Xuyên Thư Thành Ảnh Đế May Mắn

Chương 39

Lục Ngộ Chu vội đỡ cậu, trong lúc vội vàng, bật lửa trong túi anh rơi xuống, chiếc bật lửa phiên bản giới hạn bằng kim loại phát ra tiếng "Cạch." rồi nằm im trên sàn.

Trì Trọng Kiều ngồi xổm xuống nghiên cứu chiếc bật lửa.

Lục Ngộ Chu thở dài, dù sao anh vẫn còn vóc dáng của một thiếu niên, thấp hơn Trì Trọng Kiều một chút, sức lực cũng không bằng người trưởng thành, Trì Trọng Kiều nhất quyết ngồi xổm trên sàn, anh cũng không kéo được.

Lục Ngộ Chu đành xắn tay áo, ngồi xổm cùng Trì Trọng Kiều, hỏi cậu: "Muốn cái này không?"

Trì Trọng Kiều gật đầu, Lục Ngộ Chu nhặt chiếc bật lửa trên sàn đưa cho cậu. Trì Trọng Kiều cầm chiếc bật lửa nhưng không động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Ngộ Chu.

Đôi mắt của Trì Trọng Kiều to hơn người thường, đuôi mắt hơi xếch nên lúc nào cũng toát lên vẻ ngây thơ thuần khiết, hàng mi rất dày, cắt đôi ánh mắt, vừa vặn chừa ra một khoảng đủ để chứa một người.

Vì vậy, khi cậu tập trung nhìn một người thì giống như một chàng trai mới chớm yêu lần đầu nhìn người mình yêu cả đời.

Con người Trì Trọng Kiều này, có một cảm giác thiếu niên mãnh liệt, không hiểu thế sự.

Không ai có thể vô cảm trước ánh mắt như vậy, Lục Ngộ Chu tránh ánh mắt của Trì Trọng Kiều.

Trì Trọng Kiều tiến lại gần Lục Ngộ Chu: "A!"

Lục Ngộ Chu bất đắc dĩ đứng dậy, tránh né sự thân mật đột ngột của Trì Trọng Kiều.

Ai ngờ Trì Trọng Kiều cũng đứng dậy, kiên trì tiến lại gần: "A—— há miệng."

Người bình thường không thể hiểu được suy nghĩ của người say.

Lục Ngộ Chu rất khó hiểu nhưng Trì Trọng Kiều đã quyết định phải dỗ anh há miệng, anh đi một bước thì Trì Trọng Kiều cũng đi một bước, chỉ cần Lục Ngộ Chu vừa quay đầu lại, Trì Trọng Kiều liền há miệng với anh: "A——"

Chưa từng có ai dám ở trước mặt Lục Ngộ Chu như vậy... làm nũng, mấu chốt là người say sẽ không nói lý với anh, nếu không dỗ đối phương vui vẻ, đối phương có thể quấn lấy anh mãi không tha. Lục Ngộ Chu xoa xoa giữa mày, suy nghĩ một lúc rồi nhìn trái nhìn phải: Dù sao ở đây cũng không có người khác...

Lục Ngộ Chu khẽ ho một tiếng, hé môi.

Trì Trọng Kiều được đà lấn tới—— cậu bóp lấy cằm Lục Ngộ Chu.

Lục Ngộ Chu: "..." Anh lớn từng này rồi, bao giờ từng bị trêu chọc như vậy?!

Trì Trọng Kiều cúi mắt nhìn một lúc, nói: "Răng trắng quá... Đừng hút thuốc nữa, không tốt cho phổi. Trẻ con đang tuổi lớn, phải biết yêu thương bản thân..."