Trần Thảo Vũ dọc theo đường về nhà, nó chạy chậm, chui qua tầng tầng biển người, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn Đông Lâm. Đông Lâm đứng giữa đám người, không làm lơ cũng không ghét bỏ, không xa không gần theo sát nàng. Thảo Vũ có điểm cao hứng, nhảy về phía trước mấy bước, đυ.ng phải người ta.
Tiền phu ôm cầm sách, cúi người dắt Thảo Vũ, hỏi: "Gấp cái gì? Phải chú ý nhìn đường."
Trần Thảo Vũ lộ ra chiếc răng nhỏ xinh với hắn, lại nhảy lên nhảy xuống.
Tiền phu tử lấy kẹo đường ra từ trong tay áo, nhét vào lòng bàn tay Trần Thảo Vũ, nói: "Cùng ta đến trường nhé?"
Trần Thảo Vũ ăn đường, lắc đầu một cái. Tiền phu tử cũng không ép buộc, sờ soạng cái đầu bù xù của Thảo Vũ nói: "Vậy về nhà đi...hôm nay hắn không ở nhà."
Trần Thảo Vũ lướt qua Tiền phu tử, vui sướиɠ phất tay một cái. Đông Lâm ẩn trong biển người đánh giá Tiền phu tử, thấy Tiền phu tử cũng phất tay một cái với Trần Thảo Vũ. Hắn lại đi theo Trần Thảo Vũ, thấy tiểu nha đầu đi vào trong hẻm, liền thuận tường nhảy lên nóc nhà, đạp ngói nhìn nó đứng ở cửa viện.
Trần Thảo Vũ nhìn bốn phía không tìm thấy Đông Lâm, có điểm lo lắng tại chỗ loay hoay, không chịu vào cửa.
Đông Lâm thầm nghĩ nha đầu ngốc này, đang muốn ném cục đá xuống, lại thấy một phụ nhân từ trong viện mở cửa ra.
Chu thị ý cười dịu dàng mà "u" một tiếng, ra cửa dắt tay Thảo Vũ, nhìn trái liếc phải một cái, không thấy ai cả.
"Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?" Chu thị khom lưng nói: "Vũ nhi ngoan, mợ còn đang nhớ ngươi đây." Trần Thảo Vũ giãy giụa, muốn tìm Đông Lâm. Chu thị nhỏ giọng nói lời nhỏ nhẹ: "Làm sao vậy, còn muốn ra ngoài chơi nữa à?"
Trần Thảo Vũ lập tức lắc đầu, một tay che mặt. Chu thị kéo tay nó xuống, kéo nha đầu đi vào trong cửa. Đợi cửa khép lại, ngay lập tức liền trở mặt. Phụ nhân mày liễu dựng thẳng, vặn da thịt Trần Thảo Vũ, một tay đánh vào đầu nàng.
"Ngày nào cũng không ở nhà, trốn ai vậy? Đừng có mà học mẹ ngươi, làm một tiểu kỹ nữ, im hơi lặng tiếng mà to bụng. Chu thị cay nghiệt nói: "Tuổi còn nhỏ mà đã biết mê hoặc người, từ sáng đến tối chạy ra bên ngoài. Mày muốn làm gì, muốn cầu xin Phu tử sao? Mày dựa vào cái gì mà hắn phải giúp mày! Mày chắc chắn là đã nói linh tinh gì đó với hắn, mới khiến hắn nghi ngờ có đúng không?"
Bàn tay Trần Thảo Vũ bụm chặt mặt, khóc nói: "Không dám...chưa nói...mợ..."
"Ngậm chặt cái miệng vào!" Chu thị vặn tóc Trần Thảo Vũ, dí vào trán nó nói: "Ngươi dám nói với người khác nửa câu không đúng, cha chồng trước tiên sẽ không tha cho mày! Cậu mày cũng sẽ trừng trị mày!"
Trần Thảo Vũ bị túm tóc đến da đầu đau nhức, nó sụt sùi khóc, khẽ gật đầu.
"Khóc cái gì!" Chu thị lại quát một tiếng chói tai, tiếp tục đánh mắng: "Khóc cho ai xem? Kéo người ta đến để người ta biết được tao đối với mày không tốt sao? Tao nhưng là đem mày là thịt trong tim đấy! Y phục mới giày tất mới không thiếu cái gì! Con trai tao còn chưa được hưởng qua đâu, tao đã đem hết cho mày, mày còn không biết thỏa mãn, khóc lóc cái gì!"
Ả ta trừng lớn hai mắt, vặn tóc Trần Thảo Vũ đau đến khóc ra tiếng. Chu thị buông tay ra, đi qua đi lại mấy vòng, nhặt then cửa lên. Ả ngửa đầu sửa lại búi tóc hơi loạn, bắt Trần Thảo Vũ nằm xuống bậc thềm ẩm ướt, nói: "Kéo quần áo lên, nằm úp sấp xuống."
Thảo Vũ nhất thời nước mắt tuôn như mưa, nó lui về phía sau nỉ non: "Mợ, mợ...Con biết sai rồi..."
"Tao còn chưa hỏi tội đây." Chu thị đạp lên lưng nó, một gậy đập về phía hông Thảo Vũ, lập tức nghe thấy trong không trung vèo một tiếng, bị đánh trật đi.
Chu thị gào lên the thé: "Mày dám trốn?!"
Trong nhà truyền đến tiếng lão thái ho khù khụ, chỉ nói: "Nhỏ giọng chút, muốn người ta nghe thấy à..."
"Nghe thấy thì đã làm sao." Trần Nhân vén rèm đi ra, xoa vỏ lạc, cười hì hì nói: "Nhà ai mà không đánh con chứ? Quản sao được bon họ!"
Trần Thảo Vũ nhìn thấy gã, càng sợ hơn so với thấy người khác. Cả người nó run rẩy, đến khóc cũng không dám.
Trần Nhân tùy tiện mà niết cẳm Thảo Vũ, ung dung nhìn trong chốc lát, nói: "Vũ nhi ngoan, không phải bị mợ mày đánh thành ngốc rồi đấy chứ? Gì, ngươi đúng thật là, ta đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng có đánh vào mặt! sau này lớn hơn một chút, còn có bán với giá tốt."
Hắn bóp một cái cằm vào chiếc cằm gầy gò của Thảo Vũ, dáng vẻ lưu manh.
"Ngươi mơ tưởng cái gì đấy." Chu thị cười lạnh: "Tàn hoa bại liễu mà bán được giá tốt? Để ngươi không nhịn được động vào à. Thế nào, thấy lớn hơn chút, cũng muốn chơi cháu gái ruột à?"
"Ai nói không được." Ánh mắt Trần Nhân như hổ như sói: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi đẻ không được, ta cũng phải lưu lại cho mình một đứa chứ. Người trong nhà yêu thương người trong nhà mà."
Chu thị hừ nhẹ, đầu ngón tay lại bấu vào da thịt Trần Thảo Vũ, nói: "Tiện nhân! Có nghe thấy chưa? Cậu mày đang nhớ thương mày lắm! Nhanh mà lớn lên a, để cho hắn còn được ôm ấp, khiến hắn vui vẻ. Đợi hắn vui vẻ rồi, mày muốn cái gì liền được cái đó.
Trần Nhân ôm Thảo Vũ, bàn tay không an phận mà sờ mó, nói: "Ngươi nói với nó cái này làm gì, nó biết cái gì chứ. Có lớn hay không không vấn đề gì, tiểu cô nương động lòng người, ta càng yêu thích."
Thảo Vũ nước mắt tuôn như mưa, nó sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Nhân. Trần Nhân vỗ tay Chu thị, lưu luyến ở khuỷu tay Thảo Vũ trong chốc lát, nói: "Hiếm khi bắt được người, còn muốn chơi thêm chốc lát. Nhưng bên sòng bạc còn có việc gấp, ta trở về hơi muộn, ngươi nhớ chuẩn bị chút rượu thịt."
Dứt lời không để ý Chu thị oán giận, nhét ngân châu vào người, quay người liền đi ra cửa. Hắn ngân nga một khúc ca bước ra khỏi cửa, mắt thấy sắp ra khỏi ngõ, phía sau lưng đột nhiên bị người ta giáng cho một đòn, cả người ngã xuống co quắp.
Đông Lâm che lại quần áo bẩn, kéo Trần Nhân vào góc khuất. Trần Nhân đau đến kêu rên, còn tưởng là gặp phải kẻ cướp.
Đông Lâm giẫm một cước lên lưng hắn, Trần Nhân đau đến lăn lộn, cầu xin nói: "Chuyền gì cũng phải từ từ! Ai u! Anh hùng ở đâu đến..."
"Ngươi thiếu nợ tiền của ta." Đông Lâm thanh âm khàn khàn ở sau gáy uy hϊếp, hắn nhấn đầu Trần Nhân xuống, không cho Trần Nhân nhìn thấy mình. Rút dao găm ra kề sát vào da thịt sau gáy Trần Nhân: "Tao sẽ đi theo mày, một tấc không rời. Tao còn nhìn chằm chằm mày, không chỉ có đòi tiền, còn có thể đòi mạng."
"Tiền! Tiền dễ bàn..." Trần Nhân bị ép trên đất, nhe răng cười cưởi: "Ở trong túi hiếu kính ngài cả đấy..."
Đông Lâm giẫm lên cẳng chân gã, dùng quần áo vừa thối vừa bẩn nhét vào miệng gã, Trần Nhân đau đến run rẩy, miệng bị nhét đầy, chỉ có thể thở gấp hừ hừ.
"Tao có một sở thích." Trong giọng nói Đông Lâm mang vẻ gϊếŧ chóc: "Thích nhất là gϊếŧ chết những kẻ cặn bã hành hạ phụ nữ và trẻ em. Tao sẽ đun nóng dầu, từ nơi này mà rót xuống." Dao găm của Đông Lâm vẽ trên cổ Trần Nhân: "Dầu nóng đổ vào da thịt, khiến thịt chín rữa. Mùi vị đó đặc biệt sảng khoái, ngươi có muốn nếm thử không?"
Trần Nhân điên cuồng lắc đầu.
Đông Lâm trầm giọng nói: "Tao sẽ nhìn mày chằm chằm...đừng cho tao cơ hội."
Trần Thảo Vũ đội cái mũ mới, Đông Lâm vẫn cứ một thân rách nát. Râu mép của hắn đã đâm tay, bẩn đến không nhìn ra hình dạng. Hắn ngoại trừ ngày ngày ngủ ở nóc nhà Trần gia, tựa hồ không đi nơi nào khác. Hắn lại nhớ đến Hoa Đễ trong ngày tuyết rơi ấy, nữ nhân ngốc ấy còn đang dựa cửa chờ hắn.
Đông Lâm thấy nàng chống nạnh chửi nhau với người ta, quay về lại khóc ướt hết gối. Hắn không phải là không đau lòng Hoa Đễ, hắn không có tư cách.
Hắn không có bản lĩnh của một đại trượng phu. Hắn ngoại trừ trộm cướp, cái gì cũng không làm được. Cho nên ông trời mở to mắt, sai người bắt nữ nhi của hắn đi. Hắn nhất định là một kẻ không được sống lâu, cho nên hắn chưa bao giờ nói với Hoa Đễ nói chúng ta sống cùng nhau đi. Hắn chỉ là nhìn nàng, cũng nhìn Thảo Vũ, thật giống như khi nhìn các nàng, liền có thể bù đắp chút gì đó. Hắn không hứa hẹn gì với hai người, bởi vì hắn biết chắc mình làm không được.
Trần Thảo Vũ đi theo hắn, từ khi tuyết nhỏ đến lúc trời đổ tuyết lớn. Đông Lâm tâm tình tốt liền ôm Thảo Vũ lên vai, khiêng nó đạp băng lướt nước. Nhưng khi tâm tình của hắn không quá tốt, Thảo Vũ cũng không sợ hắn, nó càng vui vẻ gọi "Đông thúc" âm thanh vô cùng rõ ràng.
Đông Lâm cùng Thảo Vũ ngồi xổm dưới vòm cầu thả hoa đăng, mấy cái đồ chơi bằng đồng châu nho nhỏ, khiến cho Trần Thảo Vũ vui vẻ rất lâu. Nó đốt đèn, nhỏ giọng nói với Đông Lâm: "Phu tử nói có thể ước nguyện."
"Lừa người." Đông Lâm nói.
"Phu tử không lừa người." Trần Thảo Vũ cẩn thận chỉnh lại đèn hoa đăng hình con thỏ, nói: "Thúc cũng phải ước nguyện."
Đông Lâm lau mặt một cái, nói: "...Cháu ước thay ta đi."
Trần Thảo Vũ quỳ gối bên mép nước, thành kính nói: "Cháu muốn đi cùng với thúc."
"A" Đông Lâm đáp lại một tiếng.
Trần Thảo Vũ nói xong, liền nhìn về phía hắn. Đứa nhỏ ánh mắt rất bức thiết, cầu xin hắn có thể trả lời "Được". Thế nhưng Đông Lâm giả bộ như không nhìn thấy, hắn dịch ánh mắt đi, có điểm âm u.
"Không dẫn cháu đi cũng không sao." Trần Thảo Vũ vỗ hai má, lộ ra một nụ cười: "Đông thúc phải hảo hảo ăn uống, hảo hảo tắm rửa, hảo hảo mà sống. Không nên đi nơi khác...Thỉnh thoảng hãng đi nơi khác." Nó nói rồi dụi mắt một cái, giọng càng nhỏ hơn, nói: "Thúc nếu là cha cháu thì tốt rồi."
"Ta làm sao có thể là cha cháu." Đông Lâm luống cuống mà niết tay: "...Cha cháu đâu?"
"Chưa từng thấy." Thảo Vũ ôm lấy đèn, thả vào trong nước, "Chỉ từng gặp nương cháu. Thúc cũng có con gái, nương của con gái thúc đâu?"
"Chết rồi." Đông Lâm nói.
Thảo Vũ nhìn chiếc đèn dần trôi xa, níu chặt lấy góc áo, đột nhiên rụt rè mà hỏi: "Thúc tìm được nữ nhi về rồi, thúc sẽ đi cùng với nàng sao?"
Đông Lâm trầm mặc nửa ngày, bỗng giơ tay xoa nhẹ đầu Thảo Vũ. Hắn cũng nhìn chằm chằm chiếc đèn trên sông, suy sụp tinh thần mà đáp một tiếng: "...Ừ...Có lẽ..."
Thảo Vũ gật gật đầu, một lớn một nhỏ đều yên lặng không nói gì.
Đông Lâm mấy lần há mồm đều không lên tiếng. Hắn nghe thấy Thảo Vũ nhỏ tiếng khóc, nhưng dù thế nào cũng không thể thản nhiên mà trả lời. Hắn cảm thấy được giờ khắc này tim như bị đao cắt, khép hờ hai mắt, nhưng hắn chỉ có thể vỗ vỗ sau gáy Thảo Vũ để trấn an.
Người với người chính là không tốt ở điểm này, chỉ cần sớm chiều ở chung, sẽ sinh ra mong nhớ. Nỗi nhớ mong thực ấm áp nhưng sẽ khiến cho tâm càng đau khổ, nó cực kỳ nguy hiểm. Đông Lâm cảm thấy được tâm tình như vậy đang lan tràn trong hắn, vì vậy hắn quyết ý cùng Thảo Vũ cáo biệt.
Hắn vĩnh viễn không cách nào thay thế người khác trở thành cha của Trần Thảo Vũ. Trần Thảo Vũ cũng không thể xóa đi hình bóng của con gái hắn. Hắn có thể cho phép mình tiếp tục nhìn nó, nhưng trong đó không cần phải có tình cảm, đây là trách nhiệm của một mình hắn lưu lại. Thảo Vũ chỉ cần hảo hảo lớn lên, không bị chịu khổ, hắn liền đối với người bạn vong niên trong thời gian ngắn ngủi này dốc hết tâm ý.
"Qua năm ta sẽ đi." Đông Lâm thu tay về, nói với Thảo Vũ: "Ta phải tiếp tục đi tìm nữ nhi."
Thảo Vũ nhìn hắn, khóc đến chóp mũi đỏ hồng. Tiểu nha đầu thưa dạ mà nói: "Thúc không thể mang cháu đi cùng sao?"
"...Ta không thể." Đông Lâm nói: "Ta không thể."
Thảo Vũ kinh ngạc mà rơi nước mắt, nó nói: "Cháu ăn rất ít, cũng không cần quần áo mới, sẽ không bắt nạt nàng...Thúc thật không thể mang cháu đi cùng sao?"
Cổ họng Đông Lâm tắc nghẹn, hắn tàn nhẫn mà nói: "Cháu không phải...cháu không phải con gái ta."
Thảo Vũ nói: "Cháu cũng muốn là con gái thúc."
Đông Lâm suýt nữa nghẹn ngào thành tiếng, hắn vùi đầu nói: "A"
Cháu cũng muốn là con gái thúc.
Ảm đạm trong l*иg ngực Đông Lâm phảng phất tại một câu nói này nhất thời tiêu tan, nó mang cho hắn ấm áp quá mức bình thường. Hắn dùng rất nhiều năm chạy trốn khắp nơi không mục đích, chính là vì tìm kiếm câu nói này. Giờ khắc này hắn đã có được, cũng không phải bất luận cái nào mà hắn nghĩ lúc ban đầu.
Hắn đỏ mắt nói: "Nếu là có người bắt nạt cháu, cháu liền gọi ta. Ta có thể phi thiên độn địa, ta sẽ đuổi đánh hắn. Cháu có nghe thấy không? Ta không phải là cha cháu, nhưng ta sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt cháu."
Đông Lâm cõng nó về nhà, dọc theo đường đi Thảo Vũ đều rất ngoan ngoãn. Nó không khóc nháo cũng không lại cầu xin, lúc đặt chân xuống đất, tiểu nha đầu nắm lấy góc áo Đông Lâm.
"Cháu gọi thúc." Thảo Vũ chứng thực hỏi: "Thúc liền đến có phải không?"
"Cháu gọi ta." Đông Lâm ngoắc lấy ngó tay út của nàng, nói: "Ta liền đến."
Thảo Vũ buông tay ra, giữa trời tuyết nhẹ nhàng gọi: "Đông thúc."
Đông Lâm ngồi xổm người xuống, cam kết: "Ta nói chuyện luôn giữ lời."