Mười bảy cốc trà sữa xếp thành một hàng, chiếm hết quầy bar. Trì Trọng Kiều nghĩ không thể cào nữa nên dừng lại, thế là lén nhét tờ "Một cốc nữa." của mình vào túi, dưới ánh mắt tiễn khách của ông chủ, cậu cùng Quý Ninh Thư xách trà sữa đi.
Quý Ninh Thư lẩm bẩm: "Anh Kiều, anh may mắn thật."
Trì Trọng Kiều xoa cằm nói: "Hôm nay có vẻ đặc biệt tốt." Nói chính xác thì, từ khi cậu xuyên sách đến giờ, vận may của cậu vẫn luôn rất tốt.
Hai người chắc chắn không uống hết được nhiều trà sữa như vậy, thế là mang về đoàn phim, chia cho mọi người.
Quách An Thành vừa uống trà sữa vừa tò mò hỏi: "Sao cậu lại tự đi mua nhiều trà sữa thế?"
Trì Trọng Kiều lắc đầu: "Đâu phải mua, đây đều là đổi được." Cậu lấy một tấm thẻ cứng trong túi ra như làm trò ảo thuật: "Tôi còn một cái chưa đổi đây, tổng cộng trúng mười tám cốc!"
“Mười tám cốc!”
Nhan Chanh ôm cốc trà sữa kinh ngạc thốt lên, đưa tay ra thành kính xoa xoa hai lần trên tay áo Trì Trọng Kiều: "Cho tôi xoa xoa, cầu xin Trì Trọng Kiều phù hộ tôi hôm nay gặp may mắn."
Quách An Thành lén lút đưa tay ra, muốn rút tấm thẻ cứng đó ra.
Trì Trọng Kiều cảnh giác rụt tay lại: "Cái này không được. Đạo diễn Quách, tôi phải mang về cho anh cả."
Quách An Thành lẩm bẩm: "Nuôi cẩn thận quá, cái gì tốt cũng mang về."
Cẩn thận thì sao.
Trì Trọng Kiều nhét tấm thẻ cứng vào túi, coi như không nghe thấy.
Đây chính là biểu tượng may mắn của cậu, Lục Ngộ Chu không may mắn, cậu phải mang về đặt trong phòng ngủ của Lục Ngộ Chu.
Lục Ngộ Chu tuy bị thương nhưng không nghỉ ngơi, Trì Trọng Kiều không biết anh đang làm gì nhưng Lục Ngộ Chu hầu hết thời gian đều rất bận, có khi Trì Trọng Kiều nửa đêm thức dậy, khe cửa phòng ngủ chính vẫn còn ánh đèn. Hơn nữa từ tối hôm qua, Lục Ngộ Chu dường như gặp phải chuyện gì khó khăn, sáng nay vẫn luôn cau mày.
Trì Trọng Kiều biết Lục Ngộ Chu không may mắn, trước kia cậu cũng xui xẻo vô cùng, cho nên rất hiểu cảm giác cố gắng rồi nhưng vạn sự luôn thiếu một chút may mắn, trớ trêu thay vẫn vuột mất sự tuyệt vọng.
Vì số phận không tốt nên dường như lúc nào cũng đi trên con đường hẹp ven vực thẳm, không biết cơn gió nào sẽ thổi mình xuống, khiến những vất vả trên con đường phía trước tan thành mây khói.
Trì Trọng Kiều chưa bao giờ mê tín nhưng cậu hiểu rằng, khi ở dưới đáy vực, thứ thiếu thốn không phải là lòng can đảm và sức lực để leo lên lại, mà là một chút hy vọng.