Cá chép gấm ngây ra như phỗng, nghiêng đầu hoài nghi mình vừa nghe nhầm. Nhưng chỉ thấy Tịnh Lâm tay áo nhoáng lên một cái, đã cách mười bậc đi mất. Sương mù trong núi vào thời khắc này đặc biệt chướng mắt, khiến cho bóng lưng Tịnh Lâm gần như muốn biến mất hoàn toàn.
Cá chép gấm phục hồi tinh thần, muốn đuổi theo. Hắn nhào lên ôm lấy cẳng chân Tịnh Lâm, gọi "Tịnh Lâm!"
Tịnh Lâm thân hình bất động, liếc mắt nhìn hắn.
Cá chép gấm ngẩng đầu lên, bị đông lạnh đến khắp người cũng căng thẳng, hắn vội vàng nói: "Tịnh Lâm, đừng vứt bỏ ta!"
"Ngươi vốn cũng không phải của ta." Tịnh Lâm phất tay áo, bước lên bậc thềm.
"Tịnh Lâm!" Cẩm cá chép túm chặt góc áo y, đứng dậy nức nở nghẹn ngào: "Tịnh Lâm...Trong núi có dã thú muốn ăn thịt ta, ta không muốn tách khỏi ngươi."
Tịnh Lâm không nói một lời.
Cẩm cá chép không chịu buông tay, lúc ngửa đầu lệ như suối trào. Trong mắt hắn đều là ảnh ngược của Tịnh Lâm, dường như đã xem Tịnh Lâm toàn bộ đặt ở trong đầu, lòng tràn đầy ỷ lại. Tịnh Lâm nhìm chằm chằm hắn, trong mắt vẫn vô tình lạnh lẽo.
"Ta muốn ở cùng với ngươi!" Cá chép gấm nghẹn ngào lớn tiến nói, "Ta vừa mở mắt ra đã thấy ngươi, ta không muốn đi đâu hết."
"Ngươi biết ta là ai không" Tịnh Lâm nói, "Sao ngươi dám nói như vậy."
"Ngươi là Tịnh Lâm!" Cá chép gấm quỳ gối mà kéo, hắn sống chết kéo góc áo Tịnh Lâm, giống như miếng vải này là cọng rơm cứu mạng của hắn. Hắn không nói được nhiều từ, chỉ có thể suy sụp tinh thần mà lặp lại, "Ngươi là Tịnh Lâm... Tịnh Lâm..." Hắn khóc thút thít, "Đừng vứt bỏ ta."
Cá chép gấm lần này khóc đến tình ý chân thành, bởi vì lúc ban đầu hắn còn ngu muội vô tri, thế giới đối với hắn giống như cách một tầng sương mù xem hoa. Hắn vừa không hiểu ân tình, cũng không hiểu lý lẽ. Hắn chỉ có duy nhất một ý niệm trong đầu chính là "ăn", cho dù hắn có muốn ăn Tịnh Lâm, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Tịnh Lâm. Ăn Tịnh Lâm không phải là một loại làm bạn khác sao? Hắn nghĩ như vậy, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Hắn có rất nhiều việc không nhớ rõ khi còn làm cá,, hắn chỉ nhớ rõ Tịnh Lâm, hắn chỉ muốn ở cùng Tịnh Lâm. Hiện giờ hắn đã hiểu rõ ràng, giờ khắc này nếu hắn tách khỏi Tịnh Lâm, hắn tại trời đất mênh mông tuyết này chỉ có một con đường chết.
Hắn không thể buông tay, ít nhất trước khi hắn ăn Tịnh Lâm, hắn không thể buông tay. Cho tới nay hắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con mồi, là lương thực mà hằng đêm hắn tưởng nhớ. Hắn cắn chặt khớp hàm hắn tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường lại, vì vậy hắn buông tay áo Tịnh Lâm trong nháy mắt, bất ngờ đem mình đập xuống bậc thềm. Cái trán nặng nề đập vào cạnh bậc thềm, cả người lăn lông lốc xuống đất, lập tức liền cảm giác được máu đỏ sẫm theo lông mày chảy xuống, đâm vào mắt trái hắn đau nhức.
Cá chép gấm nằm trên mặt đất, khóc thút thít. Hắn khó khăn mà che mắt trái, rất ngưỡng mộ Tịnh Lâm, cứ như đã đem mọi thứ ném hết ra ngoài, chẳng qua là muốn được Tịnh Lâm ôm một cái. Bàn tay trẻ con không che được máu chảy không ngừng, hắn run rẩy, sợ sệt kêu, "Tịnh Lâm..."
Tịnh Lâm lạnh như băng.
Cá chép gấm tứ cố vô thân,lê thân bò lại, mặc kệ máu chảy, tay vùi vào trong tuyết, đỏ sậm khiến lòng người run sợ. Hắn khóc thút thít đến khí tức hỗn loạn, chỉ thấy bóng hình Tịnh Lâm càng ngày càng xa. Hắn kêu từng tiếng ruột gan đứt thành từng khúc, giọng nói trẻ con bị xẻ đến khàn tiếng.
"Ngươi không thể... Tịnh Lâm!" Cá chép gấm vô lực cả người run rẩy, "Van cầu ngươi...Đừng...Đừng vứt bỏ ta."
Hắn trèo lên bậc thang không ổn định thân mình lại ngã trở về. Hắn nằm trong tuyết, hai mắt ngấn lệ, cắn chặt răng không cam lòng kêu một tiếng. Máu từ vết thương dính trên tay hắn, hắn nắm chặt tuyết, quay người đứng dậy. Hắn đứng tại chỗ, không ngừng lau hai mắt, máu hòa cùng nước mắt thoa đầy hai tay. Hắn dường như chẳng còn cách nào, chỉ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tịnh Lâm như một đứa trẻ bình thường lớn tiếng khóc.
Cây tùng bên cạnh bậc thang bị tiếng khóc chấn sụp một đầu đầy tuyết, vụn tuyết cùng với sương mù dày khiến cho bóng lưng Tịnh Lâm hoàn toàn biến mất. Chỉ còn tiếng khóc quẩn quah rừng núi, yêu quái thú vật từng con ló đầu ra thăm dò. Cá chép gấm khóc mệt, Tịnh Lâm vẫn không trở lại.
Một đầu lợn rừng thò ra dưới cây tuyết tùng, mũi hướng cá chép gấm ngửi ngửi. Thân thể lợn rừng khổng lồ, giống như tòa núi nhỏ di động tới, hiển nhiên đã tu luyện được một ít linh khí. Nó vây quanh cá chép gấm dạo một vòng, giọng ồm ồm nói, "Ngươi muốn đi theo hắn? Ngươi căn bản còn không biết hắn là ai."
Cá chép gấm đã ngừng khóc, hai mắt hắn sưng đỏ nói, "Không phải việc của ngươi."
Lợn rừng thở hổn hển dùng mũi đẩy ngã cá chép gấm, "Ngọn núi này là do ta quản. Ngươi nhất định phải quấn lấy hắn làm cái gì, y là kẻ bạc tình nhất bất quá, thần tiên tất cả đều là bộ dạng này. Ngươi đừng có ở một chỗ với hắn nữa, ngươi ở lại ngọn núi này cùng với đồng loại yêu quái không tốt sao? Ngươi vốn cũng chỉ là một con cá."
"Không phải việc của ngươi." cá chép gấm chạy vài bước, cố sức trèo lên bậc thang. Hắn suy nghĩ một chút, lại đem áo choàng buổi sáng bọc kỹ lưỡng quẳng đi, cả áo ngoài cũng kéo lung tung lộn xộn. Hắn ở trong gió rét mà run lập cập, hút một ngụm khí bước chân đi tìm Tịnh Lâm.
"Hắn cởϊ qυầи áo làm cái gì." Một con diều hâu thò đầu xuống thăm dò, nghi ngờ hỏi lợn rừng dưới đất, "Hắn không sợ lạnh sao?"
"Biến thành người, sẽ trở nên quái lạ." Lợn rừng ngậm áo khoác trong miệng nhìn, "Thực sự là quá quái lạ."
Yêu quái ở bốn phía đồng loạt phụ họa theo, cá chép gấm đã bò vào trong núi. Hắn không thể đi nhanh hơn được, trời đã bắt đầu đổ tuyết, hắn chậm chạp đi trong tuyết dày, cảm thấy được ngón chân đã đông thành đá. Bốn phía tùng tuyết treo băng, khe suối nhỏ róc rách nhẹ nhàng, tuyết rơi càng lớn, sương mù cũng ngày càng dày đặc
Cá chép gấm sao cũng không hiểu, hắn thầm nghĩ Tịnh Lâm sao lại nhẫn tâm như vậy, như là một người không tim không phổi. Lại muốn quay đầu đi luôn, khiến cho Tịnh Lâm muốn hối hận cũng không kịp. Nhưng cho dù hắn có nghĩ như thế nào, cũng không thật sự quay đầu bỏ đi. Hắn dần dần không dám há miệng thở dốc, bởi vì gió lạnh rét buốt, ngay cả mở miệng cũng sẽ bị đông cứng lại. Khuôn mặt không còn cử động tự nhiên được nữa, bị gió rét đông cứng lại thành một loại biểu cảm, như một cái mặt nạ được điêu khắc tỉ mỉ. Tay chân trở nên cứng còng, ngay cả ngón tay cũng không co lại được.
Không biết qua bao lâu, bên tai bất thình lình vang lên một giọng nói nhẹ nhàng. Cá chép gấm chậm chạp mà chuyển động con mắt, trông thấy giữa đất trời ngập tuyết hé ra một khuôn mặt. Đối phương tóc bạc trắng bay tán loạn trong gió, phần đuôi tóc cũng biến thành tuyết.
"Ngươi muốn đuổi theo hướng nơi nào?" Đối phương dụ dỗ từng bước mà nói, "Ngươi đi như vậy sẽ không đến được Chẩm thiền viên đâu, Tịnh Lâm dùng pháp thuật ẩn giấu viên trong thiên địa này. Hắn dán sát vào chậm chạp mà nói, "Ngươi vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không tìm được."
"Mắc mớ gì tới ngươi." Cá chép gấm phát hiện tà khí, lông mi cùng tóc tai hắn nhuốm đầy sương tuyết, lộ ra dáng vẻ hung hãn không dễ chọc.
Tuyết Mị trong gió tuyết truyền ra tiếng cười khẽ châm biếm, tay chân hắn chỉ là hư ảnh trong suốt, bởi vì tu vi thấp kém mà không thể duy trì hình dạng con người. Hắn tự tại trong gió, đi theo bên trái lại bên phải cá chép gấm.
"Ngươi bị Tịnh Lâm vứt bỏ ở chân núi, ngươi có biết không, y đã từng vứt bỏ rất nhiều cá đó" Tuyết Mị nhỏ giọng nói, "Ngươi có biết không, y rốt cuộc là ai? Ta đều biết, ta nói cho ngươi biết."
Cá chép gấm lại không thèm đếm xỉa đến câu sau kia, chỉ là trong phút chốc ngẩng đầu hỏi, "Y trước kia có nuôi rất nhiều cá sao? Không đúng, ngươi gạt ta, Y rõ ràng chỉ có ta!"
Tuyết Mị cười đùa lăn lộn một vòng, "Ngươi tin hay không? Ngươi nghĩ vậy thật sao? Ngươi xem y bề ngoài lạnh nhạt, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, lại trên giường bệnh lâu ngày, trong viên ngoại trừ chính y, thì chẳng còn gì khác. Y không tịch mịch sao? y cũng sẽ sợ cô độc."
"... Ta không tin ngươi." Bước chân cá chép gấm chậm lại, hắn dùng lực lắc đầu, "Tịnh Lâm chỉ có ta."
"Y nếu như chỉ có ngươi, thì vì sao lại vứt bỏ ngươi? Tuyết Mị đau thương mà nói, y vứt bỏ ngươi, cũng không thèm quay đầu lại. Y sao có thể tuyệt tình như vậy? Y không có tâm sao? Trước đây các ngươi ngày ngày làm bạn, mặc dù ngươi chỉ là con cá, y cũng không có nửa phần lưu luyến sao? Nhưng y cũng có thể là kẻ bạc tình bạc nghĩa..." ngữ điệu Tuyết Mị thay đổi, cười rộ lên một cách yêu dị, "Ngươi lại muốn nuốt y, xé rách y, nuốt chửng y, tất cả đều nhét vào trong bụng. Ngươi tiểu yêu quái, vừa tham lam lại vừa giảo hoạt."
Cá chép gấm tực hồ bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận, "Không liên quan gì đến ngươi!"
Tuyết Mị du đãng đến một bên khác của cá chép gấm, "Ngươi sợ cái gì? Ngươi nhất định không dám cho Tịnh Lâm biết, bởi vì ngươi sợ y cảm thấy ngươi chỉ là một yêu vật tầm thường, lòng tham không đáy mới là bản tính của ngươi." Hắn cười khanh khách, nhỏ giọng nói, "Ngươi không cần sợ, ngươi không biết, y so với bất luận yêu vật nào càng là tàn nhẫn vô tình. Rất lâu trước đây, y gϊếŧ quân phụ của mình, y còn gϊếŧ rất nhiều người, y khiến cho Cửu Thiên cảnh máu chảy thành sông. Ngươi từng nhìn thấy ráng mây đỏ bừng thiên địa chưa? Thời điểm Tịnh Lâm gϊếŧ người, cảnh tượng của Cửu Thiên Cảnh chính là như vậy. Y còn gϊếŧ chết ngàn vạn yêu quái, kiếm của y chém tan xương yêu quái, cũng liếʍ qua máu của thần tiên. Y bị phỉ nhổ, bị căm hận, bị sợ hãi là một vị thần ham gϊếŧ chóc..."
Cá chép gấm chà sát hai má bị đông cứng, không kinh ngạc, cũng không sợ. Hắn không kiên nhẫn nói, "Ngươi làm cho ta không phân biệt được phương hướng, đừng ở đây nữa, mau đi chỗ khác đi."
Tuyết Mị nhẹ nhàng lượn quanh cá chép gấm một vòng, "Ngươi không sợ y sao?" lại lập tức hiểu rõ nói, "Ngươi nhất định là bị vẻ ngoài của y lừa gạt, y có tấm da này, có thể so bất cứ vật ngụy trang nào trên đời cũng là trí mạng."
"Ngươi cũng thấy y đẹp sao?" Cá chép gấm nói.
Tuyết Mị u oán nói: "Ta còn muốn lột da y xuống, đắp lên mặt mình. Hắn nói xong mượn gió che mặt "Ta nếu có tấm da của y, trong tam giới này, có nơi nào là ta không thể đến chứ." Hắn đột nhiên trở nên thâm độc, "Đáng hận y giam ta ở đây, bảo ta mấy trăm năm cũng không được phép rời khỏi! Y sợ ta nói với người khác y vẫn còn sống, y sợ...Y cũng chẳng có gì ghê gớm! Tiểu yêu quái, nếu ngươi thật sự muốn ăn y, ta có thể giúp ngươi một tay."
Quả nhiên thấy trong mắt cá chép gấm lóe sáng, lại cẩn thận đè ép xuống, giả bộ xem thường.
Tuyết Mị nói: "Ngươi không đáp ứng cũng phải đáp ứng, ta đã đem những việc trước kia của Tịnh Lâm tiết lộ cho ngươi, ngươi vừa nghe, là đã cùng ta kết ràng buộc. Ngươi nếu muốn giữ mạng, chi bằng làm theo lời ta nói."
Mặt cá chép gấm biến sắc, nói: "Ngươi là cái đồ gian trá."
"Ngươi nếu nghe lời, sẽ không còn phải gian khổ, còn vô duyên vô cớ lấy được linh khí của Tịnh Lâm, ngươi không muốn sao? Chỉ cần ăn y, y liền không thể bỏ rơi ngươi được nữa."
Cá chép gấm do dự trong chốc lát, nói: "Thật sao, ta thật không muốn có liên quan gì đến ngươi."
"Trừ phi ta chết, bằng không ai cũng không giải được. Ta bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải làm cái đó. Ta mặc dù không gϊếŧ được ngươi, nhưng cũng có thể khiến ngươi chịu giày vò lạnh cóng trong tuyết, vĩnh viễn không thoát ra được." Tuyết Mị mắt lạnh nhìn cá chép gấm, thấy hắn mơ hồ có chút sợ hãi, liền cười rộ lên: "Ngươi ngoan ngoãn chút, ta dẫn đường cho ngươi."
Chẩm thiền viên ẩn sâu trong rừng rậm dưới tuyết rơi trong sương mù, cá chép gấm từ xa đã nhìn thấy sân vườn quen thuộc, vết thương trên trán đông lạnh đến không còn cảm giác đau.
Tuyết Mị nằm ở trên lưng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta cho ngươi một loại cỏ, ngươi phải giấu kĩ vào. Cho dù là thần tiên, nuốt xuống, cũng sẽ đau nhức khó nhịn, không còn cách nào động đậy được. Ngươi không biết Tịnh Lâm đáng sợ đến mức nào đâu, y cho dù không thể động đậy, cũng không khiến người ta yên tâm. Đợi đến khi y nuốt xuống, ta sẽ dạy ngươi làm thế nào."
Mắt cá chép gấm nhìn về phía trước, thở ra một ngụm khí, đột nhiên hỏi, "Yêu quái cũng vậy sao?"
Con ngươi Tuyết Mị đảo một vòng, tuyết phong liền ghìm lấy cổ cá chép gấm. Hắn nói, "Ngươi đừng có mà đánh chủ ý khác, cỏ này đối với ta không có tác dụng. Nó nếu như có thể hại ta, ta sao lại đưa cho ngươi"
Cổ cá chép gấm cóng đến ửng hồng, hắn hừ lạnh một tiếng, chạy chậm vài bước, đã đến bậc thang cuối cùng.
Người đá nhỏ đang ngồi dưới mái hiên rung chân lắc chuông, tầm mắt dừng lại một lát, thấy cá chép gấm chật vật đứng ở cửa. Nó như dựng đứng lông mao, lảo đảo chạy tới trước, như nhìn thấy vật gì hiếm lạ lắm.
Cá chép gấm đá nó lảo đảo một cái, nghiến răng nói, "Không nhận ra ta sao? Giống chủ nhân ngươi đều là tâm cứng như đá."
Người đá nhỏ thuận thế lăn một cái, ngồi trong tuyết nhéo cá chép gấm một cái. Cá chép gấm không tránh cũng không trốn, đôi mắt sưng đỏ, vô cùng thê lương.
Cá chép gấm nói với Tuyết Mị: "Ngươi cũng cùng ta vào nhà sao? Tịnh Lâm giờ này chắc đang ngủ."
Tuyết Mị vốn đang đánh giá người đá nhỏ, không nhận ra cái gì. Nghe vậy thuận miệng thúc giục, "Cơ hội tốt hiếm thấy! Mau dẫn ta đi vào!"
Người đá nhỏ tạo một quả cầu tuyết, nhìn cá chép gấm đi qua trước mặt nó, vừa không ngăn cản, cũng không đứng dậy. Tuyết Mị tiến vào trong sân nhà mới cảm thấy người đá nhỏ có điểm bất thường, trông nó không giống thủ vệ, bất chợt hiểu ra, kinh sợ mà nói, "Nó là..."
Cá chép gấm đập cửa, như một cái thông hành. Cửa gỗ giường như có giăng một tầng kết giới, Tuyết Mị vừa đến sát bên cửa, liền chạm phải một "thứ" bị biến hóa vang lên âm thanh như lửa bỏng. Hắn lạnh lùng nói, "Đồ ngu! Mau cõng ta lên!"
Ai ngờ cá chép gấm lại vấp vào cái bàn nhỏ ngã ngửa về phía sau, đè lên Tuyết Mị đang bám trên người. Hắn phát hiện không đúng, đã thấy cá chép gấm ngọ nguậy vươn tay đè ép hắn ở trên mặt đất. Mặt dán vào đất nóng hầm hập khiến Tuyết Mị muốn rít gào, miệng lại bị dùng sức nhét vào một nhánh cỏ.
Tuyết Mị không nôn ra được, miễn cưỡng nuốt xuống. Hắn che miệng lại, nóng đến sắp hòa tan. Trong bụng đau nhức khó nhịn, trước khi quay cuồng nghe thấy cá chép gấm ghé sát tai nói một câu.
"Đa tạ."
Cá chép gấm hoang mang lo sợ lùi về sau, lăn lộn mà trèo lên giường, nhào vào trong ngực Tịnh Lâm, thất thanh nghẹn ngào, cả người run rẩy, "Tịnh Lâm, Tịnh Lâm, ta rất sợ!"
Lục phủ ngũ tạng Tuyết Mị đang đảo lộn kịch liệt, hắn đυ.ng vào cửa gỗ, gần như tan ra. Khuôn mặt hắn dữ tợn, thê lương hô, "Ngươi —— "
Ngươi là con yêu quái xảo trá!
Tịnh Lâm vừa mới tỉnh lại, nhíu mi nhìn cá chép gấm đang run rẩy dựa sát vào mình.
Quần áo của hắn không còn, chỉ mặc áσ ɭóŧ bên trong, vẻ một đường đuổi theo không dễ dàng. Vết thương trên trán cũng bị lạnh đến đông cứng lại, máu trên mặt cũng chưa lau sạch. Một đôi mắt trong suốt vẫn đang phản chiếu hình ảnh Tịnh Lâm, chỉ là thấy Tịnh Lâm tỉnh lại, lại ủy khuất mà rụt tay về.
"Tịnh Lâm..." Hắn hai mắt đẫm lệ "Tịnh Lâm..."
Người đá nhỏ "ba" một tiếng bóp nát quả cầu tuyết, nhìn đến ngây người.