Quách An Thành vỗ vào đùi phó đạo diễn, phó đạo diễn đau đến mức nhe răng trợn mắt, vừa co chân vừa trả lời: "Vâng vâng vâng, ra rồi."
Phòng thay đồ tạm thời chỉ có một tấm vải rách làm rèm cửa, bị một bàn tay thon dài từ bên trong vén lên, thiếu niên vừa đến tuổi đội mũ ra ngoài, đối mặt với ánh mắt từ bốn phương tám hướng, cậu có vẻ hơi ngượng ngùng, hơi cụp mắt xuống nhưng dáng người không hề co rúm, vẫn là dáng vẻ xương cốt thẳng tắp như cây tùng cây trúc.
Nhan Chanh che miệng nhảy tại chỗ hai vòng: "A a a ——" Được đóng phim với một chàng trai đẹp trai như vậy, còn gì để cầu nữa chứ?! Nam chính còn không đẹp trai bằng!
Người quản lý là một người đàn ông chỉ biết ngắm những người đẹp có vòng eo thon và vòng hông nở nang, không hiểu lắm tại sao Nhan Chanh lại kích động: "Có đẹp trai đến vậy không? Không phải chỉ là một tên mặt trắng thôi sao?"
Nhan Chanh nói: "Anh không hiểu đâu! Anh ấy không hề có chút khí chất ngây thơ nào!" Cô ấy đã đọc kịch bản và luôn cảm thấy nam phụ là một người có tính cách ngây thơ, bây giờ phát hiện ra nam phụ cụ thể, cô ấy mới ngạc nhiên phát hiện ra người trước mặt này mới phù hợp hơn với miêu tả trong sách——
Như cây tùng cây trúc, là gió mát trăng thanh, càng là bầu trời cao không một gợn mây.
Quách An Thành hít một hơi thật sâu, nhìn thấy Trì Trọng Kiều thì cuối cùng cũng yên tâm: Ông sợ Trì Trọng Kiều diễn Mộ Ngôn thành một công tử bột có khí chất ngây thơ, bây giờ xem ra Trì Trọng Kiều đã hiểu nhân vật hơn ông tưởng tượng rất nhiều!
Ông vung tay, hô lớn: "Chuẩn bị quay!"
Cảnh đầu tiên mà Quách An Thành chọn tương đối nhẹ nhàng so với các cảnh khác, có thể thấy đạo diễn Quách thực ra không tin tưởng lắm vào diễn xuất của hai người.
Cảnh này là cảnh nữ chính tâm sự với nam phụ trong đình, không có nhiều động tác cơ thể nhưng lại rất thử thách khả năng thoại, hơn nữa cảnh này tuy không có xung đột gay gắt nhưng lại là cảnh nữ chính lần đầu rung động với nam phụ, rất quan trọng.
Trì Trọng Kiều vào vai Mộ Ngôn là thế tử của phủ Định Quốc công, đã giải cứu nữ chính Diệp Vũ Bội bị lạc khỏi huynh đệ tỷ muội trong lễ hội đèn l*иg. Cậu hộ tống Diệp Vũ Bội đến một cái đình vắng người, lập tức lùi lại ba bước, khom người nói: "Xin lỗi."
Trì Trọng Kiều đã đóng phim hơn mười năm, từ nhỏ đã đóng phim với các diễn viên gạo cội, diễn xuất được tôi luyện bằng tài năng và linh khí, cho dù là đạo diễn khó tính nhất đến soi mói, nhất thời cũng không tìm ra được chỗ nào để chỉ trích. Lời thoại cũng được luyện tập rất nhiều, có thể thuộc lòng một đoạn thoại dài mà không có áp lực, ngữ điệu nhẹ nhàng, thích hợp.