Nam Thiền

Chương 14: Gió bắc

Gió bắc loạn tuyết, màn đêm xám trắng, bông tuyết rơi vào cổ áo, cọ xát đến xương cốt Thương Tễ đau đớn.

Sao lại đau như vậy.

Thương Tễ nắm chặt ngón tay, trên lưng Tịnh Lâm máu thịt be bét. Hắn trầm tiếng bò lên, quay mặt Tịnh Lâm lại, ngón tay cái nhiễm máu không ngừng xoa mặt Tịnh Lâm. Mới vừa rồi còn là Tịnh Lâm run rẩy, bây giờ đổi lại thành hắn đang run lên, hắn giờ mới hiểu được biến thành người cũng có lúc không khống chế được mà run rẩy như vậy.

Thương Tễ nghiến răng, hận đỏ cả mắt. Hắn hẳn là nên vui sướиɠ, đem toàn bộ huyết nhục này nuốt vào bụng mới phải, nhưng hắn lại không biết tại sao, thời khắc này hắn chỉ muốn cắn đứt cổ họng Túy Sơn tăng.

Hàng ma trượng trở về trong tay chủ nhân, chiếc nón rộng vành của Túy Sơn tăng đã sớm tuột ra, lộ ra khuôn mặt có làn da tái xanh. Lão nguyên bản mang hình dạng tiều tụy, giờ khắc này trái lại hiện ra dung mạo của một thanh niên. Túy Sơn tăng nắm trượng tới gần, vui cười đều ẩn giấu. tuyết xối vào trên quần áo rách rưới của hắn, áo cà sa bằng vải thô cũ cũng trở nên trắng bệch, đặt trên người hắn giống như vừa trộm được.

"Ngươi bất quá chỉ là một con cá đang trong thời kỳ hỗn mang, mặc dù lúc này đi lầm đường lạc lối những cũng vẫn còn cách quay đầu. Người này cổ quái, dùng tà thuyết bí từ mê hoặc tâm ngươi cũng không có gì kỳ lạ." Túy Sơn tăng dừng bước: "Đợi ta kết liễu y, ngươi tự có đường sống."

Hắn biến đổi hình dạng, ngay cả "Lão hủ" cũng không xưng nữa. Cặp mắt kia vẫn vẩn đυ.c, cùng với khuôn mặt hắn lúc này hoàn toàn không phù hợp. Vẻ say rượu cũng không cánh mà bay, phảng phất như vừa rồi chỉ là bày ra vẻ giả dối, hiện tại mới đúng là Túy Sơn tăng.

Túy Sơn tăng đối với tu vi của Thương Tễ đã biết rõ trong lòng, nếu nói Tịnh Lâm có khả năng khiến gã chịu buông xuống mục đích đến đây, như vậy Thương Tễ căn bản là không đáng nhắc tới, hắn chỉ cần động một ngón tay, là có thể đem đuôi con cá chép gấm này xử lý sạch sẽ. Nhưng hắn tự nhận là không gϊếŧ người bừa bãi, cho nên không chịu đại khai sát giới với Thương Tễ.

Thương Tễ cũng không đáp lời, Túy Sơn tăng thấy hắn không hề thành tâm ăn năn hối lỗi, không khỏi đề chưởng thúc giục, muốn hắn tránh ra. Thương Tễ như con sói nhảy dựng lên, thân hình cao lớn như lưỡi dao sắc bén đánh về phía Túy Sơn tăng.

Túy Sơn tăng trách mắng nói: "Không biết tự lượng sức mình!"

Thương Tễ thân phá tuyết chướng, bắt lấy vai trái của Túy Sơn tăng. Túy Sơn tăng vững như bàn thạch, nghiêng vai co rụt lại, tay không hồi chấn. Năm ngón tay Thương Tễ căng thẳng, tiếp chiêu không lùi, toàn bộ dựa vào thô bạo khiến Túy Sơn tăng lui lại mấy bước. Túy Sơn tăng không ngờ được rằng hắn sẽ đấu pháp lằng nhằng phiền phức như vậy, hoàn toàn là dáng dấp không màng tính mạng, lúc này nhanh chóng thối lui.

Vụn tuyết tung bay, mặt đất bị mạt tuyết tạo nên sương mù. Hai cánh tay Túy Sơn tăng phanh phanh phanh không dứt tiếng bên tai, hắn xưa nay nhìn chướng mắt liều mạng dây dưa như vậy, cũng không ngờ hôm nay lại gặp phải thứ vướng chân vướng tay này! Hắn cũng không phải hở một tí ra là gϊếŧ người, cho nên lại một lần nữa nhường nhịn. Vai cánh tay cùng cổ Thương Tễ đều hiện lân quang. Nắm đấm của Túy Sơn tăng đánh tới chỉ cảm thấy cứng rắn không thể phá vỡ, khó có thể xuyên qua.

Túy Sơn tăng đạp một cước về sau, ổn định thân hình, đột nhiên xoay người nâng một đầu gối lên. Thương Tễ dùng cánh tay ngăn cản, cũng bị chấn động đến nội tạng, toàn thân đau nhức. Máu Tịnh Lâm biến hóa ở trong miệng, nội hỏa Thương Tễ càng bốc cháy càng mãnh liệt, có tư thế không chết không ngừng.

Con mẹ nó!

Thương Tễ nếm trải mùi vị máu của chính mình, hắn cắn chặt răng, đột nhiên đập đầu vào trán Túy Sơn tăng, Túy Sơn tăng chưa từng gặp chiêu thức vô lại như vậy! Lập tức hai mắt hoa lên, bị Thương Tễ ấn vào trong tuyết. Thương Tễ một quyền nện vào má Túy Sơn tăng, nhấn cổ hắn gắt gao kẹp chặt lại. Túy Sơn tăng quyết đoán nhấc hai chân lên, uốn gối giáng một đòn mạnh về phía lưng Thương Tễ. Thương Tễ như bị thứ đồ sộ đè ép ở phía dưới, chỉ là không chịu buông tay.

Túy Sơn tăng khó khăn thở dốc, vỗ một chưởng. Hàng ma trượng xoay tròn bay đến, Thương Tễ mãnh liệt đè tay hắn xuống, cả người giống như sói đói chụp mồi. Hàng ma trượng theo tiếng mà đập xuống đất, sắc mặc Túy Sơn tăng từ từ chuyển đen.

"Quay đầu...quay đầu lại là...bờ." Túy Sơn tăng trợn mắt nghiến răng, "Bằng không ta..."

Thương Tễ hô hấp dồn dập, mười ngón tay hắn co chặt.

Ngón tay Túy Sơn tăng vẽ trong tuyết, lộn xộn mà vẽ ra một chú trận. Sương tuyết chợt ngưng, theo sát đỉnh đầu mây đen cuồn cuộn, thoáng chốc rơi xuống một tòa tiên sơn đảo ngược. Tiên sơn cuốn gió, nhanh chóng đổ ập xuống, giữa không trung đột nhiên bị phá vỡ hóa thành một cự ảnh, buông tay xuống hướng về Thương Tễ. Nhưng là đã chậm, Túy Sơn tăng mắt thấy cự ảnh đã tới, hai cánh tay lại cảm thấy đau nhức. Hắn gào lên đau đớn, chỗ bị cắn xé linh khí tràn ra, không bị khống chế mà hút về phía Thương Tễ.

Túy Sơn tăng chưa bao giờ gặp qua yêu vật ăn linh khí, trong lúc nhất thời cả người ớn lạnh, Linh Hải cuồn cuộn tràn ra ngoài. Hắn toàn thân chấn động không thể kiềm chế, nổi lên sát tâm.

Này đúng là thứ yêu tà! Không thể giữ lại, ngày sau tất thành tai họa!

Bên trong Phân giới ty thiên thủy bắn tung tóe, trong tự miếu vị thần chấp chưởng đột nhiên lên tiếng: "Túy Sơn tăng, dừng tay!"

Cự ảnh một quyền phá vỡ kết giới, u quang bỗng nhiên vỡ vụn, theo đó là nhà cửa đồng thời sụp đổ, phố xá đổ nát. Bất luận nhân yêu, đều chạy trối chết. Hư linh của Túy Sơn tăng có thể che kín trời, một quyền đánh xuống dưới chỉ sợ thôn trấn trong nháy mắt sẽ biến mất như chưa từng tồn tại.

Bóng trắng chợt hiện ra trên không trung, đơn độc một người, người này tóc dài lay động, ống tay áo phiêu phiêu, thân ảnh đơn độc đối chọi với hư linh của Túy Sơn tăng. Một quyền kia hướng về phía lòng bàn tay hắn, tức khắc hóa thành ánh toái quang phiêu tán.

Huy Án mắt che lụa trắng, trầm giọng nói: "Túy Sơn tăng, đừng vội đả thương người."

Chỉ thấy Túy Sơn tăng nằm trong tuyết, một tay đầy máu.

"Ngươi cản trở chuyện tốt của ta!" Túy Sơn tăng đầu để trong tuyết, nặng nề đập đầu mấy lần, mắng: "Lão tử nhất thời sơ ý, xem lại mắt ngươi đi!"

Huy Án hạ xuống bên người hắn, đưa tay muốn đỡ. Túy Sơn tăng đẩy ra, kéo vạt áo Huy Án, nổi trận lôi đình: "Mau đuổi theo! Người này không thể lưu lại! Sinh tử của ngươi và ta, ở tại đêm nay!"

Lộ ra dưới dải lụa trắng là sống mũi cao thẳng của Huy Án, hắn giơ tay nhẹ che ở trước mắt, bạch lăng thoát ra, để lộ một đôi mắt ưng sắc bén.

Thương Tễ cố hết sức mà phá tan cửa viện, ván cửa không chống đỡ nổi. Hắn ôm Tịnh Lâm lăn vào, nằm ở trong tuyết thống khổ thở dốc. Ăn linh khí chẳng hề giống như hắn vẫn nghĩ, không giống như của Tịnh Lâm ngọt ngào ôn hòa, mà là đấu đá lung tung rét lạnh tận xương cốt.

Thương Tễ rốt cuộc cảm thấy lạnh, hắn mò tới phía sau lưng Tịnh Lâm, máu đã ngưng kết thành băng. Hắn cúi đầu ngậm lấy cổ Tịnh Lâm, đem người kéo vào trong lòng.

"Tịnh Lâm." Thương Tễ kề sát tai gọi: "Tịnh Lâm."

Ấn đường Tịnh Lâm âm u đầy tử khí, Thương Tễ kéo y, dời đến góc tường. Trong cơ thể linh khí của Túy Sơn tăng còn đang làm loạn, đau đến khiến Thương Tễ tay chân run rẩy. Hắn áp trán vào một bên tóc mai Tịnh Lâm, đem máu trên mặt Tịnh Lâm liếʍ láp sạch sẽ. Lạnh lẽo thơm ngọt như hóa thành ôn tuyền, từ trong cổ họng Thương Tễ bốc lên ôn nhu ấm áp, hâm nóng cho hắn dần hết run rẩy, từ từ đè xuống linh khí của Túy Sơn tăng. Nhưng Thương Tễ lại không nhìn thấy, Linh Hải của cá bên trong hắn đã có biến hóa, hình thái hơi khác so với trước, chỉ là vẫn chưa rõ ràng mà thôi.

Thương Tễ khôi phục được chút khí lực, liền muốn tìm kiếm chỗ nương nhờ. Hắn biết rõ Túy Sơn tăng sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ, Huy Án cũng sẽ tuần tra nghiêm ngặt.

Thương Tễ đánh giá bốn phía, đây là một cái trạch viện đơn sơ. Hắn dùng chân khép lại cửa viện, cũng không dừng lại ở đây mà ôm lấy Tịnh Lâm trở mình nhảy lên nóc nhà, ẩn vào màn đêm tìm kiếm trong ngõ nhỏ tĩnh mịch. Hắn im hơi lặng tiếng nhảy vào một con hẻm, ven theo bờ tường đi thẳng vào bên trong.

Một cánh cửa thấp đóng chặt, Thương Tễ lắng nghe, không thấy có người, liền dùng lực phá tan. Nhiệt lượng trong phòng tràn ra như sóng vỗ vào mặt, xua tan hàn khí quấn thân. Hắn đóng cửa lại, tránh đống tạp vật hỗn loạn, đem Tịnh Lâm đặt lên trên giường.

Căn nhà này nhỏ hẹp, nhưng lại bày đầy đồ trang điểm. Chiếc gương ở bàn trang điểm được lau chùi sạch sẽ, trong tủ đồ treo áσ ɭóŧ lụa mỏng đủ màu sắc diễm tục. Trên bếp lò vẫn còn ấm, đang hâm một bầu rượu.

Thương Tễ cũng nằm xuống sát bên Tịnh Lâm, nhìn gần thấy môi Tịnh Lâm trắng bệch. Hắn dùng ngón tay chà sát mấy lần, trên mặt dần lộ vẻ hung ác, khẽ dùng lực, cọ sát đến khi có chút hồng hào mới ngừng tay, tránh vết thương của Tịnh Lâm khẽ ôm vào ngực.

Hắn cứ ôm Tịnh Lâm như vậy, dường như làm vậy có khiến Tịnh Lâm ấm áp lên, tỉnh lại.

Hoa Đễ đông lạnh đến quấn chặt áo nhung, nghiêng ngả lảo đảo bổ nhào về phía cửa, muốn nhanh chóng được nghỉ ngơi. Trên người nàng vẫn còn bẩn, mùi rượu nồng nặc, ngâm lâu trong bụng nàng, khiến nàng cơ hồ muốn nôn ra. Nhưng ai biết được nàng bất quá mới dựa vào cửa, liền lảo đảo ngã rầm một cái.

"Tên cẩu tặc nào dám trộm của lão nương..." Nàng hùng hùng hổ hổ bò dậy, chống vào bàn trang điểm, chống nạnh tiếp tục mắng, rồi lại im bặt đi, ngượng ngùng nói: "Tên cẩu tặc này còn ngủ trên giường của lão nương."

Hoa Đễ quay đầu kêu lên, tiếng kêu the thé: "Bắt trộm a!"

Âm thanh vừa dứt, Thương Tễ đã nhanh tay nhanh mắt bịt kín miệng nàng, một cước đóng cửa lại, đem nữ nhân xách trở về. Hoa Đễ giãy dụa như con chim cút, cảm thấy được lực cánh tay dọa người của Thương Tễ, chỉ cần dùng thêm chút lực có thể tiễn nàng đi gặp Diêm Vương.

Thương Tễ thấp giọng nói: "Thương lượng chút? Tiền bạc dễ nói, ở nhờ mấy ngày thế nào?"

Hoa Đễ tránh miệng ra nói: "Nói thật dễ nghe! Đây là trốn kẻ thù đi? A, vạn nhất người chém tới trước cửa lão nương, ta nên tìm ai khóc đây?!"

Cánh tay Thương Tễ buông lỏng, rốt cuộc thả Hoa Đễ rơi xuống đất. Hoa Đễ bò sang một bên, nắm chặt cây trâm nhanh chóng lùi về sau, vuốt cổ thở dốc.

Thương Tễ ngồi xổm người xuống, trong mắt hung ác không chút xíu dư thừa, nhưng lại hết lần này đến lần khác lộ ra chút khó xử cùng do dự, đích thị là khuôn mặt của một thiếu niên lang chưa trải đời.

Ánh mắt hắn biến thành thành khẩn lại xin khoan dung: "Tỷ tỷ, giúp cho một con đường sống được không?"

Hoa Đễ cũng không dễ lừa gạt, cũng không chịu nói: "Đệ đệ ngoan, ta cũng chỉ là hạng nữ lưu, thấp hèn trong ngưỡng cửa hỗn loạn tìm chút cơm ăn mà thôi, không có đạo lý nào lại làm khó dễ ta đúng không?" Nàng ngẩng mặt ngửa đầu: "Ngoài cửa rẽ phải đi vài bước, có sẵn khách điếm cho ngươi ở lại."

Khuôn mặt Thương Tễ hòa hoãn lại, giữa lông mày đè ép lại một bộ tâm sự nặng nề trăm mối ngổn ngang. Hắn điểm điểm trên giường, lời nói vòng vo tại đầu lưỡi khó khăn nửa buổi mới phun ra: "Cứu cứu mạng với."

Hắn nếu nói chút hoa ngôn xảo ngữ, Hoa Đễ tất nhiên không tin, nhưng hắn cố tình như có gặp tình cảnh khó xử lại không nói ra khiến người thương cảm, cũng thật sự khiến cho Hoa Đễ động lòng trắc ẩn. Hoa Đễ đến tuổi này không phải là không muốn có hài tử, mà chính như bản thân nàng nói, nữ nhân thấp hèn kiếm cơm bên trong ngưỡng cửa, ai lại dám sinh hài tử để đến đòi nợ? Có khi đến cha là ai cũng chẳng biết được ấy.

Thương Tễ vừa nhìn là hiểu ngay, liền bắt chước thiếu niên vẻ thấp thỏm không yên đến chi tiết nhỏ cũng mô phỏng giống y như thật, vì khuôn mặt này có vẻ không được khỏe, cũng không cổ quái.

Hoa Đễ đã bớt cảnh giác, nhưng vẫn ngồi bất động, nhìn lên trên giường: "Hai huynh đệ?"

Thương Tễ thần sắc lúng túng, có nỗi khổ khó nói. Hoa Đễ kiến thức rộng rãi, lập tức hơi nhướng lông mày, rất lý giải mà nói: "Có cái gì mà không nói được chứ, không phải là đoạn tụ đi? Đây là vụиɠ ŧяộʍ không biết nói gì hả, mỗi cái ngụy trang là ra dáng lắm thôi." Nàng cài lại cây trâm, lộ vẻ chế nhạo mà đứng lên: "Bị đuổi ra khỏi cửa hả?"

Thương Tễ không biết "Đoạn tụ" là cái gì, nhưng hắn theo thói quen cố làm ra vẻ, vì thế trên mặt giấu diếm, chỉ gật đầu đáp lại.

Hoa Đễ nhìn đệm chăn, bỗng chốc biến sắc: "Sao lại nhiều máu như vậy!", nàng kéo chăn lên, bất chấp sĩ diện, ngạc nhiên nói: "Bị thương nghiêm trọng như vậy, không mời đại phu là muốn chết người phải không!"

Thương Tễ ngực cứng lại, lông mày nhíuchặt.