Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 20: Nguyên phối thứ nhất 20

Lâm Cầm Hề và Lý gia đã triệt để xé rách mặt nạ, không thể trở lại được như trước được nữa!

Mà Lý Trạch Ngạn lại là cử tử, nếu hắn đỗ trạng nguyên, vào triều làm quan, vậy hắn sẽ là quan viên, Lý gia sẽ là quan gia, Lâm Cầm Hề chỉ là một nữ cô nhi, sao có thể đối nghịch với Lý gia được?

Còn có Trương gia, nếu bọn họ thấy nàng ta nghèo túng như vậy chắc chắn sẽ không ngại đạp thêm mấy phát.

Hôn sự này nhất định phải nhận! Nàng ta phải trở về Vương phủ!

Trước hôm nay, Lâm Cầm Hề chưa bao giờ nghĩ đến việc Vương phủ có thể không chịu thừa nhận thân phận của nàng ta chỉ vì nàng ta chưa thành thân mà đã hạ sinh hài tử, nên làm việc mới tàn nhẫn một chút. Bây giờ nghĩ lại, nàng ta hối hận vô cùng.

Nếu sớm biết như vậy hôm đó nàng ta nên ngăn cản bọn họ đánh đập phu thê Lý gia.

Càng nghĩ càng lo lắng, Lâm Cầm Hề quay người cúi chào Đàm công công.

Sắc mặt Đàm công công đại biến, vội vàng đưa tay ra đỡ: "Cô nương khách sáo rồi, đừng như vậy."

Hai mắt Lâm Cầm Hề rưng rưng: "Công công nhân hậu, đối với người ngoài rất ôn hòa, là một người tốt. Mẫu tử ta thân như lục bình, nếu không thể trở về Vương phủ sợ rằng cái mạng hèn này sẽ phải phơi thây ngoài đường. Hài tử mới có bốn tuổi, ngây thơ hồn nhiên, thực sự rất đáng thương. Mong công công giúp đỡ mẫu tử ta! Sau khi trở về thì nói tốt trước mặt phụ vương giúp mẫu tử ta."

Đàm công công đỡ nàng ta ngồi lên ghế, thở dài một tiếng: "Ta chỉ là một hạ nhân, thấp cổ bé họng, Vương gia sẽ không nghe lời của ta."

Thấy ông ta không chịu giúp đỡ, Lâm Cầm Hề vội vàng đứng dậy muốn hành lễ.

Đàm công công vội vàng né sang một bên: "Để ta nghĩ thử xem."

Ông ta đi loanh quanh trong phòng, tâm tư Lâm Cầm Hề vô cùng rối loạn, từ đầu đến cuối đều không thể tìm ra lối thoát, nàng ta chỉ có thể dùng ánh mắt mong đợi nhìn chằm chằm về phía Đàm công công, tựa như người chết đuối vớ được tấm gỗ, không dám lên tiếng quấy rối.

Đàm công công đi vòng quanh mấy vòng rồi mới dừng lại, trầm ngâm nói: "Nếu cô nương đồng ý nghe theo lời ta, trước khi về kinh tìm một mối hôn sự thích hợp, về phủ rồi lập tức thành thân, tận lực không đề cập đến đến việc có hài tử, cứ để mập mờ lấp lửng, vậy thì người ngoài sẽ nghĩ vị hôn phu chính là cha hài tử, vậy sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của Vương phủ..."

Lâm Cầm Hề trầm mặc, nàng ta thực sự sợ hãi, thậm chí nàng ta còn muốn Vương phủ đưa thẳng của hồi môn đến thành Liễu Châu hoặc thành bên cạnh, suốt đời không trở về.

Nhưng Vương gia lại phái người đến đón, bắt ép nàng ta phải quay về.

Cũng không phải nàng ta bài xích việc xuất giá, chỉ là không biết nên gả cho hạng người nào. Nếu chọn người không xứng với nàng ta, ví dụ như các phú thương trong thành, mấy kẻ đang tranh nhau muốn thú nàng ta... Sĩ nông công thương, thân phận của thương nhân là thấp nhất, nếu nàng ta gả cho người như vậy liệu phụ vương có vì trượng phu nàng ta mà ghét bỏ nàng ta không?

Mà nàng ta có thể gả cho phú thương là nhờ có thân phận nữ nhi Vương phủ. Nếu Vương gia không chịu thừa nhận nàng ta, tên phú thương kia quay đầu là có thể bỏ nàng ta rồi.

Bận rộn tới lui lại coi như là công dã tràng.

Vì vậy không thể là phú thương.

Nếu là người đọc sách và kinh thư, vậy người nhà bọn họ thường coi trọng nhất chính là danh tiết của nữ tử. Trừ khi Vương phủ tạo áp lực có lẽ họ còn ráng mà cho nàng ta qua cửa. Xuống nữa chỉ còn hàn môn cử tử... Hàn môn cử tử còn không bằng Lý Trạch Ngạn, nếu chỉ có thể thành thân với kẻ hàn môn thì nàng ta còn lăn tăn cái gì?

Hàn môn cử tử là đường lui cuối cùng của nàng ta, Lâm Cầm Hề thầm hạ quyết tâm, vẻ mặt khẩn cầu: “Kính nhờ công công chỉ cho ta một con đường sáng, mẫu tử ta cả đời này sẽ nhớ rõ ân tình của ngài.”

Đàm công công trầm ngâm một lát, sau đó ghé sát lại gần nàng ta thấp giọng nói: “Vị Mạc tướng quân bên cạnh thế tử chính là vị tướng quân uy vũ được Hoàng thượng phong, quan cư nhị phẩm. Nếu cô nương có thể nên duyên với ngài ấy là tốt nhất, trong tay Mạc tướng quân nắm binh quyền, Vương gia không những không trách móc mà thậm chí còn thương yêu cô nương hơn nữa. Hơn nữa, chức nhị phẩm cáo mệnh phu nhân cũng không xem là thiệt thòi cho cô nương.”

Lâm Cầm Hề kinh ngạc.

Nàng ta đã từng gặp vị Mạc tướng quân đó, gương mặt hắn ta lạnh lùng không chút biểu cảm, thậm chí nàng ta còn hoài nghi liệu hắn ta có biết cười hay không.

Người như vậy… có chút quá dữ tợn. Trong nội tâm nàng rất sợ hãi, lại thêm lời đề nghị làm nhị phẩm cáo mệnh của Đàm công công lại khiến cho nàng ta có thêm vài phần chờ mong, nàng ta thử thăm dò: “Trừ hắn ra còn có lựa chọn nào khác không?”

Đàm công công gật đầu.

Lâm Cầm Hề vui mừng: “Là ai?”

Đàm công công thở dài: “Cái đó về kinh rồi nói sau.”

Lâm Cầm Hề: “...” Trước lúc về kinh nàng ta phải đưa ra sự lựa chọn, cứ như vậy trở về sẽ làm cho Vương gia chán ghét, không chịu thừa nhận nàng ta. Đừng nói đến tướng quân, ngay cả một người dân bình thường cũng là người ta chọn nàng ta.

“Ở thành Liễu Châu này, ngài ấy là người duy nhất phù hợp.” Đàm công công lại nói: “Cô nương cũng đừng nghĩ tìm một hàn môn cử tử, đến cô nương kém cỏi nhất của Vương phủ cũng phải tìm mấy thư sinh nghèo. Nếu cô nương làm như vậy thật thì đừng nói Vương gia có thích hay không, về sau cô nương cũng không thể ngẩng đầu trước mặt các tỷ muội được!”

Lâm Cầm Hề đồng ý.

Nhưng nàng ta lại có chút hối hận: “Nếu sớm biết như vậy ta đã không chuyển ra khỏi Trương gia.”

Khách viện hai người cách nhau không xa, có thể nói là rất gần nhau.

Bây giờ nàng ta đã đến tửu lâu, Mạc tướng quân lại ở Trương gia, chẳng lẽ nàng ta phải xấu mặt tìm tới cửa sao?

Nét mặt nàng ta buồn bã, Đàm công công mỉm cười khuyên giải: “Đoạn đường về kinh xa ngàn dặm, phải đi hơn một tháng. Cô nương chỉ cần trong thời gian này khiến cho Mạc tướng quân yêu cô, vậy thì không còn gì đáng ngại nữa rồi.”

Lông mày Lâm Cầm Hề nhíu lại.

Đúng vậy!

Ở thành Liễu Châu không được, vậy có thể gặp nhau trên đường. Nàng ta có chút vội vàng hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

Cách hai ngày trước khi Lâm Cầm Hề rời đi, Đàm công công trực tiếp tìm đến thế tử: “Thế tử, Vương gia chờ đã lâu, hay là chúng ta lên đường sớm cho thoả đáng.”

Sắc mặt thế tử lạnh nhạt, nói: “Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, ta rất vất vả mới có thể ra khỏi kinh thành, ta sẽ không trở về sớm như vậy. Phong cảnh bên ngoài thành Liễu Châu rất đẹp, được không ít thi nhân tán thưởng, đã đến đây rồi, ta muốn xem thử rồi mới trở về.”

Hiện tại đang là mùa thu, đến lúc lá phong ngả vàng cũng còn khoảng một tháng nữa.

Nhưng Đàm công công không đợi được, lo lắng nói: “Nếu thế tử trở về trễ quá e rằng Vương gia sẽ trách tội ngài.”

Thế tử vẫn không sợ hãi: “Phụ vương rất thương ta, cho dù có trách phạt ta cũng sẽ không trách phạt quá ác đâu.”

Đàm công công: “...”

Ông ta suy tư một chút, đề nghị: “Thế tử, Vương gia đặc biệt dặn dò ta đến đón cô nương trở về, thân thủ hộ vệ bên cạnh ta đều bình thường, đường trở về lại xa xôi hung hiểm, hay là ngài để Mạc tướng quân hộ tống chúng ta?”

Sắc mặt thế tử trở nên nghiêm nghị: “Sự an toàn của muội muội quan trọng, chẳng lẽ của ta thì không sao?”

Đàm công công nào dám tiếp những lời này, vội vàng nhận sai xin sự khoan dung.

“Được rồi, nếu như ngươi sốt ruột thì cứ trở về trước.” Thế tử mang người rời đi: “Nếu muốn trở về cùng ta thì trung thực chờ đi, không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”

Đàm công công thật sự không ngờ thế tử không chịu về kinh, nếu không phải cùng về… chỉ sợ Vương gia sẽ trách phạt.

Mắt thấy rất nhanh thế tử đã biến mất tại góc vườn, rõ ràng là không còn kiên nhẫn nữa. Đàm công công không dám đuổi theo nên chỉ có thể trung thực trở về chờ.

Sau đó Tần Thu Uyển phát hiện ra, tuy Lâm Cầm Hề không ở trong Trương phủ nhưng trong phủ vẫn tồn tại những lời đồn đại về nàng ta.

“Hôm nay Lâm cô nương lại gửi thức ăn đến phủ, không chỉ có thế tử và Mạc tướng quân, ngay cả người trong phủ cũng có.” Xảo Nhi giúp nàng chải tóc, khó hiểu hỏi: “Gửi điểm tâm đi khắp phủ, chẳng lẽ Lâm cô nương không ghi hận Trương phủ chúng ta sao?”

Sao có thể chứ?

Nàng ta như thế có lẽ là muốn bồi dưỡng tình cảm huynh muội với thế tử.

Một nha hoàn bước vào, là nha hoàn Linh Đang mới vào phủ, nàng ta đặt nước trong tay xuống, thần thần bí bí nói: “Ta biết vì sao Lâm cô nương lại đưa điểm tâm đến rồi.”

Xảo Nhi hiếu kỳ: “Vì sao?”

Linh Đang thấy chủ tử cũng nhìn qua, đắc ý nói: “Ta nghe bà tử quét dọn khách viện nói điểm tâm cho Mạc tướng quân là do tự tay Lâm cô nương làm. Người đưa điểm tâm còn cố ý nói như vậy.”

Rất rõ ràng, đây là nàng ta đã vừa ý Mạc tướng quân.

Nói thật, người không thường xuyên xuống bếp nấu ăn thì chắc chắn sẽ nấu không ngon bằng đại trù.

Xảo Nhi giật mình: “Bảo sao Mạc tướng quân lại muốn đưa điểm tâm cho thế tử.”

Nghe vậy Linh Đang xua tay nói: “Nghe nói điểm tâm của thế tử cũng do Lâm cô nương tự tay làm. Chỉ có món của chúng ta là do nàng ta mua. Có cho bổn cô nương đây cũng không thèm, nhượng đại phu xem xong còn thưởng cho nha hoàn, ai thèm chút điểm tâm đó của nàng ta chứ?”

Nàng ấy dặn dò Xảo Nhi: “Nếu cô nương muốn ăn điểm tâm, đại trù của chúng ta có thể tự làm, nếu muốn đổi khẩu vị cũng có thể ra ngoài mua. Điểm tâm Lâm cô nương đưa tới, ta sợ có độc, nào dám đưa đến cho cô nương ăn chứ? Ngươi cũng phải nhớ kỹ, hễ là thức ăn Lâm cô nương mang tới thì đừng đưa đến trước mặt cô nương.”

Xảo Nhi hừ nhẹ: “Tất cả những thứ đưa đến cho cô nương ta đều rất cẩn thận. Còn cần ngươi phải nhắc sao?”

Mặc dù đều là đại nha hoàn nhưng cũng có phân chính phụ. Linh Đang muốn vượt mặt Xảo Nhi, Xảo Nhi cũng không phải ngu xuẩn.

Tần Thu Uyển không thèm quan tâm đến mấy tâm tư đó của nha hoàn, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều có tranh chấp, ai cũng không tránh khỏi. Nàng hỏi: “Thế tử có ăn không?”

Linh Đang trầm mặc: “Tất cả đều đút cho gà trong phòng bếp ăn rồi.”

Đưa cho gà ăn hết, rõ ràng là thế tử không chút cảm kích nào.

Tần Thu Uyển yên tâm rồi.

Gần đây nàng rất hay ra ngoài đi loanh quanh, trong khoảng thời gian này việc mà người dân trong thành bàn luận nhiều nhất chính là chuyện của thế tử và tân nữ nhi Vương phủ Lâm Cầm Hề.

Nhất là người sau, một nữ cô nhi đột nhiên trở thành tiểu thư cành vàng lá ngọc, quả thực là một bước lên mây. Bởi vì nàng ta, rất nhiều cô nương trong thành gần đây đều mơ mình là nữ nhi bị thất lạc của một đại hộ nhân gia nào đó. Có người không rõ xuất thân cũng đang bắt đầu tìm kiếm thân nhân.

Tần Thu Uyển ngồi trong đại sảnh nghe người ở bàn bên thấp giọng bàn luận Lâm Cầm Hề thưởng cho hậu trù rất nhiều bạc, cảm khái: “Có tiền thật tốt, ai cũng thật hào phóng. Nếu ta có tiền cả đời xài không hết thì ta sẽ mua thật nhiều thủ sức cho tất cả thân thích bạn bè.”

“Vậy còn không bằng mua nhà cửa ruộng vườn cho bọn họ, cho hài tử cá không bằng chỉ người cách câu.”

Đang lúc nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nàng chợt nghe ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng ồn ào, theo tiếng nhìn qua, nàng thấy Lâm Cầm Hề mang theo hai nha hoàn đi vào, nhìn quanh một vòng, sau đó đi đến trước mặt Tần Thu Uyển, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn: “Tìm ta sao?”

Đại tỷ à! Hai chúng ta có thù đó!

Lâm Cầm Hề gật đầu: “Ở đây có chút không tiện, chúng ta lên lầu rồi nói.”

Tần Thu Uyển không nhúc nhích, nói đại: “Chân ta bị tê cứng rồi, không đi lên lầu được.”

Đây rõ ràng là đang từ chối.

Lâm Cầm Hề không nói gì, dặn dò tiểu nhị: “Bữa này ta mời, bảo bọn họ mau rời khỏi đi.”

Vốn dĩ mọi người đang âm thầm hóng hớt, không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, vui vẻ bảo tiểu nhị gói thức ăn lại, rất nhanh đã giải tán hết.

Trước khi đi bọn họ còn không quên cảm ơn Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển: “…”