Edit: Weirdo
"Cố Ninh?" Lục Tắc cùng một đám hồ bằng cẩu hữu đứng ở cửa KTV, hắn ta vừa quay đầu, ánh mắt dừng lại, giọng điệu có chút ngạc nhiên.
Mấy phú nhị đại khác cũng theo ánh mắt của hắn ta nhìn qua, liền nhìn thấy một cô gái trong tay ôm bánh ngọt, bóng nghiêng rất đẹp, gầy gò mảnh mai, làm cho người ta kinh diễm.
Bọn họ cũng biết gần đây Lục Tắc đang theo đuổi một nữ sinh đại học, nghe thấy cái tên này, trong mắt có vài phần hiểu rõ cùng trêu chọc, cảm thấy nữ sinh này cũng giống như những cô gái khác rất nhanh sẽ bị Lục Tắc bắt được.
Cô gái bên cạnh Lục Tắc có chút cảm giác nguy cơ, nhịn không được ôm chặt cánh tay Lục Tắc: "Cô ấy là ai vậy a?"
Ai ngờ, Lục Tắc căn bản không nghe thấy lời cô gái nói, bởi vì người tên Cố Ninh kia nhìn thấy hắn liền giống như gặp quỷ, giậm chân bỏ chạy.
Lục Tắc không chút nghĩ ngợi liền đẩy cô gái ra và đuổi theo.
Mấy người khác cũng cười liếc nhau, có chút nhấc chân đuổi theo như xem náo nhiệt. Mà bên kia, Cố Ninh cũng cảm thấy rất xui xẻo, cô đến tổ chức sinh nhật cho bạn trai, cư nhiên cũng có thể đυ.ng phải pháo hôi* tâm thần trong cuốn sách này, Lục Tắc.
*bia đỡ đạn ~ vật hy sinh.
Ngay khi cô định bỏ lại bọn họ, lại bỗng nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, bước chân của cô dừng lại, liền nhận được một đoạn kịch bản mới, muốn cô hoàn thành một đoạn kịch bản làm nền cho việc chia tay.
Thế giới này ban đầu là một cuốn sách về tình yêu thầm kín của nữ chủ, sự tồn tại của nó tự nhiên là vì nam nữ chủ yêu đương mà tồn tại, nguyên bản thế giới này hết thảy đều vận chuyển bình thường, nhưng không biết tại sao có một ngày thế giới này xảy ra lỗi, nam chủ không yêu nữ chủ, nội dung kịch bản sụp đổ rối tinh rối mù, thế giới cũng theo đó sụp đổ.
Đã có liên tiếp mười người làm nhiệm vụ thông qua phương pháp quay trở lại thời gian thế giới trước khi sụp đổ, nhưng đều không thể để cho nam nữ chủ đánh ra kết cục HE, thế giới cũng đã sụp đổ mười lần liên tiếp. Mà thân phận cô xuyên không chính là mối tình đầu của nam chủ bạch nguyệt quang, cũng là nữ phụ độc ác tiêu chuẩn trong văn chương tổng giám đốc xưa cũ, dung mạo tinh xảo xinh đẹp, da như tuyết trắng, nhất là một đôi chân cơ hồ đến mức hoàn mỹ không tỳ vết, mà những thiết lập này vừa vặn tương phản cùng nữ chủ dung mạo nhạt nhạt thanh tú lại cứng cỏi thiện lương.
Nam chủ sẽ phát hiện hắn đối với ánh trăng sáng chỉ là mê luyến bề ngoài, đối với nữ chủ mới là chân ái.
Mà nhiệm vụ của cô chính là duy trì cốt truyện nguyên tác, giúp nam nữ chủ đánh ra kết cục HE, tránh cho thế giới sụp đổ lần nữa.
Nam chủ Bạch Túc trong sách là một cô nhi, từ hai bàn tay trắng khởi nghiệp thành lập một đế chế thương nghiệp cường đại, bất quá giai đoạn hiện tại hắn chỉ là một nam sinh viên nghèo khó tuấn mỹ, là thiên tài quái gở lạnh lùng, đại lão khoa máy tính, nhưng từ nhỏ đã không có ai thích hắn, cho nên hắn sẽ có chút tự ti, lại cực kỳ có chí tiến thủ.
Bất quá, nam chủ cô nhìn thấy có chút bất đồng, ở trường hắn đích thật là xưa nay một thân một mình, nhưng cô không biết có phải ánh mắt mình không tốt hay không, luôn cảm thấy hắn không giống như là cô quái tự ti không ai phản ứng, mà như một đóa hoa cao lãnh đạm mạc không dám gần gũi.
Cô xuyên qua đã nửa năm, nhưng cùng Bạch Túc kết giao chỉ mới một tháng, so với thời điểm kết giao trong nguyên tác sớm hơn mấy tháng.
Vì vậy, điều này cũng dẫn đến tình tiết chia tay cũng được đẩy lịch trình lên trước thời hạn.
Trong nguyên tác, chia tay là một điểm kịch bản rất quan trọng, nguyên chủ "ái mộ hư vinh" cùng một phú nhị đại, nam chủ thất tình mới bắt đầu cùng nữ chủ có tình cảm, cũng càng có ý chí muốn làm sự nghiệp.
Mà phú nhị đại pháo hôi này chính là Lục Tắc lúc này đang đuổi theo cô.
Trong tình tiết hiện tại cô nhận được, chính là lần này Bạch Nguyệt Quang cự tuyệt, chọc giận Lục Tắc, khiến cho Lục Tắc từ thủ đoạn ôn hòa theo đuổi đổi thành cường thủ hào đoạt, không đến mấy ngày, liền ép Bạch Nguyệt Quang đội nón xanh cho nam chủ.
Thẳng đến rất nhiều năm sau, nam chủ mới biết lúc trước Bạch Nguyệt Quang chia tay lý do chân chính là bị người bức bách, nhưng khi đó tình yêu đích thực của hắn đã là nữ chủ.
Lúc cô xem xét rõ tình tiết, Lục Tắc cũng đã đuổi theo, túm lấy cánh tay cô, mấy người khác cũng vây quanh, chặn đường đi của cô, giống như thanh niên xã hội vây kín đòi tiền bảo vệ.
Cố Ninh đều phát hiện có người qua đường dường như đang do dự có nên tiến lên giúp đỡ hay không.
Cô nhịn không được thở dài, nhìn về phía Lục Tắc, đều là bia đỡ đạn cần gì phải làm khó lẫn nhau, bọn họ không phải đều là phụ trợ cho chuyện yêu đương nam nữ chủ sao?
So với nữ phụ độc ác như cô, kết cục của Lục Tắc cũng không tốt đến đâu, trong nhà phá sản, cuộc sống cũng trở nên sa sút.
Lục Tắc bị ánh mắt của cô nhìn mà nhíu mày, tính tình nóng nảy: "Em chạy cái gì?"
Cố Ninh duy trì tính tình đại tiểu thư nhà giàu mới nổi của nguyên chủ, ngữ khí so với hắn còn cao hơn: "Liên quan gì đến anh?"
Cố Ninh muốn kéo cánh tay mình trở về, kết quả... không kéo được.
Mấy người khác còn chưa từng thấy qua cô gái nào khinh thường Lục Tắc như vậy, nhất thời đều có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng càng thêm thú vị.
Lục Tắc ngược lại nở nụ cười, cũng không tức giận, ánh mắt dừng trên bánh ngọt trong lòng cô, ánh mắt khẽ động, ngữ khí có chút nhu hòa xuống: "Làm sao em biết hôm nay là sinh nhật tôi?"
Cố Ninh sửng sốt, lần này thật sự kinh ngạc: "Hôm nay là sinh nhật anh?"
Hắn và nam chủ cùng sinh nhật?
Trong sách cũng không nói đến điều này đi?
Ý cười của Lục Tắc cứng đờ, nhìn chằm chằm mặt cô và bánh ngọt trong tay cô, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên lửa giận thiêu đốt: "Em tổ chức sinh nhật cho Bạch Túc?"
Cố Ninh càng ngạc nhiên hơn, cô còn chưa bắt đầu chọc giận hắn, hình như hắn đã tức giận đến không chịu nổi, chỉ là cô có chút không biết điều gì khiến hắn tức giận như vậy.
Bạch Túc không thể tổ chức sinh nhật sao?
Cô cũng không cảm thấy Lục Tắc đang ghen, bởi vì không hiểu sao cô lại cảm thấy Lục Tắc tức giận là vì Bạch Túc, mà không phải cô.
Sự trầm mặc của cô trong mắt Lục Tắc cơ hồ lại chính là thừa nhận, hắn ta tức giận đến mức trực tiếp đưa tay đoạt bánh ngọt.
Cố Ninh vội vàng ôm không buông: "Anh làm gì vậy?"
Lục Tắc không nói lời nào, mím môi, sắc mặt âm trầm, chỉ là muốn cướp bánh ngọt.
Hành vi này cũng quá ấu trĩ, mấy người khác đều sợ ngây người, cằm đều muốn rơi xuống, đường đường Lục thiếu muốn ăn bánh ngọt còn phải dựa vào cướp sao?
Cô gái đi cùng Lục Tắc lại cho rằng hắn đang ghen, trong lòng không vui, trên mặt lại ngữ khí nhu hòa khuyên nhủ: "Lục thiếu, không phải chỉ có một cái bánh ngọt sao? Em có thể tự tay cho anh..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lục Tắc đại khái là thấy không cướp được, không kiên nhẫn, thế nhưng trực tiếp mở nắp bánh ngọt, cúi đầu hướng về phía bánh ngọt cắn một miếng.
Sau đó hắn còn có vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đắc ý nhìn Cố Ninh, khóe môi còn dính kem trắng như tuyết.
Thanh âm bạn gái bên cạnh hắn liền kẹt lại, yên lặng thu tay từ khuỷu tay đối phương trở về, có chút không nói nên lời, cái gì mà giếng băng lạnh lùng a!
Lúc này đến phiên Cố Ninh tức điên rồi, cô làm một chiếc bánh ngọt như vậy cả buổi chiều mới làm ra, cứ như vậy bị hủy?
Cô không chút nghĩ ngợi trực tiếp đem bánh ngọt đập lên mặt Lục Tắc, lúc bánh ngọt rơi xuống còn dính một chút lên người cô.
Cô nhìn thấy Lục Tắc sững sờ trong chớp mắt, sắc mặt mây đen bao trùm, cảm thấy hẳn là gần như đạt được tình tiết chọc giận Lục Tắc, trước khi bọn họ phản ứng lại vội vàng bỏ chạy.
Lục Tắc không thể tin nhìn bóng lưng đối phương chạy xa, thanh âm cao giọng: "Cố Ninh con mẹ nó cô đứng lại cho tôi!!!"
Những người khác đều không nhìn thấy: "..."
Đây là cảnh mấy đứa tiểu học đánh nhau!
Cố Ninh sợ bị đánh, trong sách nhân vật Lục Tắc cũng là bia đỡ đạn phản diện tâm tình bất định, có chuyện gì mà không làm được?
Cô chạy như điên, rẽ vào con hẻm phía sau của KTV, vào hành lang rồi chạy lên lầu.
Nhà Bạch Túc ở trên lầu này, hắn dọn ra khỏi trường dường như đang bận rộn nghiên cứu và phát triển dự án gì đó, cô cũng không rõ lắm.
Cô vừa chạy lên lầu ba, bỗng nhiên đυ.ng phải một bức tường người, nhưng đầu cũng không đau, lập tức chợt nghe thấy một thanh âm trong trẻo nhu hòa vang lên trên đỉnh đầu: "Ninh Ninh, chạy vội như vậy làm gì?"
Đèn điều khiển âm thanh phản ứng chậm nửa nhịp mới bật lên, xua tan bóng tối trong hành lang.
Đại khái là thấy cô hồi lâu không đi lên, Bạch Túc mới xuống lầu nhìn một chút.
Cố Ninh ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt Bạch Túc vẻ mặt thân thiết, vành mắt liền nhịn không được đỏ lên, dường như cảm giác đặc biệt ủy khuất, rồi lại không biết mở miệng như thế nào.
Bạch Túc nhìn tay cô một cái, trên tay đều là kem, ánh mắt di chuyển xuống, cô mặc váy ngắn đến đầu gối, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu hồng nhạt, trên đùi lộ ra cũng nhuộm chút kem, trên giày cũng bẩn, ánh mắt hắn sâu thẳm.
Hắn nhận lấy túi xách của cô, lấy ra một xấp khăn giấy, ngồi xổm xuống trước người cô, lau kem trên giày cho cô, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng rất dịu dàng: "Làm thế nào lại thành ra như vậy?"
Cố Ninh hơi hé môi muốn cáo trạng, nhưng rất nhanh ý thức được trong sách, cô nên giấu diếm sự theo đuổi của Lục Tắc với Bạch Túc, bởi vì Cố Ninh trong sách tuy rằng thích Bạch Túc, nhưng cũng có chút hư vinh, hơn nữa Lục Tắc thật sự đặc biệt có tiền lại đẹp trai rất có thể thỏa mãn lòng hư vinh của người khác, cô liền cự tuyệt không phải quá thẳng thắn mãnh liệt.
Những chuyện này đương nhiên không nên nói cho Bạch Túc biết trong cốt truyện.
Cố Ninh trầm mặc một chút, mới có chút miễn cưỡng lại chột dạ giải thích: "Không phải em nói tặng bánh ngọt cho anh sao?" Cô mím môi, nhìn chằm chằm cái cằm đẹp trai của hắn, giọng điệu mềm mại, "Chỉ là, đi quá nhanh, không cẩn thận làm rơi bánh ngọt."
Trong lúc nói chuyện, tựa hồ nghĩ đến bánh ngọt, ngữ khí của cô còn mang theo giọng mũi.
"Đừng khổ sở, lát nữa chúng ta cùng nhau làm bánh ngọt, được không?" Bạch Túc nhìn cô một lát, ôn nhu dỗ dành cô.
Cố Ninh cúi đầu nhìn hắn, hắn đã lau sạch kem trên đùi cô từng chút một, động tác thong thả ôn nhu, có lẽ là do mùa đông, ngón tay hắn lạnh lẽo, những ngón tay thon dài rõ ràng lướt qua chân cô, mang theo vài phần cảm giác như bị điện giật, rõ ràng là động tác rất đứng đắn, nhưng không hiểu sao lại lộ ra cảm giác ham muốn.
Mặt Cố Ninh có chút đỏ lên, gật đầu nói được, dường như rất nhu thuận.
Bạch Túc nở nụ cười, đứng lên, ném khăn giấy vào thùng rác, cúi đầu dịu dàng hôn môi cô, thanh âm có chút khàn khàn: "Em lên lầu chờ tôi trước?"
Giọng điệu của hắn dịu dàng, làm cho người ta bất giác gật gật đầu, nhưng ngay sau đó Cố Ninh nghĩ đến cái gì, giữ chặt góc áo khoác của hắn: "Anh, anh đi đâu vậy?"
Bạch Túc thần sắc hơi dừng lại, có chút khó lường, sau đó nghiêng đầu nhìn cô, ôn hòa cười: "Lấy đồ ăn mang đi."
Cố Ninh: "..."
Nếu không phải biết cốt truyện phát triển do hệ thống gửi tới liền tin lời quỷ quái của hắn.
Trong nguyên tác, nam chủ từ thần sắc Cố Ninh nhận thấy có gì đó không đúng, cho nên mới xuống lầu xem một chút.
Hắn gặp được Lục Tắc còn chưa rời đi, Lục Tắc nhận ra hắn, nhục nhã hắn, còn đánh một trận, trong sách Lục Tắc còn cố ý để hắn cho rằng Cố Ninh cùng hắn ta có quan hệ ái muội, bất quá khi đó Bạch Túc còn thích Cố Ninh, cũng không tin hắn ta.
Nhưng lời nói của Lục Tắc vẫn để lại hạt giống hoài nghi trong lòng nam chủ.
Mà sự tồn tại của Lục Tắc chính là làm cho sự nghiệp của nam chủ càng mạnh, cũng làm cho nam chủ nhận rõ "bộ mặt thật" của ánh trăng sáng, từ đó làm nổi bật phẩm chất tốt đẹp của nữ chủ, làm cho hắn thích nữ chủ thanh thuần khiêm tốn.
Mặc dù cốt truyện kế tiếp không thể thay đổi, Cố Ninh vẫn nhịn không được đi theo xem, sợ Bạch Túc bị đánh quá thảm.
Chỉ là, chờ sau khi cô xuống lầu, nhìn thấy lại là một màn khiến cô khϊếp sợ tại chỗ.
Cô thấy Bạch Túc trực tiếp đi về phía Lục Tắc, hiển nhiên không phải bộ dáng không quen biết Lục Tắc như trong nguyên tác, mà lúc Lục Tắc nhìn thấy Bạch Túc vẻ mặt rõ ràng cũng không đúng, sửng sốt một chút liền đi về phía hắn.
Mùi thuốc súng giữa bọn họ cách xa như vậy cũng có thể ngửi được, trái tim cô không khỏi nhảy lên.
Bước chân của hai người đều rất nhanh, Cố Ninh còn tưởng rằng Lục Tắc kích động như vậy là muốn bắt đầu đi theo cốt truyện khi dễ Bạch Túc, kết quả lại làm cho người ta nhìn không hiểu, sau khi hắn đi tới trước mặt Bạch Túc liền đứng ngây ngốc, nhìn chằm chằm người, cũng không nói lời nào, ánh mắt kia rất phức tạp, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Nhưng còn chưa mở miệng đã bị Bạch Túc lưu loát đánh một quyền.
Cô cách xa như vậy, tựa hồ có thể nghe thấy tiếng nắm đấm mang gió rơi xuống hàm Lục Tắc, nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của Bạch Túc, cô đều sợ ngây người.
Đây, bạo lực như vậy?
Đây vẫn là bạn trai dịu dàng ôn nhu của cô sao?
Càng kinh hãi chính là Lục Tắc bị đánh cư nhiên không giận, ngược lại còn nở nụ cười, nụ cười kia càng giống như băng giếng sâu, hắn và Bạch Túc nhìn nhau, không nói một câu, nhưng cô lại cảm thấy có một loại bầu không khí yên tĩnh quỷ dị giống như tất cả đều không nói nên lời.
Cố Ninh nhìn không hiểu ra sao, kịch bản của hai người này có phải bị đổi rồi hay không, người bị đánh sao lại trở thành Lục Tắc, mấu chốt là công tử Lục Tắc này tính tình nóng nảy còn không đánh trả?
Người bên cạnh hắn ta cũng chỉ đứng nhìn?
Cô không hiểu được, đoán chừng đây đại khái cũng là nguyên nhân thế giới này xảy ra lỗi.
Cô nhìn Lục Tắc một cái, cằm hắn ta bầm tím, khóe miệng còn có tơ máu, thoạt nhìn rất thảm, còn đang cười, nhìn thế nào cũng giống biếи ŧɦái.
Nhưng mà, cô một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, chỉ cảm thấy không nói nên lời, ngược lại là bóng lưng trầm mặc cao gầy của Bạch Túc làm trong lòng cô có chút cảm giác lạnh lẽo.
Nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ nói lời chia tay với hắn, cô bắt đầu cảm giác hàm dưới của mình cũng bắt đầu mơ hồ đau đớn.
Người nam chủ này không giống nguyên tác a, hung hãn như vậy, cô cùng hắn chia tay không phải là đang tìm chết chứ?