Hôm Nay Sếp Không Tăng Ca

Chương 6: Uớt thành như vậy, thật sự không cần

"Sự biến động của thị trường trong giai đoạn này quả thực là rất lớn, nhưng trạng thái bất ổn cũng không thể duy trì lâu. Chúng ta nên định vị rõ ràng. Thư ký Tô đem một vài sản phẩm thử nghiệm ..."

Trầm Tây Thời và Tô Tử Khanh đang bàn bạc thi bị tiếng gõ cửa cắt ngang.

Ngay sau đó Lục Quân xuất hiện trong tầm mắt "Trầm tổng, hôm nay là cuối tuần, sau giờ làm việc, tôi đã lên lịch cuộc hẹn với tất cả mọi người để ăn tối và hát karaoke. Coi như là bữa tiệc chào đón tôi. Không biết Trầm tổng có muốn đến chung vui."

Cô ấy vuốt vuốt mái tóc dài, cười tươi như hoa.

"Được." Trầm Tây Thời gật đầu.

"Đúng rồi, thư ký Tô cũng đi cùng đi."

"Được thôi..." Đi .

Lục Quân đặt một nhà hàng xa xỉ, phòng sức chứa hơn chục người mà vẫn rộng rãi.

Buổi hộ họp này có Lục Quân và Tô Tử Khanh là người mới, còn lại toàn là đã làm việc lâu, cười nói náo nhiệt. Lục Quân tính cách hào sảng còn lại là người đẹp, đương nhiên rất nhanh đã làm quen được với mọi người.

Còn Tô Tử Khanh chỉ chọn sang ghế sô pha ngồi xuống, thỉnh thoảng nhấp một ngụm đồ uống, cùng Tiểu Mễ bên cạnh nói chuyện.

Người đặt bài bên kia đã tới, mọi người nhộn nhịp nói qua lại.

"Ông chủ, mau đến chọn một bài." Một số thành viên của bộ phận đầu tư đã ở cùng Trầm Tây Thời nhiều năm, quen gọi anh là ông chủ.

Trầm Tây Thời không thích náo nhiệt lắm, yên vị trên một bên ghế sô pha, nghe thấy họ gọi liền mỉm cười, "Mọi người cứ chọn đi."

Có lẽ là do không khí sau giờ làm việc thoải mái. Anh cởϊ áσ vest, tháo cà vạt và cởi hai cúc áo sơ mi, ngả người trên ghế sô pha.

"Lão đại giữ giấu tiết mục cậu không biết à? Nửa mơ nửa tỉnh đã được sắp xếp trước rồi."

"Đúng, đúng, bài hát đó, ~ kia hai mắt động lòng người ~ lần trước ông chủ đã hát bài này làm trái tim tôi tan chảy ... "

"Cậu im đi, chúng tôi muốn nghe ông chủ hát. Phải không, ông chủ?"

Trầm Tây Thời cầm lấy chiếc cốc trên bàn, nhấp một ngụm rồi mỉm cười: "Được rồi, anh chọn bài đi."

Bài hát nhiệt tình làm không khí ấm áp. Mọi người lần lượt gọi một bài, thấy Tô Tử Khanh vẫn ngồi một góc, Trương Vũ Kiệt phòng đầu tư thứ hai đi tới, hắn cao 1,8m chắn mất một ít ánh sáng.

Tô Tử Khanh ngẩng đầu cười với Trương Vũ Kiệt.

Trương Vũ Kiệt sờ sờ lỗ tai, có chút ngượng ngùng: "Chị Tử Khanh, chị không muốn gọi một bài sao?" Anh ta mặc chiếc áo sơ mi màu nhạt, cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, rất chân thành.

"Được." Tô Tử Khanh cười gật đầu với Trương Vũ Kiệt, đứng dậy chọn vài bài.

Vừa trở lại ghế sô pha.

"Cẩn thận!" Tiểu Mễ bên cạnh kêu lên, đã quá muộn.

Tô Tử Khanh mông lung lạnh lẽo ngồi xuống, nhanh chóng đứng dậy xem xét, không biết là ai đặt ly nước trên sô pha, nước trái cây đổ ra, ướt hết nửa chiếc váy.

"A, Tô Tô, xin lỗi, thực xin lỗi, vừa rồi nóng lòng gọi một bài, tiện tay đặt cốc lên sô pha, có lau được không? Để tôi giúp cô lau." Vương Gia Lạc nghe thấy và vội vàng chạy đến xin lỗi.

"Không sao, tôi xử lý được." Tô Tử Khanh cười cười, vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng.

Nhà vệ sinh chung cho nam và nữ, có bồn rửa mặt ngăn khô và ướt bên ngoài.

Cô lấy khăn lau ướt, vén váy lên, thấy vệt nước màu nâu vàng trên đó liền cau mày, ướt gần một nửa váy.

Tô Tử Khanh nhấc chân trái lên, vén váy, nửa người quay lại, cúi đầu lau. Không may, có một chút vết bẩn ở mặt sau.

Tô Tử Khanh có chút khó chịu tháo kính ra, để sang một bên, đầu tóc tỉ mỉ buổi tối có chút lộn xộn, bị mắt kính làm rủ xuống che mất một phần gương mặt. Đưa hai tay lên, một lúc sau thì cô ấy lại cúi xuống, cô bĩu môi một cách khó chịu.

Cô lại thay một chiếc khăn giấy, chân phải duỗi thẳng, nghiêng về phía chân trái, kéo váy để lau khô vết nước, nhưng vì hành động này để lộ ra một mảnh ren đen và dây buộc tất thắt lưng.

Trầm Tây Thời bước ra từ phòng vệ sinh vô tình nhìn thấy cảnh này.

Tô Tử Khanh ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng động, vừa nhìn thấy là Trầm Tây Thời, cô có chút ngẩn người, chỉ thấy anh đang nhìn mình đầy hứng thú.

Theo ánh mắt của anh, nhìn xuống và ngay lập tức đứng đứng thẳng lại, khuôn mặt anh đỏ bừng.

Trầm Tây Thời nhắm mắt lại, đi về phía bồn rửa, rửa tay, hỏi cô: "Có chuyện gì vậy."

"Chiếc váy bị bẩn ạ." Cô không thể lau sạch, nên cô đã vo giấy khăn thành một nắm ném chính xác vào thùng rác với một âm thanh "xoạt xoạt".

Trầm Tây Thời liếc nhìn thùng rác, nhướng mày, quay người lại, nhìn váy của cô, sau đó cởϊ áσ vest ra, đưa cho cô: "Che lại đi."

Tô Tử Khanh nhìn chằm chằm áo vest phẳng phiu trước mặt rồi vẫy vẫy tay: "Không cần làm phiền Trầm tổng ạ."

Trầm Tây Thời nghiêng đầu nhìn về phía sau cô: "Uớt thành như vậy, thật sự không cần ?"

Thấy cô nghẹn lại, anh nhấc tay lên: "Buộc lại." Cung kính không bằng tuân mệnh.

Áo vest vừa được cởi ra, đem theo nhiệt độ cơ thể của anh buộc chặt vào eo cô, khiến cô không khỏi ngượng ngùng mà ấm áp.

Trở lại phòng, Cố Tuấn đang có tinh thần phấn chấn hát "To Hug", xoắn xuýt trong niềm vui sướиɠ. Ngay khi Tô Tử Khanh bước đến chỗ của cô ngồi xuống, khán giả đã hét lên, "Tôi không thể chịu được anh Cố Tuấn, cắt, cắt!" phòng hát lặng xuống.

Tiếng piano dạo đầu vang lên, người đàn ông có đôi tai nhạy bén lại trở nên phấn khích. "Oa, là tiết mục của ông chủ. Mau đưa micro cho ông chủ." "Hả? Ông chủ đã cởi đồ rồi. Có vẻ nghiêm túc! Đây là điều quan trọng nhất!" cái nhìn của sự phấn khích.

Tô Tử Khanh xấu hổ, áo vest của anh bây giờ đang nằm trên eo cô.

"Hả? Tô Tô, cô về rồi, lấy bộ đồ ở đâu vậy? Nước trái cây có thể giặt được không?" Tiểu Mễ nghiêng người quan tâm hỏi cô.

Vương Gia Lạc khi nghe thấy, liền chân chó muốn xin lỗi, khi nhìn thấy bộ đồ quanh eo cô cũng hô lên.

Tô Tử Khanh sợ hãi không biết các cô sẽ phát hiện ra điều gì, ôm một góc bộ đồ với vẻ mặt tội lỗi, cô lại liếc nhìn Trầm Tây Thời, trong chốc lát có ảo giác về một cuộc tình, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhìn kìa, Trầm tổng sắp biểu diễn."

Trầm Tây Thời đang hát. Tô Tử Khanh chưa từng nhìn thấy bộ dạng lúc anh hát như thế này. Không biết từ lúc nào đã xắn tay áo sơ mi lên, đứng dưới ánh đèn, một tay đút túi quần, tay kia cầm micro, hơi nghiêng đầu, yết hầu của anh lên xuống. Giọng hát trầm ấm chậm rãi truyền đến, anh khẽ nhắm mắt lại, ánh đèn xanh tím nhấp nháy, hắt lên ánh sáng và bóng tối trên gương mặt anh, trông như sương mù, có chút gợϊ ȶìиᏂ. Rõ ràng là mặc áo sơ mi trắng, tươm tất, Tô Tử Khanh không biết tại sao lại nghĩ đến hai chữ này: sắc tình.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa bộ đồ, tựa như đang sờ sờ, không phải quần áo, mà là da thịt trần trụi. Cô cảm thấy cơ thể mình, từng chút một, nóng bừng.

"Thích người, kia hai mắt động lòng người, tiếng cười càng mê người......" hát đến cao trào, nhịp trống rơi xuống, Trầm Tây Thời đột nhiên mở mắt ra, như có như không liếc qua Tô Tử Khanh khiến cô như bị bắt gặp, trái tim rung động.

Kết thúc bài hát là một tràng pháo tay vang lên.

"Encore encore!"

"Woo, woo, hay quá, tôi còn tưởng yêu mất rồi." Tiểu Mễ ôm lấy cánh tay của cô lắc lắc.

"Không phải yêu công việc của mình sao?" Tô Tử Khanh cười chọc eo cô.

"Oa, tôi đau lòng, không nghĩ tới Tô Tô, miệng cô thật độc." Tiểu Mễ giả kêu thảm thiết.

Tô Tử Khanh vừa cười vừa đùa nghịch với cô, khi cô lặng lẽ liếc nhìn Trầm Tây Thời đối diện, anh đã trở lại chỗ ngồi của mình, đang ngồi uống nước.

Lục Quân bưng ly đi tới chỗ anh, dựa vào ghế sô pha, cúi người nói chuyện với anh, Trầm Tây Thời không biết nói gì đó, Lục Quân mở miệng cười, giơ tay cụng ly với anh.

Dưới ánh đèn, có hai bóng người một đỏ một trắng, Tô Tử Khanh đột nhiên cảm thấy có chút chói mắt.

"Tiếp theo là bài ‘Đủ Luyến Tiếc’.”

"Của tôi." Saxophone thổi, Tô Tử Khanh thu hồi tầm mắt, cầm lấy micro trên bàn, chỉnh một cái tư thế, nhìn màn hình.

"Tiếng saxophone yếu ớt vang lên trong đêm khuya thanh vắng..."

Giai điệu của bài hát này hơi trầm, giọng hát cô không ngọt ngào, cô ấy hát với giọng phong tình.

"Ngọa tào, thư ký Tô hát hay quá vậy?"

Người nào đó bên cạnh kinh ngạc lẩm bẩm.

"Cô cất giọng nói, xương cốt liền giòn tan ..." Tiểu Mễ ở bên cạnh càng là khoa trương, ngã vào Tô Tử Khanh tựa đầu trên vai, vẻ mặt hâm mộ.

Tô Tử Khanh mỉm cười đẩy cô ra, vén tóc, nhìn lại màn hình một lần nữa.

Ánh đèn mờ nhạt , ánh sáng điểm điểm chiếu vào toàn bộ ghế lô, dừng ở trên người Tô Tử Khanh, Trầm Tây Thời ngồi ở trong đám người, nhìn hướng ánh đèn, nhìn một lọn tóc nghịch ngợm lại rơi xuống, rơi bên má cô.

Anh duỗi tay ra, cầm micro đứng lên hát cùng cô.

"Nghĩ đến người, mờ mịt như trời đêm đen tối ..."

Tô Tử Khanh sững người một lúc, quay đầu lại, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn anh, sắc mặt đỏ bừng.