi nhúc nhích, vờ như mất trí tạm thời: “Hử?”

Anh phát hiện ra màn diễn xuất của tôi, bèn dùng bộ mặt tươi cười để nài nỉ, khiến người ta không cách nào từ chối được. “Em gọi lại một tiếng nữa đi mà, có được không?”

Thật hết cách với anh rồi, tôi nhăn mặt nhăn mũi, gọi: “Anh yêu ơi.” :p

Lục Thành Tắc “đứng hình” trong một giây, anh cười ngoác tận mang tai, lắc đầu như không tài nào tin được: “Jesus”. (‘Chúa ơi’)

Tới tiếng Anh mà anh cũng bật ra được. Tôi ngồi cười khúc khích: “Có cần khoa trương tới mức đó không?”

“Ừ nhưng mà…” Anh nghiêng người, cầm lấy ấm đun nước, thêm nước ấm vào cốc của tôi: “Cảm giác đúng là…. khó tả”.

Nhìn thấy Lục Thành Tắc đi ngang qua bàn trà, rồi cầm lấy cốc đưa cho tôi, tôi nói: “Cám ơn anh nhé, anh yêu.”

Anh dừng bước mỉm cười, đưa cốc cho tôi.

Tôi uống một ngụm, tiếp tục nịnh bợ: “Nước anh yêu rót đúng là ngon hết sẩy, em thích ơi là thích”.

Lục Thành Tắc đang đứng. Anh bặm nhẹ môi, rồi híp mắt nhìn xuống tôi như thể “nhìn thấu hồng trần”: “Kỳ Diệu à, em đang âm mưu gì đấy?”

Tôi bảo: “Giúp anh làm quen một chút?”

Anh: “?”

Tôi: “Về sau này lỡ xuất hiện mấy em gái xinh đẹp gọi anh là ‘anh yêu’ thì anh cũng không còn cảm giác gì nữa.”

Anh bật cười to, hai tay nâng mặt tôi lên, nhìn vào mắt tôi: “Không phải mỗi một tiếng ‘anh yêu’ đều được ‘buff’ kỳ diệu hay sao?” (buff = gia tăng sức mạnh [thuật ngữ game])

Tôi gật đầu lia lịa, gương mặt không cách nào thoát khỏi hai bàn tay đang giữ chặt của anh, bèn bất lực nói: “Ồ, vậy sao?”

Lục Thành Tắc: “Ừ” ^^

Tôi: “Vậy về sau em phải để dành, gọi ít lại một chút mới được”, dùng nhiều quá sẽ mất giá trị. Tôi đổi giọng, lảnh lót gọi: “Lục Thành Tắc!”

Anh vậy mà lại phối hợp đáp: “Có mặt!”

Tôi nhịn cười muốn “nổ phổi”, nhưng đôi mắt tôi đã phản bội, nó cong tới mức không thể nào cong hơn được nữa. Tôi ra lệnh: “Hôn em!”

Ngay lập tức, anh liền cúi đầu dâng tặng cánh môi hồng nhuận và mềm mại như mật ngọt xuống cho tôi.

Jesus, hãy nói cho con biết, những hành động cùng lời thoại “thiếu muối” này sẽ phải kéo dài bao lâu nữa đây?

Nhà của Lục Thành Tắc là kiểu nhà tiêu chuẩn: ba phòng một sảnh. Ngoại trừ phòng ngủ chính thì còn có một phòng ngủ cho khách đến nhà. Tuy nhiên đêm nay, tất nhiên chúng tôi vẫn sẽ ngủ cùng với nhau.

Vị trí tôi đang nằm hiện tại ắt hẳn là nơi có sợi dây trang trí hình chú chim treo ngày trước, vì trên trần nhà có vết tích của băng dính còn sót lại.

Lục Thành Tắc đang tắm, tôi thì đang mặc chiếc áo T-shirt của anh, trên đó còn vương lại mùi nước giặt thơm dịu nhẹ.

Trong lúc vừa đợi anh vừa lướt Weibo, tôi nghe thấy tiếng bước chân Lục Thành Tắc đi ra ban công để thao tác và sử dụng máy giặt.

Có quần áo của tôi trong số đó nữa.

Tôi vùi mình trong mớ tưởng tượng hỗn độn mất kiểm soát của chính mình mà cười ngây ngốc. Cho tới khi tiếng Lục Thành Tắc đi dép tiến vào phòng dần dà vọng lên rõ rệt, tôi mới hoàn hồn, vội vàng quay người vào trong, dùng gối che đi nửa bên mặt rồi nhắm mắt vờ như đang ngủ.

Lục Thành Tắc chắc đang cho rằng tôi đã ngủ thϊếp đi rồi.

Tiếng bước chân sau lưng tôi bỗng trở nên nhẹ hẫng, theo sau là hai thanh âm tắt đèn một cách chậm rãi. Chiếc đệm giường thình lình lõm sâu xuống, một người đàn ông – khắp người mang theo hơi thở thanh mát, chui tọt vào trong cùng một chiếc chăn bông với tôi.

Anh giang tay ôm chặt lấy tôi từ đằng sau.

Dưới cánh tay ma thuật của anh, làm sao tôi có thể khống chế được hơi thở nặng nề của mình trong tình trạng “hormone tình yêu” đang tăng vọt này đây? Tôi cật lực đè nén l*иg ngực phập phồng, chầm chậm điều chỉnh lại hơi thở.

Đôi môi anh bắt đầu mơn trớn vành tai tôi, phả ra hơi thở ấm nóng và nhột nhạt. Giây tiếp theo, anh nhẹ nhàng cử động, nhích lại gần rồi dán sát người vào lưng tôi để cơ thể cả hai dính chặt vào nhau không một khe hở. L*иg ngực anh hít thở đều đặn lên xuống với tiết tấu ổn định, chỉ chực chờ đè ép da thịt cùng xương cốt của tôi.

Phần xương cuối lưng tôi nổi lên một trận tê rần.

…Hix, tôi thật sự sắp không kìm chế nổi nữa rồi.

Lục Thành Tắc chợt luồn tay vào bên trong vạt áo của tôi. Trong khoảnh khắc ấy, toàn thân tôi nổi đầy gai ốc.

Giống như một loại xâm nhập không nông cũng không sâu, bàn tay anh từ tốn lần mò giữa lớp vải và làn da tôi, sau đó chuẩn xác nhấn vào phần bụng dưới của tôi, xoa xoa bằng lòng bàn tay nóng rực.

Tất cả đều là những vị trí vô cùng mẫn cảm.

Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. Kết cục: diễn xuất thất bại.

Phía sau lưng tôi, Lục Thành Tắc cũng khẽ cười, ý cười của anh như đang bóc mẽ “Anh biết tỏng em mà”.

Tôi vòng một tay sang chọt anh: “Gì ấy ~”

Anh rút tay ra khỏi vạt áo tôi, không thèm truy cứu việc tôi giả vờ ngủ, giọng điệu anh vừa vô tội cũng vừa vô hại: “Bụng em còn đau nữa không?”

Tôi nói: “Hết đau rồi.”

Tôi cựa quậy, quay người lại đối diện để nhìn anh kề cận. Sống mũi của anh thật dốc. Độ dài đôi hàng mi như anh, tôi chỉ từng thấy qua ở người phương Tây hoặc con lai. Trong căn phòng thiếu sáng, đôi mắt anh sáng lấp lánh tựa những vì sao trên bầu trời. Tôi rút tay ra khỏi chăn, dịu dàng vuốt ve một bên má phải của anh: “Lần trước em không kịp ngắm anh ở khoảng cách gần như thế này”.

Anh cũng nhìn tôi không chớp mắt: “Ừm, lại còn đuổi anh đi nữa”.

Ơ, anh lại dám ghi thù à. Tôi tức tối véo nhẹ mũi anh: “Là anh tự giận dỗi bỏ đi đấy nhé, không phải em.”

Lục Thành Tắc cầm chặt tay tôi. Anh không nói một lời, cứ thế lặng lẽ nhìn ngắm tôi, sau đó tiến gần hôn lên từng đầu ngón tay tôi.

Tôi nghe thấy tiếng hít vào thật mạnh của chính mình trong bóng tối.

Tôi đoán rằng chúng tôi sẽ hôn nhau thật lâu, và thật sâu – sâu đến mức quên mất chính mình đang chìm đắm trong biển tình. Rồi chúng tôi lao vào nhau như hai con mãnh thú, vật lộn triền miên đầy kịch liệt, chỉ hận không thể mang đối phương đem hoà vào trong cơ thể. Nhưng rốt cuộc vẫn không “làm ăn” được gì cả, cũng bởi do “bà dì” quái quỷ này. (“Bà dì” = kinh nguyệt của chị =)))

—o0o—

Ngày hôm sau, tôi và Lục Thành Tắc cùng nhau bắt tàu điện ngầm đi làm. Sau khi bước vào khu vực khuôn viên Quang Nữu, tôi mới chợt nhớ hỏi anh làm việc ở tầng mấy tại tòa nhà văn phòng Lipay.

Lục Thành Tắc không trả lời thẳng: “Không phải em đi nghe ngóng rồi sao?”

Tôi bị nghẹn mất hai giây: “Em hỏi rồi. Tầng năm hoặc tầng sáu. Làm sao em dám đi khắp nơi hỏi Lục Thành Tắc làm việc ở tầng mấy được.”

Anh giương ra một vẻ mặt đương nhiên, nói: “Em cứ hỏi đi không sao đâu. Ở toà nhà này cũng không thiếu người đi thăm dò chuyện này.”

Tôi lầm bà lầm bầm, thấy có chút “ngứa răng” rồi nha.

Anh cười rộ lên như hoa.

Tôi lườm anh một cái.

Lục Thành Tắc không tiếp tục “thừa nước đυ.c thả câu” nữa: “Anh ở tầng sáu”.

6F, cái con số chết tiệt này vậy mà đã khiến tôi hoang mang “thất hồn lạc phách” suốt gần năm ngày trời. Cửa thang máy vừa mở ra, tôi lập tức ấn anh vào trong một cách đầy “bạo lực”.

Lục Thành Tắc hỏi: “Thế em ở tầng mấy nào?”

Tôi im ỉm nhấn tầng 12.

Lục Thành Tắc cười ranh mãnh: “Ồ ra vậy.”

Quả nhiên, cái tên “đáng ghét” này rất biết cách giấu diếm. Đến gần trưa, anh lù lù xuất hiện ở tầng của chúng tôi, hơn nữa, lại còn tiến tới khu vực của chúng tôi, phơi ra bộ dáng “tìm trẻ lạc”. Thấy vậy, trái tim tôi bất giác đập nhanh hơn mấy nhịp vì hạnh phúc, bởi dù gì, trông anh cũng rất cao lớn và bắt mắt mà.

Có người quen biết Lục Thành Tắc, bèn kéo anh đến một góc ở lối đi để hỏi thăm. Người đó ngoái đầu nhìn về hướng tôi rồi ra hiệu cho Lục Thành Tắc. Anh liền theo đó cũng nhìn sang tôi, rồi lại mỉm cười với người kia, nhưng dù vậy ánh mắt anh vẫn không hề di chuyển, xuyên thẳng qua lối đi đến chỗ tôi.

Trời ạ, đừng nói với tôi rằng, đến Quang Nữu mới được một tuần là diễn luôn một màn “chuyện tình công sở” nhé.

Người đồng nghiệp ngồi ở bàn kế bên, cũng từ công ty bên kia sang đây làm việc giống tôi, ngẩng cao đầu “hóng chuyện”.

“Hi, chào em”. Lục Thành Tắc dừng lại ở trước bàn làm việc của tôi, nghiêng nghiêng đầu, cất lời chào hỏi vô cùng lịch sự.

Tôi ngẩng đầu, vừa vặn trưng ra một bộ mặt thân thiện đầy chuẩn mực: “Vâng, anh cần gì ạ?”

“Sáng nay tụi mình từng gặp nhau trong thang máy”. Đôi mắt đẹp đẽ của anh phát ra ánh sáng *bling bling* (lấp lánh), lời nói như đao chém, bổ thẳng vào đề: “Xin hỏi, em vẫn còn độc thân chứ?”

Người đồng nghiệp của tôi phấn khích như được “ăn dưa” miễn phí. (“ăn dưa” = hóng chuyện)

Đây là cái thiết lập cốt truyện khỉ gió gì vậy??? Tự dưng từ trên trời quăng xuống cho tôi một câu hỏi “đòi mạng” như thế? Tôi nhất thời á khẩu, ngay đơ như tượng đất.

Và vâng, xin tuyên dương người đồng nghiệp đáng mến, đã tự mình nhanh nhảu thay mặt tôi trả lời: “Còn! Còn độc thân! Cô ấy vẫn chưa có bạn trai đâu!”.

Lục Thành Tắc mím môi cười, ánh mắt vẫn không chuyển dời: “Nếu được, trưa nay có thể mời em ăn một bữa cơm không?”

Mặc dù đã bị anh nhìn như vậy nhiều lần rồi, nhưng vào thời khắc này, mặt tôi vẫn nóng bừng lên như thường lệ. Tôi cố gắng ra vẻ tự nhiên mà mỉm cười điềm đạm: “Vâng, được ạ. Thế mình đi ăn ở đâu đây?”

—o0o—

Đợi anh đi rồi, tôi liền mở Wechat để “thảo phạt”[1] anh, gửi sang cho anh một cái biểu tượng [nắm đấm].

Anh gửi ngược lại một biểu tượng mặt cười vô cùng tung tăng đắc ý.

Tôi nói: “Vậy là, kể từ hôm nay ở Lipay, sẽ không có ai dám đi nghe ngóng về Lục Thành Tắc nữa rồi. Ai cũng sẽ biết anh ấy đã mời một ‘kẻ ngoại lai’ ở tầng 12 đi ăn cơm vào trưa nay”.

Anh đáp: “Ừm đúng vậy. Lại còn là kiểu ‘nhất kiến chung tình’[2] nữa đó”.

Tôi thật sự phải cố hết sức để nhịn cười vì sợ bị đồng nghiệp lần ra được manh mối. Dù gì ban nãy cô nàng cũng đã rất kích động, cứ quấn lấy tra hỏi tôi rất lâu.

Tôi mắng yêu: “Đồ trẻ ranh”.

Anh không đáp lời, chỉ chia sẻ sang một bài hát: “Anh nghĩ rất nhiều về dáng hình của em“.

Bởi vì đang trong giờ làm việc nên tôi không tiện đeo tai nghe, chỉ có thể tắt âm lượng và đọc lời bài hát:

“Rất nhiều lần, anh nghĩ về dáng hình của em.

Nhớ về em – thanh âm, hương thơm cùng hình bóng

Có phải chăng, cơn say lòng vô tình chạm ngõ

Hay chỉ vì hương nồng tựa sóng gợn mùa thu



Rất nhiều lần, anh nghĩ về dáng hình của em.

Nhớ về em – thanh âm, hương thơm cùng hình bóng

Có phải chăng chút vụng dại khó lòng kìm được

Hay chỉ vì cơn say tình không chút nghĩ suy“

Về cuối bài hát, ca từ cứ lặp đi lặp lại:

“Anh chỉ muốn mỗi em, không thể ngừng nghĩ về em

Anh chỉ muốn mỗi em, không thể ngừng nghĩ về em

Không thể ngừng nghĩ đến em…”

—o0o—