Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 25: Nguyên phối thứ nhất 25

Lâm Cầm Hề chỉ mới về lại Lý gia ngày thứ hai, nàng đã bị bệnh.

Tin tức truyền ra, tựa như dự đoán của Lý gia, không ai để ý. Cho dù có người nhắc tới, cũng nói là do nàng bị dọa mới sinh bệnh.

Lên voi xuống chó như vậy, bị bệnh cũng bình thường.

Sau khi Tần Thu Uyển biết được, không quản nhiều. Hiện tại nàng đang lo chuyện khác.

Nhìn Mạc tướng quân trước mặt, vẻ mặt nàng tò mò hỏi: “Tướng quân có việc?”

Tay trái của Mạc tướng quân nắm lại, để bên miệng ho khan một tiếng, có hơi không được tự nhiên: “Ta có vài lời muốn nói với ngươi.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Ngài nói, ta nghe đây.”

Nàng nghiêm túc, vẻ mặt không hề có ý ngượng ngùng, Mạc Hoa thở dài trong lòng, nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi, vương gia muốn tìm nữ nhi về là để làm thế thân cho hôn sự của quận chúa.”

Tần Thu Uyển gật gật đầu.

“Việc này ta còn chưa nói xong.” Dưới cái nhìn của nàng Mạc Hoa có chút ngượng ngùng: “Vị hôn phu của quận chúa là ta.”

Tần Thu Uyển: “...”

Nàng đã đoán ra được phần nào, trái lại cũng không quá ngạc nhiên. Mắt thấy làn da màu đồng của hắn dường như hơi phiếm hồng, nàng đề nghị: “Ngài là tướng quân uy vũ, nếu không muốn kết thân với Vương phủ, có thể cầu hoàng thượng từ hôn.”

Người này đối xử với người khác rất lãnh đạm, Tần Thu Uyển cảm thấy hắn sẽ không để bụng mình đâu.

Mạc Hoa lắc đầu: “Từ mùa hè năm nay hoàng thượng đã bắt đầu bệnh nặng không để ý tới triều chính.”

Ngay cả quốc sự cũng không rảnh lo, nào có chuyện sẽ giúp hắn từ hôn?

Tần Thu Uyển cứng họng: “Vậy ta sẽ tìm cơ hội từ chối vương gia...”

Mạc Hoa thích sự ngoan cường ở trong nàng, trước đây hắn chưa từng thấy nữ tử nào đặc biệt như vậy. Nắm tay đặt ở bên người hết nắm lại buông, buông rồi lại nắm, nhịn không được nói: “Vào nửa tháng trước thế tử đã muốn khởi hành về kinh, là ta yêu cầu ngài ở lại.”

Tần Thu Uyển chớp chớp mắt, cho nên, là cái ý mà nàng nghĩ tới kia sao?

Mạc Hoa nhìn nàng, khẩn trương nói: “Trương cô nương, ta không muốn cả đời không có liên quan tới cô. Thế tử nói, nếu bằng lòng, thì phải tranh thủ, nếu không thì sẽ hối hận.” Hắn dừng một chút: “Ta không biết cảm tình của mình đối với cô sâu đậm bao nhiêu, nhưng ngày ấy ta nhìn thấy cô và người khác xem mắt, trong lòng sắp nghẹn đến chết, ta không thể nào tưởng tượng được cảnh cô gả cho người khác.”

Hắn có hơi sốt ruột, lúc nói chuyện còn tiến lên một bước.

Có lẽ là lo khiến nàng hoảng sợ, sau đó lại lùi một bước nhỏ.

Tần Thu Uyển sống qua một đời, cũng không phải tiểu cô nương ngây thơ gì. Tuy rằng người trước mặt là quan viên nhị phẩm, nhưng vẻ vô thố và khẩn trương của hắn lúc này không phải giả. Không khó để nghĩ ra, trước kia hắn lạnh nhạt như vậy, nên mới không dám tới gần.

Khi quận chúa đi tới nhìn thấy tình cảnh như này, hai người đứng ở dưới tàng cây, nam tử cao lớn, thân thể hơi hơi tiến về phía trước, bộ dáng vụng về muốn tới gần nhưng lại không dám. Còn nữ tử mảnh mai tựa như đang suy tư gì đó.

“Bát muội.”

Nghe thấy tiếng gọi, Tần Thu Uyển lập tức vứt bỏ mớ suy nghĩ rối loạn trong đầu, xoay người hành lễ: “Tỷ tỷ.”

Quận chúa đứng ở nơi cách nàng ba bước, không còn thân thiết như hôm qua, cười như không cười: “Bát muội, muội còn chưa hồi kinh, có vẻ một số chuyện có lẽ không biết. Vị Mạc tướng quân trước mặt muội này, là vị hôn phu mà phụ vương chọn thay ta.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Muội biết rồi.”

Mạc tướng quân nhíu mày, vương gia muốn mượn sức hắn, đưa ra yêu cầu kết thân sau đó còn cố ý để cho hai người họ xem mặt. Lúc ấy quận chúa đối với hắn lãnh đạm vô cùng, nghe nói sau khi trở về còn làm loạn lên đòi tuyệt thực, còn tuyên bố rằng dù cho có chết cũng không muốn cả đời ở cùng với một tên đầu gỗ như hắn, tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này.

Không tới hai ngày, Vương phủ liền truyền ra tin tức vẫn còn một viên ngọc quý bên ngoài. Sau đó, thế tử đã tới tìm hắn, muốn dẫn hắn tới thành Liễu Châu. Hơn nữa, còn nói sự thật cho hắn nghe.

Quận chúa chết sống không muốn gả, Khải vương muốn tìm nữ nhi đã lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm trước về thành toàn chỗ hôn sự này.

Trước đó Mạc tướng quân vô tình kết thân cùng Vương phủ, còn nghĩ đợi sau khi tìm được người rồi liền mò ra vài tật xấu để từ chối hôn sự này. Chẳng hạn như là tính cách hai người bất đồng, càng hơn thế nữa là...Thân hắn mắc bệnh tiềm ẩn linh tinh gì đó.

Nhưng không ngờ rằng một chuyến tới Liễu Châu, hắn lại gặp được cô nương Trương gia.

Thân mang một mối hôn sự còn chưa từ chối xong, hắn không có mặt mũi tới tìm nàng! Thậm chí còn không dám lui tới gì nhiều với nàng, tình cờ gặp gỡ, cũng bày ra bộ dáng người sống chớ lại gần.

Không ngờ tới tới lui lui, Trương Phinh Đình mới chính là nữ nhi của Vương phủ. Tối hôm qua Mạc Hoa kích động tới mức cả đêm không ngủ, đây không phải rất trùng hợp sao? Vốn định chờ khi vương gia đưa ra yêu cầu kết thân thì hắn sẽ thuận thế đồng ý, nhưng trước khi chuyện xảy ra, hắn vẫn muốn hỏi ý nàng xem thế nào.

Không nghĩ đến giờ còn gặp phải quận chúa, nhất là những lời nàng ta nói vừa nãy.

Càng khiến hắn khó chịu hơn chính là, Trương Phinh Đình vậy mà chỉ bình thản nói ra ba chữ.

Nàng...Dường như không có ý nghĩ gì với hắn!

Quận chúa rất vừa lòng: “Muội nhớ kỹ là được rồi. Cũng đừng cầu mong những thứ xa vời vốn không thuộc về mình.”

Một câu hai nghĩa.

Tần Thu Uyển lòng như gương sáng: “Tỷ tỷ, muội không muốn về Vương phủ, dù sao muội sống ở Trương gia cũng khá tốt.”

Nghe nói vậy, quận chúa càng thêm tức giận, nói trắng ra: “Giả mù sa mưa! Ngươi đừng tưởng rằng phụ vương có điều thương tiếc với mẫu thân ngươi, thì sẽ nhìn ngươi với con mắt khác. Mẫu thân ta mới là nữ nhân mà người yêu nhất, ta mới chính là nữ nhi mà người yêu thương nhất. Bất kỳ là ai trong các ngươi cũng không vượt qua được mẫu tử chúng ta!”

Thật đúng là nuông chiều.

Hơn nữa, Tần Thu Uyển đã nghe nói, Khải vương phi hiện nay là kế thất. Thế tử và quận chúa cùng phụ thân nhưng khác mẫu thân.

Khó trách thế tử không thích người muội muội này.

Tần Thu Uyển ngoài miệng đồng ý rất ngoan ngoãn, trong lòng lại không cho là đúng. Nếu vương gia thật sự yêu sâu nặng Kế vương phi, sao phía dưới lại có thêm vài thứ nữ nữa?

Mạc Hoa cau mày, bảo: “Trương cô nương, vừa nãy thế tử có nói, có chuyện quan trọng muốn tìm cô thương lượng.”

Quận chúa không phục: “Ca ca tìm nàng về chuyện gì?”

Mạc Hoa xụ mặt: “Nếu quận chúa tò mò, thì cùng đi nghe đi!”

Quận chúa: “...”

Nàng có hơi sợ người ca ca này, liền nói ngay: “Ta muốn dùng bữa cùng phụ vương. Không rảnh đi.”

Nói xong, liền xoay người rời đi.

Mạc Hoa nhìn bóng dáng nàng mà trầm ngâm trong lòng, đây là một cô nương bị chiều mà sinh hư. Một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu, nếu nàng ta thật sự có tâm tư hồ nháo, làm hỏng mối hôn sự này...Vậy hắn phải đi đâu nói rõ lí lẽ?

Tần Thu Uyển nhìn nhìn sắc trời: “Thế tử thật sự tìm ta?”

“Không.” Mạc Hoa nhếch môi cười: “Đó là ta lừa gạt nàng ta thôi. Ta sợ nàng ta sẽ làm khó dễ cô, cố ý lấy một cái cớ để nàng ta đi.”

Tần Thu Uyển nhịn không được bật cười: “Lừa quận chúa, ngươi cũng thật là to gan.”

Vốn Mạc Hoa định thốt ra rằng vì nàng cái gì ta cũng dám làm, rồi lại cảm thấy cả hai chưa chung đυ.ng bao nhiêu lâu, hẳn nàng sẽ không tin, trái lại sẽ cảm thấy có vẻ hắn mồm mép láu lỉnh. Thay vào đó nói: “Trương cô nương, cô nhất định phải về kinh, sau này sống hòa thuận cùng vương gia, cô vẫn nên để tâm nhiều hơn một chút.”

Đây là lời nhắc nhở thiện chí.

Giống như quận chúa, nàng có thể tùy ý làm bậy, dù không muốn xuất giá vương gia cũng nguyện ý giúp nàng tìm người để thế, chỉ dựa vào thứ gọi là tình cảm phụ tử này.

Nói trắng ra một chút thì chính là ai thân thiết với vương gia, người đó có thể tùy ý sống.

Tần Thu Uyển cảm tạ lòng tốt của hắn, trầm tư một đường quay về phòng.

Biết tin Lâm Cầm Hề bị bệnh, ánh mắt Tần Thu Uyển khẽ chuyển, ra lệnh: “Chuẩn bị xe ngựa. Ta muốn đi thăm một chuyến.”

Vào lúc nàng đi, còn thuận tiện dẫn theo một đại phu.

Vì bên ngoài đều đang đồn rằng Lâm Cầm Hề bị dọa nên mới sinh bệnh.

Lý do nàng tới cửa đều đã có sẵn, thân là nữ nhi của Vương phủ, xem như là một trong những đầu sỏ gây chuyện, hay tin Lâm Cầm Hề bị dọa bệnh, trong lòng không yên, đặc biệt dẫn theo đại phu tới cửa viếng thăm.

Người Lý gia nghe gác cổng bẩm báo, mặt Lý Trạch Ngạn đầy vẻ khó tin: “Trương Phinh Đình tới đây?”

Lý mẫu nghi hoặc: “Nàng ta tới làm gì?”

“Nói là lo lắng cho thân thể của biểu cô nương, đặc biệt tới thăm.” Lòng tên gác cổng cũng tràn đầy thấp thỏm.

Thật sự là trước đây Trương Phinh Đình và Lý gia đã nháo thành như vậy, bây giờ thân phận nàng tôn quý, chỉ sợ tới cửa thăm là giả, tới hỏi tội mới là thật.

Lý phụ bị thương nhẹ nhất, có người đỡ thì miễn cưỡng có thể đi được vài bước, nói: “Hiện giờ thân phận của Trương Phinh Đình đã khác trước, nàng tới cửa tìm, bất kể chúng ta có muốn hay không, cũng phải ra cung cung kính kính mời người vào đây.”

Mọi người im lặng, Lý lão phu nhân dẫn theo những người không bị thương trong nhà đích thân đi ra cửa đón.

Đã lâu không gặp, dường như lão phu nhân già đi chút rồi, Tần Thu Uyển mỉm cười ôn nhu: “Dạo gần đây lão phu nhân có khỏe không?”

Người Lý gia trông thấy nụ cười ôn hòa này của nàng, lòng vô cùng nghi hoặc. Đây hình như không giống tìm tới cửa hỏi tội cho lắm, chẳng lẽ nàng muốn hòa thuận lại?

Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt vẫn phải cung kính.

So với trước kia làm nhi tức Lý gia bị bọn họ thuận miệng chỉ trích, bây giờ Lý gia ngoan ngoãn y như chim cút. Muốn cung kính bao nhiêu thì có bấy nhiêu cung kính.

Sau khi tới chính phòng, Tần Thu Uyển được nhường ngồi vào ghế chủ vị, mới vừa ngồi xuống, đã có người dâng trà.

Tần Thu Uyển không uống, cười mỉm hỏi: “Hôm nay ta tới, là nghe nói Lâm cô nương bị bệnh, dường như còn là bệnh rất nghiêm trọng nên đặc biệt tới cửa thăm.” Ánh mắt nàng khẽ chuyển, nhìn về phía Lý Trạch Ngạn: “Hôm qua ta đã nói, tình cảm hai người các ngươi vững chắc hơn vàng, nên bên nhau cả đời. Nếu uyên ương mất bạn, đó chính là một điều rất đáng tiếc. Cho nên, ta còn dẫn theo đại phu tới đây.”

Đám người Lý gia: “...” Cảm ơn ngươi nha!

Lâm Cầm Hề bệnh không được khám bệnh.

Trước đây người Lý gia ra tay, nằm mơ cũng không ngờ được sẽ có người mời đại phu giúp cho Lâm Cầm Hề, còn là Trương Phinh Đình đã từng nháo một trận túi bụi với Lâm Cầm Hề.

Đổi thành người khác, e rằng chỉ ước gì nàng chết nhanh một chút.

Nhưng Trương Phinh Đình này dường như chỉ sợ Lâm Cầm Hề và nhi tử không thể bên nhau. Hành động thật sự khiến người ta rất khó hiểu.

Có lẽ là quá rảnh rỗi!

Trong lòng Lý mẫu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt lại mỉm cười từ chối: “Đa tạ Trương cô nương đã lo lắng, chỉ có điều nhà chúng tôi hiện giờ...Thật sự không đáng để ngài như thế...”

“Không quan trọng.” Tần Thu Uyển nâng bước đi ra ngoài: “Giúp người phải giúp tới cùng chứ. Nếu không, lỡ như bên ngoài người ta đồn rằng ta muốn hù chết Lâm Cầm Hề hại hai người không thể ở bên nhau, ta sẽ rất oan đó!”

Nàng hỏi một hạ nhân bên cạnh: “Lâm cô nương đang ở chỗ nào?”

Hạ nhân không dám lừa dối, chỉ có thể duỗi tay chỉ một hướng.

Tốt xấu gì Trương Phinh Đình cũng ở chỗ này mấy tháng, dựa vào ký ức của Tần Thu Uyển rảo bước đi, nàng bước khá nhanh, người Lý gia đi khập khiễng phía sau, Lý Trạch Ngạn còn chưa thể đứng dậy, được người dìu đi theo phía sau.

Cỏ dại trong viện mọc um tùm, Lâm Cầm Hề đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, ngực phập phồng, rõ ràng là thở không nổi.

Nàng nghĩ bản thân bị bệnh, đã sai người đi tìm mấy người Lý gia mời đại phu, nhưng từ sáng đến bây giờ mà vẫn chưa có tin tức nào.

Lúc này nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bên ngoài, nàng vốn nghĩ rằng là đại phu tới, trong lòng vui mừng khôn xiết, trên mặt nở nụ cười mang theo cảm kích định nghênh đón đám người Lý gia. Nhưng sau khi thấy được người tiến vào cửa, lại chính là Trương Phinh Đình mà nàng hận nhất lúc này!

“Ngươi tới đây làm gì?”

Tần Thu Uyển thấy nàng nói được một câu sau đó liền thở dồn dập, lắc đầu bảo: “Nghe nói ngươi bị bệnh, người ngoài ai cũng nói là do ngươi bị dọa, ta lại không muốn mang tiếng xấu. Vì vậy, hôm nay ta rảnh rỗi, có lòng dẫn theo đại phu tới giúp ngươi chẩn trị.”

Vẻ mặt nàng hờ hững: “Lâm Cầm Hề, trên đời này, có lẽ cũng chỉ có một mình ta mong ngươi sống càng lâu càng tốt mà thôi.” Sống trong đau khổ!

Lâm Cầm Hề hoàn toàn không tin.

Đại phu đã tiến lên bắt đầu bắt mạch, lại cẩn thận quan sát sắc mặt và móng tay của Lâm Cầm Hề, thở dài nói: “Đây là trúng độc.”

Lâm Cầm Hề trợn to mắt: “...” Trò đùa gì vậy?

Nàng không thể tin được mà nhìn về phía đám người Lý gia ở phía sau, tức giận đến giọng nói cũng khàn đi: “Các ngươi muốn hạ độc gϊếŧ ta?”