Đúng thật là Lan Nhiêu chưa phản ứng lại được.
Thái độ của Chu Nguyệt Như quá thản nhiên, nàng ta theo bản năng đi lên phía trước một bước. Sau khi phản ứng lại, trong lòng nàng ta tràn đầy tủi nhục.
Từ nhỏ đến lớn Lan Nhiêu chỉ cần luyện múa và đánh đàn, học tập các loại tài nghệ, chuyện dâng trà này từ trước đến nay cũng chưa làm bao giờ. Cho dù có gần mấy năm tiếp khách cũng đều có tiểu nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ.
Lan Nhiêu xách theo ấm trà, không kiềm được khiến nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, Liễu Thanh Văn nhìn thấy, duỗi tay đỡ hộ: “Để ta.”
Bị người khác thương hại, Lan Nhiêu càng thêm tủi thân, nước mắt trên mặt rơi càng dữ dội hơn.
Vẻ mặt Tần Thu Uyển không thể hiểu được: “Châm trà thôi mà, ngươi khóc cái gì? Sau đó ngươi còn phải hầu cơm nữa, nhìn ngươi thế này ta cũng hết muốn ăn luôn rồi...”
“Đủ rồi?!” Người trong lòng bị vũ nhục như thế, Liễu Thanh Văn không nhịn được mà tỏ thái độ: “Phu nhân, nàng ấy được người người theo đuổi ở hoa lâu, chưa bao giờ phải làm những việc này, nếu phu nhân cần người hầu hạ thì ta sẽ mua giúp nàng.”
Tần Thu Uyển: “...” Còn biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ.
Nàng làm vẻ mặt khó hiểu: “Nhưng ta mua nàng ta với giá tám trăm lượng đó! Cũng đủ để mua một hai trăm hạ nhân rồi, ta bảo nàng ta tới chính là để cảm thụ một chút xem cảm giác được nàng ta hầu hạ có thật sự thư thái hay không. Muốn biết vì sao mấy gã nam nhân như chàng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên để theo đuổi nàng ta như thế?”
Nàng nghi hoặc đánh giá Lan Nhiêu: “Ngay cả châm trà cũng không biết, chỉ vậy thôi sao!”
Lan Nhiêu đan xen bi phẫn: “Thứ ta học chính là cầm kỳ thi họa.”
Tần Thu Uyển chắp tay: “Vừa khéo, ngươi thử đánh một khúc ta nghe xem đi.”
Lập tức liền có người đưa đàn lên, Lan Nhiêu bất động nhìn Liễu Thanh Văn.
Liễu Thanh Văn cực kỳ không vui, phân phó nói: “Lan Nhiêu, nàng đi ra ngoài trước đi.” Sau đó lại nhìn đám người Kiêm Gia: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta và phu nhân có chuyện muốn nói.”
Kiêm Gia không nhúc nhích.
Tần Thu Uyển nhìn móng tay sơn màu đỏ thẫm để chuẩn bị cho ngày thành thân, tùy ý nói: “Có chuyện thì cứ nói đi.”
Liễu Thanh Văn nhìn nàng, biểu cảm thay đổi, giọng điệu cũng chậm lại: “Phu nhân, vì sao nàng phải đi giúp nàng ấy chuộc thân?”
“Nghe nói nàng ấy là hồng nhan tri kỷ của phu quân, tối hôm qua còn thấy chàng chạy qua đó để chăm sóc nàng ấy cả một đêm.” Vẻ mặt Tần Thu Uyển như nói chuyện thường ngày: “Trước khi xuất giá, nương của ta đã từng nói với ta rằng sau khi thành thân, phải dùng mọi cách để giữ chàng ở trong nhà, như vậy thì tình cảm phu thê mới có thể lâu lâu dài dài. Nếu chàng không từ bỏ được nàng ấy thì ta đây liền đưa nàng ấy về đây cho chàng, như vậy là chàng có thể ở nhà rồi còn gì?”
Rất hợp lí!
Sắc mặt Liễu Thanh Văn một lời khó nói hết: “Phu nhân, nhưng hai chúng ta còn đang trong thời gian tân hôn, không nên nạp thϊếp. Ta tiễn nàng ấy đi, được không?”
“Không được.” Tần Thu Uyển nói hùng hồn: “Nếu nàng ấy không ở đây, chắc chắn chàng vẫn sẽ chạy ra ngoài tiếp.”
Liễu Thanh Văn nghẹn lại, hắn không thể nói từ giờ về sau hắn sẽ không gặp Lan Nhiêu nữa.
Tần Thu Uyển nghiêng đầu, không vui nói: “Nghe không hiểu sao? Đánh đàn đi!”
Mới vừa rồi Kiêm Gia không rời đi, Lan Nhiêu cũng liền không nhúc nhích, lúc này bị mắng, nước mắt vừa mới ngừng của nàng ta lại tràn mi, toàn thân trông càng thêm nhu nhược đáng thương.
Nàng ta khóc không thành tiếng, cả người run nhè nhẹ, Liễu Thanh Văn thương tiếc, Tần Thu Uyển lại đột nhiên đưa qua một cái ống nhỏ: “Khóc cũng là bản lĩnh, ta thấy nước mắt đẹp như vậy mà rơi xuống đất thì cũng không tốt, nếu ngươi có thể khóc đầy cái ống này thì ta sẽ thưởng tiền cho ngươi.”
Lan Nhiêu trừng lớn, hai mắt đẫm lệ, nhưng khóc không ra nữa.
Liễu Thanh Văn chỉ cảm thấy thê tử đang ngoan ngoãn đột nhiên liền trở nên đáng ghét: “Nàng đừng làm nhục nàng ấy.”
“Ai ôi!” Tần Thu Uyển che ngực lại: “Chàng hung hăng như vậy làm gì chứ? Ta tốn tám trăm lượng bạc để mua lại nàng ta chứ không phải mời một tổ tông về để hầu hạ. Nàng ấy biết cầm kỳ thi họa ta mới mang người về. Tốn nhiều bạc như vậy, chẳng phải là để hưởng thụ niềm thư thái như thế này sao? Chẳng lẽ nam nhân các chàng có thể hưởng thụ mà ta lại không thể?”
Liễu Thanh Văn: “...” Còn nói chưa thông sao.
Tần Thu Uyển lại bắt đầu thúc giục Lan Nhiêu: “Nhanh lên, khóc đi! Nếu không khóc ra thì phải đi đánh đàn. Nghe nói một khúc cao sơn lưu thủy của ngươi khiến rất nhiều thư sinh tới viết thơ khen ngợi, ngươi cho ta nghe thử một chút đi.”
Liễu Thanh Văn xoa xoa giữa mày, chỉ cảm thấy đau đầu.
Lan Nhiêu đợi nửa ngày, nhưng mãi chẳng thấy Liễu Thanh Văn mở lời nói giúp liền tức giận rồi ngồi xuống, giơ tay lên đánh đàn.
Tiếng đàn du dương, dung mạo của nữ tử đánh đàn thì tuyệt mỹ, động tác ưu nhã, ngón tay trắng nõn chuyển động trên thân đàn, cực kỳ động lòng người.
Một khúc đàn kết thúc, Tần Thu Uyển vỗ tay rồi tán thưởng: “Không tồi! Quả nhiên không hổ là hoa khôi được mọi người theo đuổi. Lại đàn thêm một khúc nữa đi!”
Lan Nhiêu: “...”
Nàng tủi thân mà nhìn về phía Liễu Thanh Văn, nước mắt lưng tròng.
Tần Thu Uyển ra hiệu, Kiêm Gia nháy mắt đã hiểu, lấy ống nhỏ đưa tới chỗ cằm Lan Nhiêu.
Thật sự quá buồn cười, Kiêm Gia nhịn cười rất vất vả, cả người run nhè nhẹ lên.
Liễu Thanh Văn không chịu nổi ánh mắt cầu xin của mỹ nhân: “Phu nhân, Lan Nhiêu vừa mới đến, để nàng ấy nghỉ một lát đi."
“Được.” Tần Thu Uyển tốt tính mà đồng ý, lúc Lan Nhiêu sắp ra khỏi cửa nàng tiếp tục nói: “Tiếng đàn hay như vậy, đi mời tẩu tẩu và công chúa tới cùng thưởng thức đi, thuận tiện kéo gần quan hệ của tỷ muội ta thêm một chút.” Nàng làm vẻ mặt tranh công: “Phu quân, chàng cảm thấy thế nào?”
Liễu Thanh Văn: “...” Không thể nào!
Lan Nhiêu đứng ở cửa cứng đờ cả người, không thể tin được quay đầu lại: “Ta còn phải đàn tiếp sao?”
“Vì sao không thể?” Mặt Tần Thu Uyển đầy nghi ngờ: “Ngươi học đàn, chẳng lẽ không phải để đàn cho người khác nghe sao? Nếu không phải nhờ ta thì cả đời ngươi cũng không thấy được công chúa và phu nhân thế tử Hầu phủ đâu, lấy thân phận của ngươi, có thể đánh đàn cho các nàng ấy là may mắn của ngươi rồi.”
Làm hạ nhân chia thành ba mươi bảy loại, loại như hoa lâu thuộc về hạ cửu lưu. Bản thân Tần Thu Uyển cũng không xem thường người khác, nhưng mà nếu lời này có thể đả kích Lan Nhiêu thì nàng sẽ mượn tới để dùng một chút.
Quả nhiên, nghe được lời nói đương nhiên của nàng, sắc mặt Lan Nhiêu tái nhợt vô cùng.
Chuyện Tần Thu Uyển muốn làm thì ai cũng không cản được. Bởi vì lấy xuất thân của Chu Nguyệt Như, chỉ cần không ngỗ nghịch trưởng bối hoặc đánh ai thì không ai có thể nói nàng không đúng.
Hôm sau vào giờ ngọ, nàng liền viết thiệp gửi cho tẩu tẩu Cao thị và Trường Ninh công chúa, thậm chí còn viết một lá thư tới trong phủ của Hạ Tiêm Tiêm, mời các nàng tới đây nghe đàn xem múa.
Liễu Thanh Văn ngồi ở một bên, nhìn đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng: “Phu nhân, Lan Nhiêu nàng ấy đang có thai, không nên để nàng ấy bị mệt.”
Tần Thu Uyển tự tay viết thiệp mời, nghe vậy thuận miệng nói: “Vậy không múa nữa, chờ nàng ta lâm bồn xong rồi nói tiếp.” Một vẻ ngoài đủ rộng lượng.
Thiệp gửi đi, lúc đó Cao thị đang uống trà, thấy hạ nhân đưa thiệp lên, sau khi mở ra xong liền phun luôn nước trà trong miệng.
Nha hoàn bên cạnh vội vàng đi lên lau, Cao thị lật qua lộn lại tấm thiệp để nhìn mấy lần, giống như đang nằm mơ vậy: “Không tức giận? Vậy mà còn mời chúng ta tới nghe đàn?"
Mà sau khi Hạ Tiêm Tiêm nhận được thiệp thì vui sướиɠ đầy mặt, cười lạnh nói: “Để ta xem người này còn có thể làm như thế nào!”
Buổi sáng hôm sau, ba người dường như đồng thời tới cùng lúc, trong khi ấy Tần Thu Uyển đã phân phó người ở trong vườn dọn xong đài, phía dưới chuẩn bị trái cây, điểm tâm và nha hoàn đứng quạt.
Liễu Thanh Văn lo lắng cho người trong lòng nên hôm nay không đi đâu hết, nhìn Tần Thu Uyển bận rộn trong ngoài, rất nhiều lần muốn nói lại thôi.
Tần Thu Uyển bớt chút thời gian quay đầu lại, cười nói: “Quả nhiên chỉ cần đưa Lan Nhiêu về là chàng liền ngây ngốc ở nhà.”
Liễu Thanh Văn tức giận: “Gϊếŧ người cũng chỉ cần đầu chạm đất mà thôi, vì sao nàng phải làm nhục nàng ấy như thế?”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển cười lạnh trong lòng, vẻ mặt khó hiểu: “Có thể đánh đàn cho công chúa, đó là may mắn của nàng ta. Sự may mắn ấy là do ta cho, nàng ta nên cảm ơn ta mới đúng, sao có thể nói là ta làm nhục nàng ta chứ?”
Đây là một cách nhận thức đặc biệt khác.
Liễu Thanh Văn coi thân phận của người hồng nhan tri kỷ là Lan Nhiêu xếp ngang hàng với mình. Nhìn thấy nàng ta phải châm trà mà như là người hầu châm trà nên đương nhiên trong lòng hắn ta cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên, hiện giờ Liễu Thanh Văn còn chưa nhận ra tâm tư của mình.
Không chỉ là hắn, trong kinh thành có rất nhiều quý công tử coi trọng Lan Nhiêu, đã không còn coi nàng ta là nữ tử đê tiện ở hoa lâu nữa mà đã coi như là tri kỷ rồi.
Mắt thấy mấy người ở cổng vì kết giao đã đến, Tần Thu Uyển cười đón tiếp: “Thỉnh an công chúa.”
Sau đó lại kéo Cao thị qua: “Mọi người tới đúng lúc quá, trong chốc lát nữa thôi là Lan Nhiêu lên đài rồi.”
Như là nói về một con hát vậy.
Nhìn mấy người đi cùng nhau, Liễu Thanh Văn chỉ cảm thấy da đầu tê dại, lấy cớ có người mời mà nhanh chóng rời đi.
Hắn đi ra ngoài viện tử, ba nữ nhân còn lại đều nhìn hắn, mà Tần Thu Uyển thì lại nhìn các nàng.
Lan Nhiêu ở trên đài thấy Liễu Thanh Văn đi xa rồi cũng không quay đầu lại, nước mắt lại rơi đầy mặt, bắt đầu đánh đàn, một khúc đàn u oán.
Tần Thu Uyển lập tức kêu dừng lại: “Quá bi thương, hôm nay mấy người chúng ta tổ chức tiệc trà, đàn bài nào vui vẻ chút đi."
Lan Nhiêu: “...”
Lúc này không có ai nói giúp nàng ta, dưới sự thúc giục của Kiêm Gia, nàng ta lại vừa khóc vừa đàn một khúc nhạc vui vẻ.
Tần Thu Uyển tùy ý nghe, cười ngâm ngâm nâng chén: “Ta mới đến, nếu có làm gì không đúng thì mong mọi người thông cảm. Còn nữa, hôm qua ta chuộc Lan Nhiêu ra, mới bừng tỉnh nhớ tới hình như mình không biết gì về phu quân. Vậy mọi người có biết không?”
Mấy người có chút cứng đờ, Tần Thu Uyển giống như chưa nhận ra: “Nếu chàng có hồng nhan tri kỷ thì nhất định phải nói cho ta nhé, hôm qua ta chuộc Lan Nhiêu ra, chàng ở nhà nửa ngày, hôm nay cũng phải ở tới lúc này mới đi, người cũng đã đón về rồi, chắc chắn chàng sẽ luyến tiếc không muốn rời đi.”
Ba người: “...”