Khi Tôi Ghép Đôi Nhầm Bluetooth Của Ai Đó Trên Tàu Điện Ngầm

Chương 10: City Of Stars

Sáng thứ Hai, tôi lại chạm mặt Lục Thành Tắc trên tàu điện ngầm. Tôi nghĩ anh đã thành thạo kỹ năng ôm cây đợi thỏ, nhất là khi con thỏ này không biết sợ, không đắn đo, ngược lại rất chờ mong bám lên cây bạch dương.

Hôm nay cây bạch dương có chỗ ngồi nên tầm nhìn hạn chế hơn lần trước, song cũng không đến mức chìm nghỉm giữa biển người.

Bởi vì đầu anh ngẩng rất cao để quan sát xung quanh.

Tôi nhìn thấy anh trước nhưng không gọi anh, đến khi anh thấy tôi, tôi mới gật đầu coi như chào hỏi.

Anh nhếch môi, đứng dậy nhường chỗ cho tôi.

Tôi không từ chối, ngồi xuống chào: “Chào buổi sáng, gấu trúc nhỏ.”

“Chào buổi sáng, Kỳ Diệu.” Anh nhìn tôi từ trên cao, môi hồng hào và hàm răng trắng.

Chúng tôi không còn nói “thật trùng hợp” vì thời điểm này và toa tàu này đã trở thành thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi.

Anh giơ túi giấy McDonald bên tay trái đưa tôi.

Tôi khựng lại không nhận, giả ngu: “Đây là gì?”

Lục Thành Tắc: “Bữa sáng.”

Tôi vẫn bất động: “Bữa sáng?”

Anh đáp: “Không phải bữa sáng của cô thì sẽ là của tôi.”

Tôi cười: “Anh chưa ăn sáng ư?”

Lục Thành Tắc lắc đầu: “Chưa.”

Tôi nói: “Không cần, tôi đã ăn rồi.” Rồi nhỏ giọng thì thào: “Vả lại cũng không phải cho tôi.”

“Sao lại không phải?” Giọng anh rất hiếm dao động mạnh, giống như bị đổ oan một việc gì nghiêm trọng lắm.

Phản ứng của anh chọc tôi cười: “Nhưng anh không thể chắc chắn sẽ gặp được tôi.”

“Thế nên tôi mới bảo…” Anh không bị tôi lừa vòng quanh mà vẫn giữ logic mạch lạc: “Không phải của bữa sáng của cô thì sẽ là của tôi.”

Tôi đặt tay lên túi Tote trên đùi: “Nếu tôi cầm đi, chẳng phải anh đến công ty sẽ đói à?”

Lục Thành Tắc: “Mua lại không khó.”

Tôi “à” lên: “Anh ăn đi. Tôi ăn ở nhà rồi, cảm ơn anh.”

Lúc này, anh mới hạ tay xuống.

Bên cạnh anh có đôi nam nữ vẫn xem chúng tôi nói chuyện và theo dõi toàn bộ quá trình anh chàng đẹp trai này bị từ chối, nhưng anh không có vẻ gì là xấu hổ.

Khi cách Hồ Tây Lâm một trạm dừng nữa, bà cụ bên cạnh tôi xuống tàu, Lục Thành Tắc bèn nhanh chân chiếm chỗ giống như hồi nhỏ chơi trò cướp ghế.

Tôi nhìn anh cởi balo, đó là một chiếc balo quả trám màu xám khói, phong cách sáng sủa, nhìn là biết thương hiệu Issey Miyake.

Tôi đùa: “Lập trình viên các anh bắt buộc phải sở hữu một đồ vật có họa tiết ô vuông hả? Kiểu như bùa hộ mệnh ấy.”

Lục Thành Tắc không phủ nhận: “Chắc vậy.”

Quần áo của anh gọn gàng sạch sẽ, không theo đuổi trào lưu thời thượng, không cầu kỳ nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ, có dấu vết sửa soạn tỉ mỉ.

Là vì tôi? Hay là anh vốn quản lý bản thân không tệ?

Dẫu xuất phát từ nguyên nhân nào cũng đủ khiến tôi nhoẻn miệng.

Tôi liếc anh một cái: “Chỉ còn một trạm mà cũng phải ngồi.”

Anh sửa lời tôi: “Là ba trạm.”

***

Trở lại công ty chưa được bao lâu, Lục Thành Tắc đã nhắn WeChat xin phép tôi, dù không hẳn là “xin phép” nhưng cảm giác anh cho tôi chính là như thế.

Anh nói: Có lẽ hôm nay rất bận, chưa chắc đã kịp trả lời tin nhắn.

Tôi mỉm cười: Anh cứ làm đi, tôi cũng bề bộn nhiều việc.

Có ai không phải culi đau khổ giãy giụa.

Buổi sáng phải họp, chiều phải đối chiếu bản thảo, khi tôi trở về từ công ty đối tác đã là chạng vạng.

Tôi ngồi hàng ghế thứ hai trên xe minivan của công ty, bên cạnh cửa sổ.

Trong xe rất ngột ngạt nên tôi hạ kính xe xuống, bầu trời bên ngoài đẹp lạ thường, pha trộn giữa sắc cam và hồng, nhuộm cả thành phố thành một bức tranh.

Tôi nghe điều hướng của xe thông báo, cách 200 mét nữa là công viên Hồ Tây Lâm.

Tôi hơi giật mình, hỏi đồng nghiệp lái xe: “Phía trước là Hồ Tây Lâm?”

Anh ngoảnh nửa đầu: “Phải.”

Tôi hỏi: “Lát về công ty cũng không có việc gì. Cho em xuống đây luôn được không?”

Tổ trưởng CW ngồi cạnh tôi hỏi: “Em không đi ăn với mọi người à?”

Tôi khẽ lắc đầu, xuống xe trước cửa công viên, sau đó mở bản đồ, đi bộ 600 mét theo chỉ dẫn tới cổng chính khu kỹ nghệ New Light.

Tôi nhìn ông chú mặc đồng phục trong phòng bảo vệ, cúi đầu gửi tin nhắn cho Lục Thành Tắc: Đang bận à?

Lục Thành Tắc: Tạm ổn, đang chuẩn bị ăn cơm.

Tôi gõ chữ, có thể bớt chút thời gian…. rồi xóa bỏ… lần nữa soạn lại… anh tiện dành ra hai mươi phút không? Có việc cần anh tham dự nhưng không quá quan trọng đâu, từ chối cũng không sao.

Anh nói: Sao cơ, nửa tiếng cũng được.

Tôi nhoẻn cười, gửi vị trí của mình cho anh: Muốn mời anh ngắm mặt trời lặn.

Quả nhiên Lục Thành Tắc không ngờ:?

Anh hỏi: Cô đang ở đâu?

Tôi đáp: Ở cổng.

New Light không hổ là ông lớn, khuôn viên rộng đến nỗi chỉ tới gặp tôi cũng ngốn hết mười phút của Lục Thành Tắc, chưa kể anh còn phải chạy, chúng tôi chỉ còn lại hai mươi phút thôi.

Anh trao đổi với bảo vệ hai câu, đối phương bèn cho tôi vào.

Khi theo anh vào trong, tôi rất có lỗi vì sự nông nổi của mình: “Ngại quá, đúng lúc tôi ở bên ngoài về, đi ngang qua khu các anh, bầu trời lại đẹp như thế, nên…”

Lục Thành Tắc thở hổn hển ngước mắt, anh hẳn còn chưa kịp nhìn không trung nên bây giờ thoáng sửng sốt rồi nhận xét: “Đúng là rất đẹp.”

Tôi hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Anh vừa tháo thẻ công tác vừa nói: “Vẫn chưa, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Tôi ngăn cản: “Đừng tháo xuống, tôi đến không phải xin cơm.”

Lục Thành Tắc nhìn tôi: “Cô mời tôi ngắm mặt trời lặn, tôi mời cô ăn tối, có qua có lại.”

“Hơn nữa đeo cái này rất ngốc nghếch.” Hai ngón tay anh kẹp thẻ, giải thích.

Ánh mắt tôi rơi vào tấm ảnh chân dung lộn ngược: “Không ngốc.” Nhìn thế này vẫn đẹp trai.

“Không.” Nụ cười anh càng thêm rực rỡ trong bóng tối: “Ngốc lắm.”

“Có thể xem không?” Tôi hỏi.

Anh ngừng quấn dây đeo, gỡ ra đưa cho tôi.

Tôi cúi đầu quan sát, ảnh chân dung giống hệt anh bây giờ, vẫn là nụ cười xán lạn như mọi ngày: “Chụp từ khi nào?”

Lục Thành Tắc: “Năm kia, khi vừa tới New Light, cả phòng cùng chụp.”

Tôi trả lại anh thẻ công tác rồi trông về đằng xa, phát hiện bầu trời đã thay sắc tự bao giờ: “Mới vừa nãy là hồng cam, giờ đã thành hồng xanh rồi.”

Lục Thành Tắc nhìn theo: “Tôi nghĩ đến một bộ phim điện ảnh.”

Tôi liếc mắt: “Bộ phim nào?”

Anh không trả lời mà bắt đầu huýt sáo một khúc nhạc dạo quen tai.

Tôi nở nụ cười ngầm hiểu, nói ra tên phim: “La La Land.” Ở đó, bầu trời cũng giống như vậy.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô đã xem rồi?”

Tôi khẽ gật đầu, ngâm nga câu hát đầu tiên để nói với anh rằng tôi không chỉ xem phim mà còn thuộc bài hát: “City of stars, are you shining just for me?” (Thành phố ngàn sao, có phải chỉ tỏa sáng cho riêng mình tôi không)

Lục Thành Tắc tròn mắt ngạc nhiên, bắt chước giọng Châu Đổng*: “Không tồi.”

(*) Cách gọi khác của Châu Kiệt Luân.

Anh nối tiếp câu hát của tôi:

“City of stars (Thành phố ngàn sao)

There’s so much that I can’t see (Nhiều đến mức tôi không thể nào đếm xuể)

Who knows?” (Có ai biết chăng)

Giọng anh khác giọng Gosling, thiên về trong sáng nhưng phát âm chuẩn, không lạc tông nên rất dễ nghe.

Hết đoạn, anh lại làm động tác mời.

Tôi sửng sốt.

Anh hất cằm: “Tiếp tục.”

Tôi xin tha: “Tôi chỉ biết mỗi câu đó.”

Anh nói: “Ậm ừ cũng được.”

Tôi thở dài, cung kính không bằng tuân mệnh.



“Yes, all we’re looking for is love from someone else (Phải, tất cả những gì chúng ta đang tìm kiếm là tình yêu từ một ai đó)

A rush (Một chút vội vàng)

A glance (Một ánh nhìn thoáng qua)

A touch (Một cái chạm nhẹ)

A dance.” (Một điệu nhảy tình tứ)

Thế là chúng tôi khẽ hát cho đến khi ánh chiều tà biến mất cuối chân trời. Ai không nhớ câu tiếp thì người kia hỗ trợ, dĩ nhiên chúng tôi không tránh khỏi việc quên lời quên và ngắc ngứ song chẳng ai quan tâm.

Trên đường về, tôi vẫn ngân nga giai điệu ấy, Lục Thành Tắc cũng lặng lẽ bước đi. Con đường trong khuôn viên của bọn họ rộng và dài tưởng chừng vô tận. Đèn hai bên đường lần lượt thắp sáng. Ở một góc thành thị nhỏ bé, tôi đắm chìm trong làn nước biển hồng xanh, cứ ngỡ mình là nhân vật chính trong một bộ phim lãng mạn.

Gần đến cổng chính, Lục Thành Tắc nhận được một cú điện thoại, tôi biết phút chia tay đã gần kề.

Có nên làm gì đó hay không.

Khoảnh khắc ý niệm này vụt qua, cơ thể tôi bùng lên một ngọn lửa khiến ngực tôi nóng ran.

Tôi nhìn Lục Thành Tắc cúp điện thoại, thả tay xuống và cười ái ngại.

Tôi cất giọng trước khi anh mở miệng: “Lục Thành Tắc.”

Anh: “Ừ.”

Tôi không do dự tiến hai bước, kiễng chân lên và chạm môi anh, cả quá trình khẽ khàng ngắn ngủi, đôi môi anh vẫn mềm và khô khiến cho sự tiếp xúc này chẳng hề chân thực, cứ như chưa từng xảy ra.

Nhưng… một thứ gì đó lộng lẫy vẫn bùng nổ trong tâm trí tôi, giống như tinh vân bắn tóe ra một dải ngân hà rộng lớn. Nó tác dụng chậm nhưng rất mạnh, tôi phải cố hết sức để khống chế l*иg ngực phập phồng.

Lục Thành Tắc nhìn tôi kinh ngạc, chẳng hề nhúc nhích.

Khuôn mặt anh dần đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy rồi lan sang vành tai, hệt như bầu trời hồng nhạt vừa nãy.

Tôi tìm kiếm chính mình trong đôi mắt sáng trong của anh, giống như làm vậy mới có thể dời sự chú ý để không còn hồi hộp đến cứng nhắc, mới có thể giải thích sự xúc động một giây trước đó nhưng rồi tôi lại nghĩ, không có gì để giải thích cả. Bầu trời rất đẹp, âm nhạc rất hay, không khí trong lành, chỉ vậy thôi.

Tôi cũng tin điệu độ hào phóng tự nhiên của tôi chẳng liên quan gì tới màn tập kích quá đáng ấy.

“Tôi đi trước nhé.” Tôi nói.

Anh hoàn hồn cụp mi.

Chỉ sợ nhìn anh thêm một giây nữa tôi sẽ ngại ngùng và ăn năn, bèn nói: “Anh cũng quay về đi, bye bye.”

Quay người đi chưa nổi mấy bước, tôi bỗng nghe anh cao giọng gọi mình: “Kỳ Diệu.”

Tôi định ngoảnh đầu thì cổ tay đã bị nắm chặt, đây là lần đầu tiên Lục Thành Tắc dùng sức mạnh tứ chi bao phủ trên da tôi, lòng bàn tay nóng ran, khớp ngón tay mạnh mẽ níu giữ không cho phép từ chối. Gấu trúc cũng là dã thú.

Câu tiếp theo anh nói không phải là bảo tôi giải thích đấy chứ, tôi đoán già đoán non giữa nhịp tim điên cuồng, cũng bắt đầu tưởng tượng lời thoại của tổng giám đốc bá đạo, cô đừng lo lắng, tôi sẽ chịu trách nhiệm.

Nhưng Lục Thành Tắc không nói gì, dưới màn đêm xanh thẳm, anh nhìn chòng chọc tôi vài giây mới buông tay, nói: “Tôi gọi xe giúp cô.”

Tôi: “Không cần, anh về đi, ở đây không khó bắt xe.”

Bởi vì nụ hôn kia mà tôi bất giác để ý môi anh, khuôn mặt người đàn ông vốn đã khôi ngôi nay càng thêm quyến rũ.

“Môi anh dính son rồi.” May nhờ quan sát thêm vài lần, tôi mới phát hiện ra.

Lục Thành Tắc sửng sốt: “Ở đâu?”

Tôi nghĩ chắc lúc này anh rối như bòng bong, nếu không sao lại hỏi câu ngớ ngẩn này.

Khi chuẩn bị buông tay, Lục Thành Tắc bỗng giữ chặt cổ tay tôi để môi anh dán vào đầu ngón tay tôi, đè lên chỗ tôi vừa hôn vừa xoa không lâu.

Hành động này khiến tôi hít thở sâu vì trong cơ thể đột nhiên trào dâng kɧoáı ©ảʍ. Chúng đang khuếch tán, ngứa ngáy nhưng dễ chịu.

Mỗi sợi thần kinh của tôi đều căng ra trong ánh mắt tĩnh lặng mà đầy nóng bỏng của anh.

“Lục Thành Tắc.” Tôi gọi tên anh, thử rút tay về.

Yết hầu anh chuyển động, rốt cuộc buông ra tôi.

Tôi hít vào, giả vờ không có gì xảy ra, cẩn thận quan sát miệng anh: “Chắc hết rồi.”

Anh mỉm cười quay lại chủ đề: “Vì sao muốn ở cổng?”

Tôi nhìn hai bên, xung quanh cổng không một bóng người: “Cổng thì sao?”

“Có camera.”

Tôi hỏi: “Có thì sao?”

Anh đáp: “Tôi còn muốn lăn lộn ở công ty.”

Tôi nhíu mày: “Chẳng lẽ hành động của tôi sẽ khiến anh mất việc?”

“Ừ.” Lục Thành Tắc gật đầu cười: “Bởi vì tôi sẽ không nhịn được mà bỏ bê công việc.”