Sắc đỏ tỏa ra từ chiếc đèn l*иg khiến nước da trắng như tuyết của nàng cũng trở nên đỏ hây hây, nhưng vẫn xinh đẹp đến ngỡ ngàng.
Giang Dật chưa bao giờ phủ nhận vẻ đẹp của nàng.
Trong đời, cậu từng gặp quá ít nữ tử, ngoài mẫu thân ra, hầu như không còn ai khác. Nếu buộc phải nói thêm một người, thì chắc là tiểu cô nương có đôi mắt hạnh đã từng giúp đỡ khi cậu vô tình đi lạc ở Kinh Thành, lúc theo đi Giang ngũ gia hai năm về trước.
Tiểu cô nương ấy nhỏ hơn cậu, khuôn mặt tròn trịa, thật ra nhìn cũng chẳng biết đẹp hay xấu, chỉ thấy dễ thương thôi.
Nhưng Nhan Nhất Minh thì khác, nàng đã là một nữ tử đến tuổi có thể xuất giá xinh đẹp nhường này, nàng hơn cậu vài tuổi, thậm chí còn cao hơn cả cậu. Giang Dật không thể coi nàng là một nữ tử trưởng thành tầm tuổi của một người mẫu thân, cũng không coi nàng như một tiểu cô nương ngây ngô chưa biết gì. Trong lòng cậu, Nhan Nhất Minh dừng lại ở vị trí mà đến chính bản thân Giang Dật cũng không giải thích rõ ràng được.
Lúc này đây, nàng tươi cười rạng rỡ, nhìn cậu rồi rủ cùng nhau đón giao thừa, trái tim lạnh lẽo suốt nửa đêm của Giang Dật như bất chợt có một tia lửa nhen nhóm. Cậu lấy làm bất ngờ hỏi nàng, sao ngươi lại ở đây.
“Tổ mẫu không thích ngươi mà cũng chẳng ưa gì ta. Chúng ta chung một hoàn cảnh, đương nhiên phải cùng nhau đón năm mới rồi.” Nhan Nhất Minh chớp mắt cười: “Ở cùng bọn họ có ý nghĩa gì đâu? Ta lấy cớ không khỏe, về nghỉ ngơi. Ngươi đã ăn gì chưa?”
Giang Dật lắc đầu, lòng dạ vẫn đang rối bời.
Dẫu Giang lão thái thái không ưa nàng đến mấy, nhưng cậu biết Giang lão gia và Giang phu nhân thương yêu cưng chiều nàng hết mực, cậu là người ngoài ăn nhờ ở đậu, còn nàng thì không.
“Tết Nguyên Đán làm sao lại để đói bụng được?” Nhan Nhất Minh đứng dậy, kéo cậu ra khỏi cửa, trở về viện của nàng.
Do nơi ở của Nhan Nhất Minh hơi xa nên Giang phu nhân đặc biệt cho phép nàng có thêm một nhà bếp nhỏ ở đây, Lam Tú mang bánh chẻo đã nấu xong lên, Giang Dật cắn một miếng, có thứ gì đó cưng cứng cộm vào răng.
Trong chiếc bánh chẻo có một đồng xu.
Lam Tú cười giải thích: “Tiểu thư nói nếu bỏ tiền đồng vào trong bánh chẻo, ai ăn được là người đó may mắn hạng nhất.”
Nhan Nhất Minh một tay chống cằm, gật đầu rồi lặp lại: “Đúng thế, rất may mắn.”
Trong một khoảnh khắc, Giang Dật thầm nghĩ, gặp được nàng đã là may mắn lớn nhất rồi.
Bánh chẻo Lam Tú làm rất ngon, nhưng Nhan Nhất Minh không ăn một miếng nào, nàng đỡ bát thuốc mà Lam Tú đưa cho, cau mày uống hết.
Ngay lúc đó Giang Dật muốn hỏi tại sao nàng uống thuốc, nhưng rồi cậu chợt nhớ ra, Nhan Nhất Minh bị bệnh bẩm sinh, lại nghĩ đến ngày đầu tiên đến Giang phủ, Giang nhị phu nhân ngoa ngoắt bảo rằng, nàng sẽ chẳng sống nổi mấy năm.
Trái tim bỗng chốc đau tê tái.
Nhan Nhất Minh thấy sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi, vẫn dịu dàng an ủi cậu: “Uống quen rồi, thật ra từ lâu đã không còn thấy đắng nữa.”
Có lẽ khi gặp cậu, nàng đã là một người lớn, vừa trêu chọc lại vừa chăm sóc cậu, khiến cậu luôn phớt lờ thân hình mảnh dẻ và nước da quá trắng so với người khác của nàng.
Nàng nói nàng uống thuốc đã thành quen, nàng đã uống bao năm qua, nhưng bao năm qua chưa bao giờ ngừng thuốc.
Nàng không sống được bao lâu, Giang ngũ gia từng nói, Giang nhị phu nhân từng nói, ngày đầu tiên vào phủ cũng có một nha đầu từng nói, những lời chưa bao giờ bận tâm lúc ban đầu, giờ đây cứ luẩn quẩn bên tai, khắc sâu vào trong tim.
Không tài nào xóa bỏ được nữa.
Nhan Nhất Minh giữ Giang Dật lại chỗ mình đón năm mới, những người khác đương nhiên không biết, nhưng chẳng thể giấu được Giang lão gia và Giang phu nhân.
Giang phu nhân rón rén nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng của Giang lão gia mới kéo nữ nhi nhà mình vào hỏi: “Một nữ tử chưa xuất giá như con, sao có thể đưa nó tới chỗ con ở được?”
Có vẻ như Giang phu nhân vẫn chưa biết, thật ra, đây không phải là lần đầu tiên.
Nhan Nhất Minh cười đáp: “Giang Dật là đệ đệ của con, tỷ đệ cùng họ có gì phải kiêng kỵ đâu chứ, hơn nữa đệ ấy cũng mới lớn bằng chừng này thôi.”
Giang phu nhân cũng chỉ là mau mồm mau miệng, nói xong cũng thấy buồn cười, tuy Giang Dật không có quan hệ huyết thống, nhưng suy cho cùng vẫn là nhi tử của Giang ngũ gia, vả lại đích thực vẫn còn nhỏ tuổi.
“Nhưng cha con không thích đứa trẻ này.” Giang phu nhân thở dài.
Chắc bà cũng hiểu vì sao con gái bà lại đặc biệt quan tâm, chăm sóc Giang Dật. Trong phủ này, Nhan Nhất Minh chỉ có hai ca ca ruột thịt lớn hơn nàng nhiều tuổi, còn lão tứ trạc tuổi nàng nhưng lại là con của di nương, A Minh tính tình lãnh đạm, tứ cô nương lại quá hiếu động, hai người không mấy thân.
Giang Dật nhỏ hơn A Minh vài tuổi, tính tình cũng trầm lặng, ít nói như A Minh. Lúc đầu, A Minh lại động lòng trắc ẩn khi tình cờ thấy cậu đứng trên tuyết đến là tội nghiệp, kể từ đó đã luôn để ý chăm sóc cậu.
Giang phu nhân không thù hằn mẫu thân của Giang Dật như Giang lão thái thái, sẽ không ghét Giang Dật vô cớ, vậy nên bà không hề cảm thấy việc A Minh và Giang Dật thân thiết có gì sai.
Nhưng Giang lão gia lại không thích điều đó.
Giang phu nhân nắm lấy tay nữ nhi, nhìn những đường gân xanh lộ rõ vì màu da tái nhợt, bà không khỏi đau lòng, vốn định khuyên can nhưng lời ra đến miệng đành khựng lại.
Bà không biết nữ nhi của mình có thể sống được bao lâu nữa, nàng lớn bằng ngần này nhưng chưa bao giờ chủ động quan tâm đến ai, Giang Dật là người đầu tiên.
Chỉ cần nữ nhi vui, cần gì bà phải khuyên nhủ.
Về phía lão gia, lúc quay về bà sẽ nghĩ cách nói chuyện sau vậy.
Nào ngờ Nhan Nhất Minh lại vươn tay ra nắm lấy tay Giang phu nhân và bảo: “Để tự con nói với cha, nếu không thuyết phục được, mẫu thân hãy giúp con.”
Giang phu nhân do dự một lúc rồi bảo nàng đến thư phòng tìm Giang lão gia.
Giang lão gia ngồi trước bàn, khuôn mặt vốn đã nghiêm nghị nay đanh lại trông càng đáng sợ hơn. Thấy nữ nhi bước vào, nét mặt căng thẳng bất giác thả lỏng, nhưng nhớ ra hôm nay phải dạy bảo nàng, vậy là lại lập tức nghiêm mặt lại.
Quả Táo trốn ở bên cạnh, không nhịn được mà cười phá lên khi thấy nụ cười đang chực nở của Giang lão gia đột ngột tắt ngúm. Nhan Nhất Minh cố kìm nén sự điên cuồng của Quả Táo khi đột nhiên chạm vào huyệt cười, nàng ngồi xuống ghế đối diện với Giang lão gia.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của nữ nhi, Giang lão gia không sao nghiêm nghị nổi, sau mấy lần tới lui như vậy, cuối cùng bất lực thở dài: “Đệ đệ ruột với muội muội ruột còn chẳng thấy con nói được mấy câu nhẹ nhàng. Sao mà cứ đòi chăm sóc cho tiểu tử đó thế?”
“Chắc là có duyên ạ.” Nhan Nhất Minh mỉm cười: “Cha, cho dù ngày xưa ngũ thúc đã sai, nhưng năm đó Thiếu Quân* mới chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, có liên quan gì đến đệ ấy đâu? Thiếu Quân thiên tư thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã vượt qua kỳ thi Đồng, đỗ tú tài...”
(*: Cách gọi tôn kính về con của một người)
Vốn dĩ Giang lão gia đã chuẩn bị sẵn sàng để phản bác lời nói của nữ nhi nhà mình, nhưng câu nói cuối cùng của Nhan Nhất Minh đã chuyển hướng sự chú ý của Giang lão gia thành công: “Vượt qua kỳ thi Đồng? Không phải nó mới mười ba tuổi thôi sao?”
Nhan Nhất Minh nheo mắt cười bảo: “Thế gian không bao giờ thiếu thiên tài. Xưa có Trương Cư Chính mười hai tuổi đã đỗ thi Đồng, Dương Đình mười hai tuổi đỗ cử nhân, Thiếu Quân mười ba tuổi thành tú tài, cũng không phải chuyện gì to tát.”
Giang lão gia thiếu điều hộc máu.
Nhớ năm xưa con trai cả của ông đã năm tuổi mới qua kỳ thi Đồng. Về sau lại loay hoay mất mười năm, cuối cùng cũng đỗ cống sĩ, có được một chức quan. Con trai cả tuy đã ba mươi nhưng vẫn chỉ là một đồng sinh, chưa bao giờ vượt qua được phần thi viện của kỳ thi Đồng. Chẳng bao lâu nữa, lại bắt đầu đến kỳ thi Đồng vào tháng Hai. Trên dưới Giang gia, bất cứ ai có thể đi thi đều đang học, ấy vậy mà con gái ông ta lại nói rằng Giang Dật đã vượt qua kì thi Đồng rồi.
Ngay cả người chủ gia đình là Giang lão gia cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, ngờ vực hỏi lại con gái, Nhan Nhất Minh bất lực đáp: “Nếu cha không tin thì tự đến phủ nha mà kiểm tra. Chuyện thế này, ai mà dám giở trò bịp bợm chứ ạ?”
Giang lão gia gật đầu, cũng không nhắc tới chuyện Nhan Nhất Minh không được phép thân thiết với Giang Dật nữa mà tức tốc đến phủ nha.
Sau khi trở về vào đêm hôm đó, Giang lão gia mặt mày hớn hở, căn dặn nói với Giang phu nhân điều thêm một nha đầu nữa cho Giang Dật, còn gửi tặng kèm rất nhiều thứ, đa phần là mực, giấy, bút và sách.
Giang Dật nhìn nơi ở bỗng chốc không còn tồi tàn, sực nhớ tới ngày hôm qua Nhan Nhất Minh có nói là hôm nay sẽ cho cậu một điều bất ngờ. Cậu tươi cười, đi thẳng đến chỗ của Nhan Nhất Minh.
Từ giờ về sau, cuối cùng đã có thể gặp nàng một cách quang minh chính đại rồi.