Xung quanh vẫn là không khí nhuốm mùi bụi bặm, bốn bề vẫn là khoảng không gian trống trải bủa vây. Vốn dĩ đêm nay vô cùng chật vật, nhưng nhờ có một tấm chăn bông, nhờ một chậu than hồng này, mọi thứ dường như trở nên đỡ vất vả hơn.
Buổi sáng thức dậy, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, chiếc chậu than trong nhà cháy cả đêm cuối cùng cũng tắt ngấm.
Giang Dật quấn mình trong chăn, một lần hiếm hoi thấy cậu thoáng ngẩn ngơ.
Từ đầu, cậu đã biết chắc chắn, mình sẽ phải chịu sự sỉ nhục như thế này khi trở về đây, nhưng cậu vẫn đến. Cậu hận người của Giang gia năm xưa đã ép chết mẫu thân, nhưng Giang ngũ gia đã nuôi nấng cậu như con ruột của mình, mà trong phút lâm chung, ông khăng khăng bắt cậu đến Giang phủ này, giữ tròn chữ hiếu mười năm.
Cậu không thích nơi đây, đứng dưới tuyết hơn một canh giờ, cậu đã hiểu được tình người ấm lạnh của của Giang phủ, nhưng cậu vẫn phải ở lại nơi này trong thời gian mười năm.
Nhan Nhất Minh bận rộn cả đêm hôm qua, buổi sáng dậy muộn hơn hẳn mọi khi, nhưng vì sức khỏe kém nên nàng không cần đến thỉnh an Giang lão thái thái như các tiểu thư khác trong phủ. Giang lão thái thái cũng chẳng ưa dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của nàng.
Chải tóc xong, nàng ngồi trước chiếc bàn nhỏ dùng bữa sáng. Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, đám nha hoàn dẩu mỏ lên xuýt xoa bảo, sao mà xui xẻo thế cơ chứ, bắt ai kia ở ngay bên cạnh họ, chẳng lẽ lại không biết, tiểu thư của họ luôn thích yên tĩnh à?
Nhan Nhất Minh chậm rãi uống thuốc trong bát, hờ hững liếc nhìn nha hoàn kia: “Đã biết ta thích yên tĩnh mà vẫn nói nhiều vậy.”
Nha hoàn kia lập tức nghẹn họng, tiểu thư sức khỏe không tốt, tính tình gàn dở, thường nổi cáu không cần lý do, nên nha hoàn kia cũng không dám cãi lại mà chỉ có thể thu dọn bát thuốc rồi lặng lẽ lui ra ngoài, đứng trước cửa viện cùng tiểu nha hoàn đang quét sân bên ngoài, nhìn đám hạ nhân, vυ' già dọn đồ vào căn viện cách đó không xa kia.
Nhưng tóm lại vẫn chẳng có bao nhiêu, ngoại trừ những vật dụng đơn giản nhất như giường, bàn, ghế thì cũng chỉ có vài bộ y phục không hơn.
Sau khi trở về, không kìm được lòng lại bép xép trước mặt Nhan Nhất Minh rằng, thái thái cho vị thiếu gia ít đồ đạc quá, đang tưởng đâu sẽ lại bị mắng một lần nữa, nào ngờ, nàng tiểu thư luôn thờ ơ, lạnh nhạt lại chủ động hỏi nàng ta, rồi còn bảo nàng ta sang viện bên xem cho kỹ hơn rồi hãy về.
Nha đầu không hiểu ý của Nhan Nhất Minh, nhưng rốt cuộc, vì tò mò bèn vội vã chạy đi, bước vào cửa thì thấy vị thiếu gia này đang đứng lặng lẽ bên gốc cây khô trong viện, vóc dáng gầy guộc, nhưng gương mặt với những đường nét chưa trổ hết mã đã rất đẹp.
Ban đầu, cảm thấy thân thế của cậu quá kém khiến người ta coi thường, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu đứng đó lẻ loi trơ trọi, đột nhiên lại thấy hơi không đành lòng.
Kể ra thì, cho dù mẫu thân của tiểu thiếu gia có như thế nào đi chăng nữa, kỳ thực cũng chẳng liên quan gì đến một đứa trẻ.
“Đồ đạc trong viện đã được dọn gần xong, trong phòng bây giờ đã nhóm lửa, nhưng vẫn còn hơi lạnh, chưa kể chỗ than đó hơi nhiều khói quá.” Nha hoàn cằn nhằn với Nhan Nhất Minh: “Tiểu thiếu gia vừa thay xong y phục, giờ đã đến chỗ lão thái thái thỉnh an rồi.”
Nhan Nhất Minh lo Giang lão thái thái lại nghĩ cách bắt nạt Giang Dật, bèn sai người chuẩn bị sẵn canh gừng, đứng dậy cũng định đến phòng của Giang lão thái thái.
“Còn canh gừng thì sao ạ?” Nha hoàn không sao hiểu được suy nghĩ của Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh mặc xong tấm áo choàng dày mới bảo: “Để đấy.”
Đám nha hoàn không biết để đấy làm gì, nhưng vẫn vâng lời đi cắt thành sợi, bắc lên bếp nhỏ đun từ từ.
Bây giờ đang giữa mùa đông, trong phủ ít người đi lại, Giang lão thái thái cùng đám con cháu dâu đều rảnh rỗi, riêng hai ngày nay vì Giang Dật đến, nên mọi người tề tựu ở chỗ Giang lão thái thái chờ xem Giang Dật biến thành trò cười.
Hôm qua chưa thấy bóng dáng đâu đã bị Giang lão gia đưa về mất. Sáng nay tranh thủ đến thỉnh an Giang lão thái thái, từ lớn đến nhỏ lại tấp nập chen đầy phòng.
Giang lão thái thái không mấy vui vẻ, vì hôm qua nhi tử đột nhiên gọi Giang Dật đi, nghe nha đầu canh cửa nói, hôm qua ngũ tiểu thư ghé qua nhưng không vào. Bà ta cảm thấy chuyện này ắt có liên quan đến Nhan Nhất Minh, bèn đưa mắt nhìn Giang phu nhân, rồi hỏi hôm qua Nhan Nhất Minh có đến gặp Giang lão gia không.
Giang phu nhân hiểu Giang lão thái thái lại muốn gây khó dễ cho nữ nhi nhà mình, cũng biết hôm qua nữ nhi đã đến tận nơi xin lão gia dắt đứa trẻ kia đi, nhưng để Giang lão thái thái không mượn cớ trách phạt A Minh, bà vẫn làm ra vẻ như không hay biết gì mà đáp: “A Minh khó chịu trong người, nào giờ không thích đi lại. Ngày hôm qua, tuyết rơi dày như thế, chắc chắn là ở yên trong phòng chứ ra ngoài mà làm gì.”
Không ai biết những lời Giang phu nhân nói là thật hay giả, Giang lão thái thái hậm hực hừ một tiếng, nhìn một lượt mấy đứa cháu, vẫn không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục kiếm chuyện: “Bình thường không đến đã đành, hôm nay phải gặp khách mà cũng không biết phép tắc.”
Trước đó còn chì chiết Giang Dật là đồ con hoang, giờ đã gọi cậu là khách rồi, chung quy lại cũng chỉ muốn tìm lý do để chèn ép Nhan Nhất Minh. Giang lão thái thái vừa nói dứt lời, Giang nhị phu nhân với đôi mắt hẹp dài ngồi bên dưới đã phụ họa theo, nói thêm rằng Nhan Nhất Minh quá đỏng đảnh, không có quy củ.
Nhiều năm qua, Giang lão thái thái không hài lòng với cơ thể tốn thuốc của Nhan Nhất Minh, Giang phủ không quá dư dả, nhưng chưa bao giờ ngừng đưa những vật phẩm quý giá như tổ yến đến cho Nhan Nhất Minh, còn quý giá hơn cả nuôi lão thái thái là bà ta. Làm sao bà ta yêu quý cho nổi?
Về phần nhị phu nhân, A Minh thực sự quá đẹp. Mùa thu năm ngoái, một lần nọ, khi Nhan Nhất Minh ra khỏi phủ, đã khiến biết bao công tử ở Lạc Dương đến tận nhà cầu thân. Làm sao nhị phu nhân có thể vui vẻ được? Cũng vì lẽ đó mà gặp ai, nhị phu nhân cũng kêu Nhan Nhất Minh bệnh tật. Bây giờ mọi người ở Lạc Dương đều biết Nhan Nhất Minh bị bệnh tim bẩm sinh. Những người lúc trước đến cầu thân sợ đến mức không dám quay trở lại nữa.
Giang phu nhân tức phát khóc mấy bận. Hai vị ca ca Giang gia lại càng không thể bỏ qua, xông tới chỗ nhị phu nhân làm ầm ĩ. Về sau, đại phu nhân và nhị phu nhân ngày càng bất hòa. Nay Nhan Nhất Minh sắp tròn mười sáu, đến tuổi cập kê, các cô nương khác trong nhà, ai nấy đều rục rịch định hôn ước, nhưng A Minh lại trở thành người không ai muốn rước.
Khi Giang Dật bước vào, Giang phu nhân đã tranh cãi với Giang nhị phu nhân hồi lâu, đám tiểu bối không dám xen vào chỉ có thể giương mắt nhìn. Giang lão thái thái xem rất hứng khởi, cho đến khi có người vào báo tiểu thiếu gia đã đến, mới tắt nụ cười.
Chép miệng lẩm bẩm “Thiếu gia nhà nào”, rồi sai người dẫn vào, không hề che giấu vẻ nhạo báng trên nét mặt.
Đang giữa mùa đông rét mướt, tất cả mọi người đều quấn lớp áo bông dày dặn, chỉ có Giang Dật vẫn mặc mỏng manh.
Cậu còn nhỏ tuổi, vóc dáng chưa cao, mặc bộ trực xuyết màu xanh nhạt, không có mảy may vẻ rụt rè hay bất mãn trong đôi mắt màu mực của cậu, dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng, chỉ hành lễ đơn giản trước mặt mọi người, không nói gì hơn.
Giang lão thái thái rắp tâm muốn làm cậu xấu hổ, Giang nhị phu nhân lại càng khinh bỉ thứ ranh con không được ghi tên trong gia phả này. Giang phu nhân thì ngược lại, nghĩ đến chuyện nữ nhi nói, không đành lòng vì vóc dáng cậu nhỏ bé quá, thấy cậu ăn vận mỏng manh, lại bị người ta lạnh nhạt, bèn hỏi han mấy câu, cộng thêm nỗi oán trách Giang lão thái thái và Giang nhị phu nhân trong lòng, bảo cậu ngồi cùng các công tử khác trong nhà, như thể cố tình chống lại.
Có thể là do thấy cậu quá kín tiếng, hoặc có thể do Giang phu nhân đã lấy đi sự chú ý của Giang lão thái thái, nên Giang nhị phu nhân đã quên mất những lời lẽ mỉa mai chuẩn bị sẵn, ngay lập tức quay sang nguýt Giang phu nhân, Giang nhị phu nhân nhạo báng thêm một câu, không nhịn được lại châm chọc Giang phu nhân thêm vài lời.
Giang Dật không khỏi đưa mắt nhìn về phía Giang phu nhân.
Cuộc gặp gỡ này còn kịch tính hơn Giang Dật tưởng tượng, hai vị phu nhân lườm nguýt, đốp chát với nhau, Giang Dật hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc, nghe vị Giang nhị phu nhân kia nhạo báng Giang phu nhân sinh ra một đứa con bệnh tật, vốn dĩ chẳng ai thèm lại còn trách bà ta lỡ miệng.
Đám trai gái có mặt không dám hé răng, nhưng Giang Dật lấy làm lạ khi phát hiện ra, ngoại trừ hai người phụ nữ đang ngồi ghế đầu ngay dưới Giang lão thái thái, tất cả những nữ tử chưa búi tóc, chưa xuất giá đều tỏ vẻ hả hê, hóng hớt.
Có nghĩa là, hình như vị ngũ tiểu thư mà Giang nhị phu nhân luôn miệng nhắc tới không được đám người ngồi đây quý mến, đương nhiên, nàng cũng không có mặt ở đây.
Tuy Giang ngũ gia không quay lại Giang gia lần nào, nhưng vẫn thường kể với cậu về người của Giang gia, đặc biệt là người ca ca ruột thịt, Giang lão gia. Kể rằng, ông ta nhìn thì có vẻ nghiêm khắc, nhưng thực chất lại rất mềm lòng, sinh được hai đích tử, một đích nữ, rằng kỳ thực, hai đích tử không kém tuổi Giang ngũ gia là bao, hiện tại đều đã cưới vợ sinh con, rằng đích nữ được sinh ra lúc Giang phu nhân đã lớn tuổi, tướng mạo tuyệt đẹp, nhưng lại mắc bệnh từ khi còn trong bụng mẫu thân.
“Hai đứa cháu trai đó đều lớn hơn con nhiều tuổi, con với chúng cũng không có chuyện gì để nói.” Giang ngũ gia từng cười nói với cậu: “Nhưng cháu gái ta chỉ lớn hơn con ba tuổi thôi. Ca ca và tẩu tử con con bé như báu vật, nếu đến Giang phủ, con có thể chơi cùng con bé.”
Bỗng dưng sực nhớ tới Giang ngũ gia, tâm trí Giang Dật hơi lơ đãng. Lúc cậu ngẩng lên thì thấy tiểu nha hoàn bên ngoài thông báo ngũ cô nương đã tới.
Giang phu nhân và Giang nhị phu nhân lập tức im bặt, đám cô nương mới đây còn hân hoan vui vẻ bỗng đồng loạt nhìn về phía cửa.
Thấy nữ tử kia bước vào. Thân hình nàng mảnh khảnh như cánh én, đôi bàn tay trắng lóa cả mắt cởϊ áσ choàng đưa cho nha hoàn bên cạnh, rõ là hai hàng lông mày thanh tú không ai sánh bằng, nhưng vì đôi mắt nhợt nhạt, cùng làn da trắng trong, nên nhìn tổng thể trông nàng càng lạnh lùng hơn.
Vào Giang gia chưa đầy một ngày, Giang Dật đã nghe thấy nha đầu bên cạnh nói rằng, ngũ tiểu thư sống ở căn viện sát bên cạnh cậu, rằng ngũ tiểu thư lạnh lùng, không có lòng trắc ẩn, rằng nàng như một tảng băng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nhưng ngày hôm qua, người như nàng lại một mình ở bên cạnh chăm sóc cậu nửa đêm.
Nàng biết tự dùng tay thỉnh thoảng kiểm tra cậu còn sốt hay không, cười bảo, nếu đến muộn thì chắc chắn cậu sẽ sốt cao thành tê ngốc, biết không quản ngại lấy chăn bông, lấy chậu lửa, chọc cho cậu cười lần này đến lần khác.
Giang Dật ngẩn ngơ liếc nhìn hàng lông mày quen thuộc của nàng, đột nhiên cảm thấy nơi chốn không có tình người, bỗng chốc ấm áp hẳn lên.
Lúc này, nàng thỉnh an Giang phu nhân và mọi người, nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt băng giá, chỉ khi nhìn Giang phu nhân, khuôn mặt mới thấp thoáng một ánh nhìn ấm áp. Nàng quay đầu dửng dưng nhìn nữ tử trạc tuổi mình đang ngồi dưới Giang phu nhân, thẳng thừng bảo nàng ta ngồi lùi ra sau.
Nữ tử kia tức tối đỏ bừng hai má, nhưng không dám cự cãi, ngoan ngoãn ngồi ra phía sau.
Mà mọi người trong phòng dường như đã quen, cũng không nói lời nào, Giang Dật nhìn Nhan Nhất Minh khác hẳn với người ngày hôm qua, bắt gặp đúng lúc Nhan Nhất Minh quay mặt sang.
Nàng nhìn cậu và mỉm cười.
Tất cả băng giá dường như tan chảy ra chỉ trong nháy mắt.
Đó là nụ cười đẹp nhất mà cậu thấy, sau từng ấy năm hứng chịu quá nhiều ánh mắt ghẻ lạnh, kể từ khi Giang ngũ gia qua đời.
“Ta là ngũ tỷ tỷ của ngươi.” Nhan Nhất Minh nhìn cậu, tươi cười nói: “Sau này, ta không còn là người nhỏ tuổi nhất nữa rồi.”