Cô Giáo, Tôi Ăn Chắc Em Rồi!

Chương 6

06: Ai bảo cô đẹp thế làm gì?

Trans & Beta: Vivians2

***

Căn phòng của Mạnh Thiên Tường rất rộng rãi, giống như những thiếu niên bình thường ở tuổi này, có đầy đủ các mô hình vũ khí xe cộ và nhiều trò chơi điện tử khác nhau.

Có rất nhiều áp phích trò chơi trực tuyến trên tường, cũng như nhiều bức ảnh của các cô gái sεメy nóng bỏng.

Chuyển ánh mắt về phía cô gái gợi cảm, Ninh Tâm Nghi hơi nhíu mày.

"Cô giáo, tôi thay xong rồi!"

Mạnh Thiên Tường mở cửa bước vào, anh đã thay quần jean và áo phông rộng cổ chữ V. Trông ăn gọn gàng, sáng sủa, thoáng chốc đã quét sạch tà ma và sự xấu hổ trước đấy, trở nên dễ gần như cậu thiếu niên ngoan ngoãn

"Vậy thì bắt đầu đi." Ninh Tâm Nghi trải sách ra.

Mạnh Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh cô, ngoan ngoãn mở cuốn sách ra.

"Hôm nay chúng ta luyện tiếng Anh nhé. Tôi đã xem qua rồi. Điểm môn tự nhiên của cậu không tệ, nhưng môn tự chọn thì kém quá, vì vậy tôi định kiểm tra xem cậu yếu nhất ở điểm nào..."

Trong khi nói, Ninh Tâm Nghi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, cô quay mặt lại, nhưng đôi môi đỏ mọng của cô gần như chạm vào mặt Mạnh Thiên Tường.

Khoảng cách giữa họ gần như vậy từ khi nào? Anh rõ ràng là ngồi bên cạnh cô, nhưng khi nào thì tiến lại gần đến mức cơ thể gần như chạm vào nhau?

Và khuôn ngực rộng của anh gần như ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô!

"Học sinh Mạnh..." Ninh Tâm Nghi cau mày.

"Gọi tôi là Thiên Tường."

"Chuyện này không hay lắm đâu."

"Cô giáo, gọi tôi là Thiên Tường đi mà." Đôi mắt đen của Mạnh Thiên Tường nhìn thẳng vào cô.

Ninh Tâm Nghi lúc này cảm thấy mình giống như một con mồi bị thợ săn theo dõi vậy, gần như không thể động đậy.

"Cô giáo, da của cô trơn mềm thật đấy! Mịn giống như tơ vậy..."

Ngón tay mảnh khảnh đột nhiên vuốt ve hai má Ninh Tâm Nghi, đầu ngón tay như mang theo một luồng điện, đi tới đâu, làn da cô khẽ rùng mình tới đó.

"Mạnh Thiên Tường! Nếu cậu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ không dạy nữa!"

Ninh Tâm Nghi vẫy vẫy tay rồi đột ngột đứng lên, tim cô đập thình thịch.

"Cô giáo, đừng hung dữ như vậy, tôi chỉ là muốn chạm vào cô tăng cảm giác gần gũi thân thiết thôi mà."

Anh tỏ vẻ bi thương nhưng vẫn toát ra khí chất nguy hiểm vừa rồi, giống như một con chó lớn đáng thương đang bị chủ nhân quở trách.

Chỉ chạm vào tăng cảm giác gần gũi thân thiết? Tên nhóc hư đốn này còn dám nói!

"Mạnh Thiên Tường, tôi là gia sư của cậu. Cậu làm như vậy có thể coi là đang quấy rối tôi đấy, biết không." Ninh Tâm Nghi lạnh lùng nói.

"Ai bảo cho cô giáo trông đẹp thế làm gì?"

Mạnh Thiên Tường cười nói: "Cô giáo, hay tôi làm bạn trai cô nhé? Nếu tôi mà đi ra ngoài với cô, chắc chắn đám đàn ông sẽ chảy nước miếng vì ghen tị.... "

"Cậu..." Ninh Tâm Nghi gần như ngất đi. Người này bề ngoài trưởng thành, nhưng bên trong vẫn là một đứa trẻ tinh ranh!

"Cô giáo, tôi thấy thích cô lắm, hay cô làm bạn gái tôi đi!"

Cô đáp lại bằng một tiếng "bốp"....

Ninh Tâm Nghi đột ngột đóng sách lại, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng.

"Cậu nói lại với bố cậu, năng lực tôi có hạn, không thể đảm đương được nhiệm vụ quan trọng là dạy dỗ con trai ông, nên đi tìm người khác thích hợp hơn đi!"

Cô quay người định bỏ đi, nhưng lại bị Mạnh Thiên Tường bắt lấy cổ tay.

"Cô giáo, cô thực sự tức giận đấy à?" Mạnh Thiên Tường nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tâm Nghi, nhìn thấy rõ ràng sự tức giận của cô.

"Buông tôi ra!" Ninh Tâm Nghi chỉ cảm thấy bàn tay bị anh nắm chặt nóng như lửa đốt.

Mạnh Thiên Tường buông cô ra, ra vẻ đáng thương: "Cô giáo, tôi biết sai rồi, cô đừng bỏ đi được không? Tôi sẽ ngoan ngoãn mà."

"Thật không?" Ninh Tâm Nghi trừng mắt nhìn anh.

"Thật đấy! Tôi thề!"

"Vậy thì cậu không được phép làm gì tôi nữa, cũng không được phép cố ý nói những lời như ban nãy, cũng không đựng phép đυ.ng chạm tôi. Cậu có thể làm được không?"

"Có thể mà." Mạnh Thiên Tường gật đầu lia lịa.

Thấy Ninh Tâm Nghi vẫn lộ vẻ nghi hoặc, anh giơ ngón út lên nói: "Ai nói điêu là chó con!"

Ninh Tâm Nghi mặt đen ngòm nhìn anh.

Thiếu niên này nguy hiểm như hổ báo, khiến người ta không khỏi bồi hồi, nhưng thỉnh thoảng lại làm nũng, khiến cô khó có thể từ chối.

Cô thở dài, ngồi xuống.

"Cô giáo, có phải cô đã nguyện ý ở lại không? Thật tuyệt!" Mạnh Thiên Tường vui vẻ ôm cô vào lòng, dụi đầu vào vai cô.

"Này!"

Hơi thở và cái ôm của anh khiến cô cứng đờ.

"A, xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ tái phạm."

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ kiểu "Thanh niên không gian dối" của Mạnh Thiên Tường, khóe mắt Ninh Tâm Nghi giật giật, cô cảm thấy như thể mình đã giẫm phải một cái bẫy không thể dò được...