Lục Ngộ Chu lắc đầu.
Quách An Thành trong lòng bốc hỏa, hôm nay là cảnh quay quan trọng, hôm qua ông đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần phải đến sớm, ông muốn hướng dẫn diễn xuất, Từ Hành Chu vậy mà còn dám đến muộn!
Ông đập bàn: " Tiểu Ôn, gọi điện cho trợ lý của Từ Hành Chu!"
Biên kịch theo đoàn đẩy đẩy mắt kính, chậm rãi móc điện thoại ra, là biên kịch không có tiếng tăm gì trong đoàn phim, anh ta thực sự không muốn đắc tội với một ngôi sao nam đang nổi tiếng nhanh như vậy.
May mà chưa kịp bấm điện thoại thì Từ Hành Chu và trợ lý đã đến.
"Xin lỗi xin lỗi, hôm nay tôi đến muộn."
Từ Hành Chu vừa vào cửa đã vội vàng xin lỗi.
Trợ lý ôm một túi lớn nước chanh, đi từng người phát, cuối cùng trợ lý lấy ra từ bên trong một cốc sữa đậu đỏ, Từ Hành Chu nhận lấy tự mình đưa đến trước mặt đạo diễn: "Xin lỗi đạo diễn Quách, tối qua xem kịch bản mãi, làm lỡ giờ đi ngủ, lần sau chắc chắn sẽ chú ý, lần này xin ông bỏ qua cho tôi."
Dưới mắt Từ Hành Chu có quầng thâm, trông đúng là thức đêm thật.
Thấy thái độ anh ta vô cùng thành khẩn, hơn nữa là vì nghiên cứu vai diễn mới thức đêm, sắc mặt Quách An Thành đã tốt hơn nhiều: "Được rồi, đi trang điểm đi."
Từ Hành Chu thở phào nhẹ nhõm, gật đầu ngồi xuống.
Nhưng trợ lý của anh ta lại gặp khó khăn, nước chanh là mua theo số lượng diễn viên chính, hôm nay đột nhiên lại thêm một người, thế là cả phòng nghỉ mỗi người được chia một cốc, chỉ có Lục Ngộ Chu không có.
Từ Hành Chu phát hiện ra sự khó xử của trợ lý, quay mặt nhìn Lục Ngộ Chu, kinh ngạc nói: "Đây là?"
Đột nhiên cho một Trì Trọng Kiều vào đã quá đáng rồi, lẽ nào đạo diễn Quách còn muốn nhét thêm một người nữa vào sao?
Quách An Thành chỉ cần nhìn là biết cậu ta đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: "Đây là nhà đầu tư."
Trẻ vậy sao? Đã thành niên chưa?
Từ Hành Chu chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của Lục Ngộ Chu, lập tức giấu đi sự kinh ngạc của mình, anh ta biết có một số người trẻ tuổi rất kiêng kỵ người khác nói đến tuổi tác, thế là cười nói: "Xin chào, tôi là Từ Hành Chu, trời nóng như thế này mà còn đến đây, thật vất vả, uống cốc nước chanh nhé." Nói rồi cầm cốc nước chanh của mình đưa qua.
Lục Ngộ Chu khẽ lắc đầu: "Không cần."
Từ Hành Chu không ngờ anh lại không nể mặt như vậy, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Lúc này Trì Trọng Kiều cuối cùng cũng thay xong quần áo, đi ra thấy không khí có chút ngưng đọng, thế là vừa chỉnh lại tóc giả vừa chào hỏi Từ Hành Chu: "Anh Từ."