Sau khi Sở Luân thoát khỏi khốn cảnh liền vội vàng đi xem Nhạc Ngôn, Bút Yêu nằm yên bất động trong tay, hắn gọi vài tiếng cũng không được đáp lại, không khỏi gấp đến độ ho khan kịch liệt.
"Thần quân!" Sở Luân vừa nhanh chóng che miệng vừa nói, "Thần quân cứu hắn một mạng, ta nguyện vì thần quân máu chảy đầu rơi!"
Tịnh Lâm chỉ nhấc cánh tay Thương Tễ lên xem xét tỉ mỉ, thấy trên vảy của hắn có vết cứa, là do lưỡi băng vừa rồi cắt qua, trong lòng không khỏi đối Huy Án xem bằng con mắt khác.
Sở Luân thấy Tịnh Lâm mắt điếc tai ngơ, liền biết y muốn cái gì, lập tức nói: "Nói cho ta biết chuyện mệnh phổ cũng không phải là thần tiên, mà chỉ là một con yêu trong bức họa!"
"Ngươi nói lại tường tận." Tịnh Lâm nhìn chằm chằm vết cứa của Thương Tễ cau mày, "Nhạc Ngôn trong thời gian ngắn không có gì đáng ngại."
"Vết thương này bình thường." Thương Tễ nghiêng đầu phỏng đoán thần sắc Tịnh Lâm, nói: "Ngươi sao lại mặt ủ mày chau?"
"Túy Sơn tăng ba lần cùng ngươi giao thủ, hàng ma trượng đều không phá nổi ngân giáp, hôm nay lại dưới ba mũi tên của Huy Án để lại vết tích." Đầu ngón tay Tịnh Lâm lau sạch sẽ vảy, hiển nhiên đã nghi ngờ cái gì đó, chỉ là y không chịu ở đây nói quá nhiều, vì vậy Thương Tễ hiểu ý không hỏi tới.
Sở Luân biết điều không nghe, mà lại nói tiếp lời của chính mình: "Thiên Gia năm thứ chín, ta du học trở về Đông thôn, đi qua một tòa miếu, ta thấy trong đó thờ phụng không phải là tượng thần, mà là một bức họa." Hắn nhịn xuống ý muốn ho, nói: "Người trong bức họa tướng mạo có một không hai, trong tay cầm chiết phiến, điểm thạch thành linh, có bản lĩnh phất cành cây đâm chồi nảy lộc.
"Đông quân." Thương Tễ cũng nhíu mày lại.
"Ta cũng không biết lại lịch của hắn là gì, chỉ là tá túc trong miếu, đêm khuya đang đọc sách thì nghe thấy tiếng động, hắn bước ra khỏi bức tranh đến nói chuyện với ta. Hắn thấy ta bệnh khí quấn thân, liền nói cho ta, mệnh của ta sẽ tận vào Thiên Gia năm thứ mười hai, muốn phá một kiếp này, cần phải làm quen với Lưu Thừa Đức, cây bút sẽ trở thành bước ngoặt của ta." Sở Luân nói đến chỗ này, dừng lại giây lát, "Ta lúc đó đã quen biết với Hi Cảnh, thuận thiện hỏi luôn. Người trong bức họa nói chúng ta đang truy tra vụ án có liên quan đến thánh thượng, đủ loại quan lại trong kinh đô đều dính líu vào trong đó, chỉ bằng vào sức lực của một người Hi Cảnh thì khó mà có thể trừ tận gốc, nếu là hai người hợp lực thì mới có thể thuốc đến bệnh trừ."
Lúc hắn nói đến đây thì không khỏi quỳ phục xuống, mồ hôi rơi như mưa. Hắn nói: "Ta chưa từng đoán...Cải mệnh chính là đền mạng...Một mạng đền một mạng, càng không ngờ lại là Hi Cảnh."
"Cho dù không phải Tả Thanh Trú thì cũng là người khác." Thương Tễ cúi xuống nhìn hắn, "Người khác liền được sao?"
Thương Tễ nhìn Sở Luân, dường như lại nhìn thấy vụ án của Đông Lâm. Thời điểm nha phủ bắt Tiền phu tử cùng Sở Luân hôm nay giống nhau như đúc, nếu Tiền phu tử thực sự là một kẻ xấu xa, đã làm gì đó với Thảo Vũ, vậy thì chính là tội ác tày trời. nhưng nếu đem Thảo Vũ đổi thành người khác, đổi thành một nữ hài cơ hổ không nơi nương tựa, liền có thể được? Gϊếŧ Tả Thanh Trú là không đúng, như vậy gϊếŧ một người khác chưa từng quen biết, thì được sao?
Thương Tễ nghĩ, lại cười ra tiếng. Hắn chợt cảm thấy vô cùng buồn chán, hứng thú tẻ nhạt, chẳng còn gì thú vị. hắn chuyển mắt nhìn về phía Tịnh Lâm, nói: "Ta ở bên ngoài đợi ngươi."
Dứt lời vén mành đi ra, đứng dựa vào cây cột dưới mái hiên nhà chờ.
Lúc Tịnh Lâm đi ra cũng đã qua nửa canh giờ, Thương Tễ chính là đang ngồi xổm trên bậc thềm, lấy tuyết còn sót lại của Huy Án, cùng với người đá nhỏ nặn người tuyết to nhỏ giống nhau. Người đá nặn một cái cục tròn, chất thành một tên người tuyết còn nhỏ hơn cả cá chép gấm. Hai cái đầu nhìn nhau, cùng ôm bụng cười to.
Tịnh Lâm thấy Thương Tễ đã hết chán nản, còn có tâm tư chơi đùa, liền hơi nhíu lông mày, khẽ đá hắn một chút. Thương Tễ mắt cũng không nhấc, lật tay vững vàng tóm lấy.
"Hai người bọn họ muốn xử trí như thế nào?" Thương Tễ duỗi tay làm người đá vấp ngã, sau đó tóm lấy cổ người đá ôm vào trong lòng.
"Nhân quả luân hồi, tự sinh tự diệt."
Thương Tễ giơ tay chỉ trời nói: "Ta thấy thiên địa này luật pháp rắm chó không kêu, bỏ mặc Trung Độ rối loạn, còn muốn phái mấy cái hạng người du thủ du thực xuống làm con rối. Thỉnh cầu làm cái gì, tự tìm phiền não sao?"
Tịnh Lâm không đáp.
Thương Tễ lại nói: "Ta cảm thấy không cam lòng."
Khuôn mặt hắn trong tuyết rơi càng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, thời điểm xuống núi vẫn còn mang theo tính trẻ con chính ngay lúc này đã được cởi bỏ hết, theo thời gian nó đã bị phá đến vỡ vụn, từ đó mang theo một loại nghiền ngẫm khác.
"Đến cùng thì món nợ của Thiên Ngọc cùng Tả Thanh Trú nên tính trên đầu ai, nếu như là chịu chút khổ sở là có thể xóa bỏ, vậy thì sống còn có tác dụng gì, mạng người tiện như cỏ, còn không bằng so với làm con cá còn vui vẻ hơn. Ta vẫn chưa từng hiểu được, Đông Lâm sai ở đâu, Cố Thâm sai ở chỗ nào, bây giờ đến lượt Tả Thanh Trú cũng đã làm sai cái gì, cái gọi là nhân quả luân hồi, lại chỉ là lấy mạng người bổ khuyết mạng người. Sở Luân chết hay không chết đã không còn quan trọng, bởi vì qua ngày hôm nay, còn có thể có hàng vạn người bị hủy bởi vì một suy nghĩ sai lầm. Ngươi cùng ta tra đến tận bây giờ, bát khổ bất quá mới được một nửa mà thôi."
Tịnh Lâm chậm rãi thở dài: "Ngươi đã sinh ra lòng từ bi."
Thương Tễ lại nói: "Ta bất quá là thơ ơ lạnh nhạt."
"Trong lòng biết thương hại, thì sẽ không tùy ý làm bậy." Tịnh Lâm cụp mắt, "Ngươi so với ta càng giống con người hơn."
Thương Tễ ngửa ra sau nhìn lên, cùng ánh mắt Tịnh Lâm hòa vào nhau, hắn nói: "Vậy ngươi đang suy nghĩ điều gì."
Tịnh Lâm đứng yên một lúc lâu, khẽ vuốt bông tuyết trên trán Thương Tễ, chậm rãi nói: "Ta nghĩ... yêu quái trong bức họa mà Sở Luân nói, là Đông Quân, vẫn là do họa thần thuật ngụy trang."
"Nếu như chúng ta chưa từng gặp Trấn môn thần kia, ta vẫn còn hoài nghi là do Đông Quân phá rối. Nhưng đến giờ phút này, lại cảm thấy được chắc chắn không phải là hắn." Thương Tễ nói, "Đông Quân đến cùng là có chỗ nào đặc biệt, người người đều muốn bắt chước hắn?"
"Hắn trong rất nhiều tình huống đều là ưu tiên lựa chọn số một." Tịnh Lâm nói, "Chỉ bằng vào xuất thân Huyết hải của hắn, từ trước đến nay đều chịu nhiều chỉ trích. Ngươi cũng từng gặp qua bổn tướng kinh hãi chấn động bát phương của hắn, trong các chư thần của Cửu Thiên cũng khó mà tìm thấy địch thủ. Quân phụ chết rồi, Lê Vanh trầm miên, hắn chính là kẻ nguy hiểm nhất bên trong Cửu Thiên Cảnh. Thứ hai hắn chịu nhận chức vụ hoán xuân, thuận tiện hạ giới, dễ dàng che giấu. Quan trọng hơn chính là, Đông Quân người này không câu nệ tiểu tiết, hơi có chút cuồng ngạo, miệng hạ không lưu tình, thần tiên hắn đắc tội so với thần tiên hắn nhớ được còn nhiều hơn."
"Tuy rằng là vậy, nhưng lần này lại đặc biệt dùng bộ dạng của Đông Quân, sợ là không chỉ ghi hận hắn đơn giản như vậy." Thương Tễ đứng dậy, phủi bả vai bám đầy tuyết, "Còn cả Huy Án, trận chiến hôm nay ta luôn cảm thấy hắn không giống đến bắt người, càng giống như là đến lừa gạt cho xong việc."
"Lời của hắn không đáng tin." Tịnh Lâm nói, "Truy hồn ngục có ba trăm người, cho dù Túy Sơn tăng có không thoát thân ra được, cũng không nên tìm Huy Án. Huy Án đã thụ phong bên trong Trung Độ, đã mất đi hiệp lực với Phá Tranh Thương của Lê Vanh, không phải là người lựa chọn thích hợp."
"Người đến có lẽ quả thật không phải hắn." Thương Tễ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn nói, "Đêm đó khi Ngô Anh chặn đường, tốt xấu gì cũng mang theo một ít nhân lực, mặc dù không phải cao thủ, cũng coi như là trợ lực. nhưng hôm nay Huy Án lại một thân một mình."
"Nếu như hắn không có lệnh đặc biệt của Cửu Thiên, muốn rời khỏi Tây Đồ nhất định không gạt được phân giới ty dọc đường." Tịnh Lâm luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, hiện tại cũng mơ hồ có cảm giác hiểu ra.
"Ngươi nên nghĩ như vậy." Thương Tễ đem người đá nhét về trong tay áo, nói, "Nếu như Cửu Thiên Cảnh phái xuống là một kẻ khác, như vậy Huy Án đến đây là có mục đích gì?"
Tịnh Lâm liền hỏi: "Cái gì?"
Thương Tễ nghiêng người nhìn y, nói: "Không phải là ngươi sao?"
Tịnh Lâm hơi ngưng lại, trong lòng cũng trầm xuống.
"Nơi này không thích hợp ở lâu." Thương Tễ nói, "Lâm Tùng Quân so với trong dự đoán của ta càng thêm được nhiều người yêu thích."
"Bất luận Huy Án có mục đích gì, việc hắn phải làm trước tiên phải là xử lý hỗn loạn ở kinh đô." Tịnh Lâm nói, "Một nửa tiên thể của Sanh Nhạc thần nữ đã bị Tà ma nuốt mất, việc này sao với bắt được hai người chúng ta càng thêm bức thiết."
"Lời tuy là vậy, lẽ nào hai người chúng ta lại phải ngày đêm thủ ở chỗ này, trông coi bọn họ?" Thương Tễ xoay người lại, thấy trong phòng yên tĩnh, cũng không biết Sở Luân còn chờ hay không.
"Ngươi có thể coi hai người hắn là cái cây."
"Cây?"
"Tịnh Lâm bước xuống bậc thềm, nhìn xung quanh biệt viện hoang phế, nói: "Đối phương phí bao tâm tư để bố trí Sở Luân, tất nhiên còn có mục đích khác. Bây giờ hắn lại ở trong tay chúng ta, cái này gọi là ôm cây đợi thỏ."
Mấy ngày sau, Sở Luân dễ dàng ở trong phòng dưỡng bệnh. Hắn vì để có bệnh khí, mà xuống tay độc ác với chính mình, hiện tại muốn điều dưỡng thực là muốn tốn nhiều sức lực. Nhạc Ngôn sau khi tỉnh lại hiếm khi thấy vui vẻ, ngoại trừ thay Sở Luân sắc thuốc uy dược, còn lại đều ngồi dưới mái hiên ngẩn người.
Thương Tễ ngồi xếp bằng trên nóc nhà, trong tay cầm cần câu cá, dây câu có buộc một con cỏ tinh nhỏ, ở trên không trung đung đưa trêu trọc một viện tiểu tinh quái líu ra líu ríu.
"Ngươi sao không đi chơi cùng người khác." Thương Tễ huých nhẹ người đá nhỏ, người đá bị đυ.ng lăn lông lốc từ trên mái nhà xuống, nguy hiểm mà dừng lại tại mái hiên, lại trèo trở về ngồi xuống.
Nó cũng ngồi xếp bằng, chống tay, không biết là đang tín toán cái gì.
Thương Tễ rung cần câu, cỏ tinh kia liền chi nha kêu khóc. Trong viện một đám tinh quái chân dài chạy trốn đều là các tinh quái khỏe mạnh khác khỉnh, ngẩng mặt đồng thời phát ra thanh âm thán phục.
Dưới mái hiên Nhạc Ngôn thở dài, cục đá cũng thở dài. Thương Tễ không nhịn được cũng thở dài một hơi, hắn nói: "Người này sao lại thế này? Sở Luân vẫn sống rất tốt, lại không phải đền mạng cho Tả Thanh Trú, nó làm gì mà cả ngày thở dài, làm cho ta cũng cả người không thoải mái."
Người đá mở hai tay ra, ngã vào trên mái ngói, lộ ra một biểu tình đồng dạng không thoải mái.
"Đợi những chuyện này giải quyết xong." Thương Tễ nói, "Ta dẫn ngươi đi chơi."
Cục đá lật người lại, bày ra cái mông với Thương Tễ.
"Học theo Tịnh Lâm, giống như lão tăng nhập định. Ngươi nói y tuổi còn trẻ, cần gì phải vô vị như vậy, lên đây chơi cùng chúng ta cũng không ai cười y." Ánh mắt Thương Tễ trôi về góc sân, Tịnh Lâm chính là đang che kín sách vở nằm ngủ trên ghế mây."
Người đá nghe vậy nhảy dựng lên, một hơi nhảy vọt tới sau lưng Thương Tễ, dùng cả tay lẫn chân bò lên bả vai hắn, ngồi ở trên vai nghịch tóc hắn.
"Ta bảo y lên chơi, không phải ngươi." Thương Tễ lại rung cần câu một cái, cỏ tinh nhỏ sợ đến hồn phi phách tán. Dưới sân một đám tinh quái vội vàng đuổi theo phương hướng bay của nó, muốn bắt nó xuống dưới. Thương Tễ cũng muốn nằm vật xuống, nói: "Hay là để ta xuống, biến cái ghế của y lớn thêm chút nữa, rồi cùng nhau ngủ."
Ngón tay người đá vụng về, tết một bím tóc giống như cỏ tinh kia. Nó nghe Thương Tễ nói xong, liền cười lạnh mấy tiếng. Thương Tễ thấy nó đem thần thái Tịnh Lâm học được giống y như thật, buồn cười nói: "Ngươi cả ngày ở trong tay áo y, chính là để học bộ dạng của y? Nếu sau này có thể biến hình người, chẳng phải là có thể dùng để giả dạng đánh tráo sao."
Ai biết người đá vừa nghe thế, lập tức lăn xuống khỏi bả vai Thương Tễ. Nó chắp tay sau lưng bước đi thong thả vài bước, cầm một cái lá giả làm quạt, phe phẩy mấy cái.
Thương Tễ bắt được chuyện lạ nói: "Ngược lại thật là giống, nhưng là quá đắc ý. Ngươi khi nào thì thấy qua Tịnh Lâm đắc ý? Y xưa nay đều bình tĩnh tự kiềm chế."
Người đá ném lá cây, bò lại bả vai Thương Tễ. Thương Tễ mỗi ngày đều nhìn mặt trời lặn về phía tây, phóng tầm mắt tới kinh đô đã không còn đổ tuyết, chính là ánh hoàng hôn ngày hè. Ánh mắt của hắn lại chuyển hướng góc sân, thấy nơi đó đã bị bóng tối che phủ, ngón tay Tịnh Lâm đặt trên gáy sách, có vẻ phá lệ đẹp.
"Gần đây ta cảm thấy rất kỳ quái." Thương Tễ xuất thần giống như tự nhủ, "Không...Ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Nếu ta có thể nuốt kẻ khác, vì sao đối với y lại luôn có chấp niệm sâu sắc? Trong bụng rỗng tuếch, liền cảm thấy chúng ta nên là một thể, cứ như ăn y rồi thì sẽ không bị vứt bỏ lại nữa. Hẳn là trúng phải cổ độc gì rồi, ý niệm này cứ xuất hiện liên tục mãi không thôi." Hắn vuốt chóp mũi, nói, "Hay là ta cũng xuống ngủ trên cái ghế kia, làm bộ ngủ mơ cắn y một cái, ngươi đoán y tỉnh hay không tỉnh?"
Hắn vừa dứt lời, liền thấy Tịnh Lâm đã nằm nguyên một ngày chậm rãi kéo quyển sách xuống, lộ ra một đôi mắt thanh minh, chính là nhìn hắn chằm chằm.