Lục Ngộ Chu nhất thời không nói gì.
Trì Trọng Kiều ngẩng đầu, trong đôi mắt ẩn chứa sự chân thành, kín đáo đặc trưng của cậu: "Vừa nãy tôi đã hứa với ông nội là sẽ chăm sóc anh, không thể quay đầu lại tìm một nơi nào đó vứt anh mặc kệ được, anh cứ coi như là cho ông nội ăn một viên thuốc an thần, chịu đựng tôi hai ngày, dù sao thì cô giúp việc mấy ngày nữa là về rồi."
Ông Lục đối xử rất tốt với gia đình Trì Trọng Kiều, bản thân Trì Trọng Kiều cũng rất được ông nội chăm sóc, bỏ mặc đứa cháu trai bệnh tật được ông nội yêu thương nhất sang một bên, Trì Trọng Kiều không làm được chuyện vô tình vô nghĩa như vậy.
Lục Ngộ Chu và Trì Trọng Kiều quan hệ khá xa lạ, để anh làm phiền Trì Trọng Kiều chăm sóc mình...
Điều này rất khó chấp nhận đối với Lục Ngộ Chu, anh thà tìm một nơi nào đó tự mình ở nhưng Trì Trọng Kiều nói có lý, anh cũng hy vọng ông nội có thể yên tâm. Lục Ngộ Chu nhìn vào mắt Trì Trọng Kiều, lặng lẽ gật đầu.
Sau khi ăn cơm, sắc mặt Lục Ngộ Chu đã khá hơn một chút nhưng có lẽ là do mất máu quá nhiều nên trông cả người vẫn gầy gò và tái nhợt, đôi mắt hơi cụp xuống, rõ ràng là không có chút sức sống nào.
Trì Trọng Kiều bấm chuông đầu giường, gọi y tá đến thay bình truyền.
Trì Trọng Kiều nói: "Anh nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa truyền xong tôi sẽ gọi y tá." Cậu không hỏi vết thương của Lục Ngộ Chu cuối cùng là do đâu, con trai đánh nhau bị thương như vậy, chắc là cũng không muốn mất mặt, Trì Trọng Kiều nghĩ đến sĩ diện của trẻ con nên không định hỏi. Hơn nữa, cậu không phải anh trai ruột, cũng không phải bạn thân, không có lập trường để hỏi.
Lục Ngộ Chu cũng thực sự không chịu nổi nữa, anh vốn đã thức mấy đêm vì một dự án mà Lục Trác làm hỏng, cuối cùng cũng kéo dự án về, hôm nay sau khi nói chuyện xong trở về, không ngờ lại gặp Lục Trác đang đi chơi với bạn bè.
Lục Trác đã uống rượu, dưới sự xúi giục của đám bạn xấu mà đánh nhau với anh, đáng tiếc là cậu cả nhà họ Lục uống say, đánh nhau không có quy tắc, có người bên cạnh đưa cho Lục Trác một chai rượu, Lục Trác lập tức đập vỡ chai rượu, những mảnh vỡ bắn ra cứa vào mặt Lục Ngộ Chu, còn vết thương ở cánh tay là do lúc khống chế Lục Trác bị cứa vào.
Vết thương ở cánh tay vừa sâu vừa dài, khi đưa đến bệnh viện đã chảy khá nhiều máu, Lục Ngộ Chu tranh thủ lúc khâu vết thương nhắn tin cho La Phân, bảo cô ta lấy một đoạn camera giám sát, lại gọi điện thoại an ủi ông nội không biết bằng cách nào đã nhận được tin tức, lúc này đã mệt mỏi muốn chết.