Nhan Nhất Minh ra đi lặng lẽ. Trong phủ biết bao nhiêu người, vậy mà không một ai phát hiện ra, nàng đã đi xa.
Nàng lại ra đi dứt khoát, kiên quyết như thế, không để lại cho hắn ta dù chỉ mảy may hy vọng.
Rõ ràng nàng đã tính trước sẽ có ngày hôm nay, cũng đã tính trước sẽ làm gì khi ngày này đến.
Thế nhưng Giản Ngọc Diễn vẫn không dám tin, cũng không muốn tin.
Hắn ta loạng choạng đến bên bờ hồ. Sau khi đi hỏi quan binh gác cổng thành, có từng thấy cô nương nào đeo mạng che mặt hay không mà không nhận được bất cứ tin tức nào về nàng, hắn ta tức tốc rời khỏi thành Kim Lăng, men theo quan đạo đuổi hàng trăm dặm.
Đám nha đầu trong phủ nói, rõ ràng ban trưa còn trông thấy nàng, đến nay chẳng qua cũng chỉ mới một canh giờ mà thôi, một nữ tử chân yếu tay mềm như nàng, đơn độc một mình thì có thể đi được bao xa?
Nhưng cuối cùng, ngựa đã mệt, sắc trời đã tối, người đi trên đường mỗi lúc một thưa dần, hắn ta vẫn không tìm thấy tung tích của nàng.
Giản Ngọc Diễn dắt ngựa đến trên quan đạo vắng lặng không người, vẻ mệt mỏi in hằn lên khuôn mặt khôi ngô có một không hai, đôi mắt đào hoa luôn hút hồn người khác nay chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng không thể che giấu, áo bào nhuốm bụi đất, nhưng cũng chẳng còn lòng dạ nào bận tâm đến nữa.
Gió đêm lả lướt, thổi tà áo tung bay, thổi mái tóc dài bung rối. Giản Ngọc Diễn không tài nào chịu đựng được nữa, quỳ gục giữa đất vàng miên man bị gió cát cuốn bay, tay siết chặt khối ngọc bội Nhan Nhất Minh tặng hắn ta khi xưa, sau cùng, khóc không thành tiếng.
Hắn ta đã đánh mất người mình yêu nhất.
Nàng thật sự không cần hắn nữa.
Hắn ta thật sự không thể tìm thấy nàng được nữa.
Trái tim đang đập như bị mổ sống, đầm đìa máu tươi, đau đến nghẹn thở.
Ngày hôm sau, trời hửng sáng, Giản Ngọc Diễn mới trở về Kim Lăng với điệu bộ không còn sức sống. Chẳng còn đâu phong thái của đệ nhất công tử Kinh Thành. Sau khi về đến Giản phủ, Giản Ngọc Diễn bỗng dưng ngã bệnh. Trong cơn hôn mê, hắn ta không nghe thấy tiếng hô hoán lo âu của Giản phu nhân và Giản thừa tướng. Hắn ta lại mơ thấy Nhan Nhất Minh, mơ thấy dáng vẻ nàng của buổi đầu gặp gỡ, mơ thấy buổi sáng cuối cùng nhìn thấy nàng hôm ấy, khi hắn ta nói đợi ta về, là lần duy nhất Nhan Nhất Minh không đáp lời hắn ta.
Khi ấy, nàng đã quyết định sẽ ra đi, nhưng lương tâm hắn ta còn đang cắn rứt vì chuyện định thân nên không hề chú ý đến chi tiết này.
Hắn ta mơ thấy nàng đang hát Bạch Đầu Ngâm, lời rằng: “Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau”. Ấy vậy mà, sau cùng, chỉ để lại trên tờ giấy trắng phau phau hàng chữ: “Nghe lòng chàng hai ý,
thϊếp đành đoạn tình này”.
Hắn ta làm yên lòng tiên tổ, nhưng lại làm lòng nàng lạnh ngắt, kể từ ấy, lòng hắn cũng chết theo.
Lần này, Giản Ngọc Diễn bệnh rất lâu, vô số thuốc thang đổ vào người mà mãi không thấy khởi sắc. Giản thừa tướng mọc thêm bao nhiêu sợi tóc bạc, nước mắt Giản phu nhân chảy thành sông, Giản Ngọc Nhi lặng lẽ đứng bên cắn bờ môi trắng bệch, cũng khóc đỏ cả mắt.
Vì Giản Ngọc Diễn, cũng vì Nhan Nhất Minh.
Hôm đó, Giản Ngọc Diễn đột ngột trở về sau một đêm biền biệt, Giản Ngọc Nhi đã đoán ra được rồi.
Nữ tử ấy, tính cách quật cường ấy, tình yêu không thể dung thứ cho lỗi lầm ấy, lúc trước vì nàng ta mà có thể rạch mặt không hề do dự, nay biết Giản Ngọc Diễn cưới người khác thì sao có thể làm ngơ.
Chắc hẳn nàng đã lựa chọn cách làm kiên quyết nhất, có lẽ là đã chết, có lẽ là đã ra đi, nhưng đối với Giản Ngọc Diễn mà nói, đã chẳng còn gì khác biệt.
Tựu chung lại, hắn ta đã mất nàng rồi.
Giản Ngọc Nhi như kẻ mất hồn đi ra ngoài Giản phủ. Giang Dật hỏi nàng ta đã xảy ra chuyện gì. Giản Ngọc Nhi hoang mang ngẩng đầu, sực nhớ ra Giang Dật cũng quen biết Nhan Nhất Minh.
“Ta nên nói với huynh ấy ngay từ đầu mới phải.” Giản Ngọc Nhi đáp. Nàng ta nên nói sớm với Giản Ngọc Diễn rằng nàng đã biết chuyện hắn ta sắp cưới vợ. Nếu nói với hắn ta sớm hơn, có lẽ Nhan Nhất Minh sẽ không bỏ đi, có lẽ Giản Ngọc Diễn sẽ không sống dở chết dở như bây giờ.
Cuối cùng Giang Dật đã hiểu hết mọi chuyện. Hắn nhớ lại hôm ấy, khi nghe tin Nhan Nhất Minh rời khỏi Mai Viên thì đã có dự cảm rằng, đó là lần cuối cùng gặp nàng. Nay, dự cảm ấy đã thành hiện thực.
Từ góc độ của hắn, cuộc tình hoàn toàn không thấy được tương lai này chẳng đi đến đâu đúng như trong tưởng tượng.
Tin Giản Ngọc Diễn đổ bệnh nặng đã lan truyền tới cả trong cung. Thái tử lệnh cho thái y của Thái Y viện ra tay cứu cho người khỏe lại. Giản Ngọc Diễn mở mắt nhìn Giản phu nhân đang mừng rỡ phát khóc, lòng đau âm ỉ, nhưng vẫn nói ra quyết định hủy hôn.
Nhan Nhất Minh từng nói với hắn ta rằng, ai cũng có lúc rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, vậy nên luôn phải đưa ra lựa chọn vào những lúc như thế, chỉ cần sau này nhớ lại sẽ không cảm thấy hối hận.
Hắn ta đã chọn phục hưng tiền triều, chọn từ bỏ người hắn ta yêu.
Và hắn ta hối hận muộn màng.
Giản phu nhân bàng hoàng sửng sốt, Giản thừa tướng nổi trận lôi đình, nhưng Giản Ngọc Diễn quyết không thay đổi. Hắn ta nói hắn ta sẽ không lấy vợ.
Hắn ta đã có thê tử kết tóc từ lâu, cả đời này không muốn có ai khác nữa, ngay cả khi nàng đã không còn.
…
Hệ thống cho Nhan Nhất Minh thời gian một tháng. Khi thời hạn vẫn còn ba ngày, hệ thống lên tiếng nhắc nhở, Nhan Nhất Minh có thể rút khỏi kịch bản của Giản Ngọc Diễn, khởi động kịch bản tiếp theo.
Nhan Nhất Minh lấy làm tò mò: “Giản Ngọc Diễn thay đổi rồi à?”
“Thay đổi rồi.” Quả Táo gật đầu, ra hiệu cho Nhan Nhất Minh đi xem lại thẻ bài SSR của Giản Ngọc Diễn ngay bây giờ.
Các chỉ số IQ và EQ đã đạt đến đỉnh điểm, trong khi đó, chỉ số hành động và chỉ số ra quyết sách vẫn luôn lẹt đẹt đột nhiên tăng vọt, đã lọt vào hàng ngũ trung cao. Quả Táo nhìn Nhan Nhất Minh rồi giải thích: “Chỉ số ra quyết sách với chỉ số hành động không phải ưu thế tự nhiên như hai loại IQ và EQ. Chúng có thể tăng lên theo quá trình trưởng thành của nhân vật.”
Thay vì trưởng thành, chi bằng nói là cú sốc.
Qua thế giới của Giản Ngọc Nhi, Nhan Nhất Minh nhìn Giản Ngọc Diễn sau khi mình ra đi. Giản Ngọc Nhi có một đoạn tự bạch trong lòng như sau, nàng ta nói, có lẽ bởi đã mất đi điều quan trọng nhất, nên từ dạo ấy, Giản Ngọc Diễn không còn bận tâm đến bất kỳ điều gì nữa.
Bởi vì không còn bận tâm, cũng bởi vì từ đó về sau đã hoàn toàn hiểu được bản thân mình mong muốn điều gì, không còn vướng mắc gì khiến Giản Ngọc Diễn dao động, mà cũng không còn ai khiến hắn ta mềm lòng, do đó, không còn cần phải đắn đo nữa.
Quyết sách không phải là có biết hay không mà là có muốn hay không. Nhan Nhất Minh từng nói với hắn ta, con người sống ở trên đời luôn phải kiên trì với điều mà mình thực sự mong muốn.
Cuối cùng, Giản Ngọc Diễn đã khai phá một lối đi mới trên con đường mà hắn từng nhận định rằng chỉ có một. Từ ấy, kịch bản thay đổi, lần công lược này thành công xuất sắc.
Một tấm thẻ bài SSR, gia hạn thêm thời gian. Lần này, lúc kiểm lại kim cương, Nhan Nhất Minh nghêu ngao ca hát.
Số kim cương giành được lần trước hơi khó xử, hơn một nghìn chín trăm, không thể rút trực tiếp mười một lần được, Nhan Nhất Minh dứt khoát để lại hơn chín trăm lẻ, cộng thêm sau lần công lược này, Nhan Nhất Minh đã thành công gom đủ năm nghìn kim cương.
Năm nghìn kim cương đấy! Có thể rút được năm mươi lăm lần!
Nhan Nhất Minh vui ngất ngây.
“Ta có dự cảm, lần này chắc chắn ta sẽ bùng nổ.” Có thể là nhiều cơ hội hơn, cho nên Nhan Nhất Minh tràn đầy tự tin, cảm thấy có thể rút được N tấm thẻ bài SSR.
Đương nhiên, tốt nhất đừng trúng vào Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Diễn thì tốt.
Quả Táo sáp lại, gật đầu hừng hực khí thế: “Cố lên! Chúa may mắn phù hộ!”
Nhan Nhất Minh dùng tay ra hiệu “OK”, hít sâu một hơi, mở rút chuỗi mười một lần.
Ấn vào.
Im lìm.
Ấn lại.
Vẫn không có động tĩnh.
Nhan Nhất Minh: ? ? ?
“Chuyện gì vậy?”
“Ơ?” Quả Táo uốn người lộn vòng lại, cũng ấn thử, hệ thống vẫn không có động tĩnh gì.
“Đợi ta đi xem thử!” Nói rồi, Quả Táo tức thì biến mất. Một lúc lâu sau, Quả Táo mới xuất hiện trở lại, vô cùng áy náy cất giọng: “Hệ thống bị trục trặc mất rồi.”
Quả táo cũng không ngờ, vì ở thế giới thực game được thêm tính năng mới nên hôm nay cả hệ thống đang cập nhật lại. Nhưng vì lí do đến từ lập trình viên nên dù đã thống nhất thời gian với người chơi từ trước mà mãi vẫn chưa cập nhật xong. Hiện tại, người chơi đang kêu gào ầm ĩ trên Weibo, lập trình viên vẫn gấp rút cập nhật, kết quả là càng cuống quýt càng loạn như cào cào, sơ ý lại nảy sinh thêm sự cố.
Mặc dù họ không liên quan gì đến lập trình viên ở thế giới thực, nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà. Hiện tại, máy chủ ở thế giới thực đã sập rồi, không ngờ ở bên này cũng bị ảnh hưởng lây.
Sập theo rồi.
Nên bất kể là rút thẻ hay thiết lập nhân vật đều tạm thời không thể tiến hành.
Nhan Nhất Minh hậm hực trừng mắt với Quả Táo, thực sự không biết nên nói gì để diễn tả tâm lý suy sụp hiện giờ. Năm nghìn kim cương phải chật vật lắm mới tích đủ giờ đã trở nên vô nghĩa, đến cả mặt mũi cũng không thể thiết kế được.
Nhan Nhất Minh thở dài thườn thượt xong mới nén được cơn giận xuống, nói với Quả Táo: “Lần này gặp trục trặc, nếu như hệ thống không bù đắp thỏa đáng cho ta thì hậu quả thực sự sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Quả Táo rối rít gật đầu, còn giơ tay thề thốt, nhất định sẽ bù đắp hậu hĩnh, xong đâu đấy mới thủ thỉ nhắc nhở Nhan Nhất Minh: “… Này ký chủ, chúng ta cần chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc xuất phát rồi.”
“…”
“À mà… vì lần rút thẻ trước, ngoài thẻ bài SSR của Giản Ngọc Diễn ra, ký chủ còn một tấm thẻ bài của Giang Dật, nên để chiến lược dễ ăn hơn, chúng tôi sẽ tự động chọn thẻ bài SSR của Giang Dật.”
“… Biết rồi.”
“Còn về việc thiết kế gương mặt… Mặc dù ký chủ không thể tự mình thiết kế, nhưng mấy định dạng khuôn mặt mà hệ thống chúng tôi chuẩn bị cũng đẹp lắm!”
Nhan Nhất Minh còn nói gì được nữa, im lìm nhìn Quả Táo một lúc lâu rồi mới đáp: “Đuôi mắt ta có một nốt ruồi son.”
Quả Táo lập tức nhớ đến hai lần tạo hình trước của ký chủ đều buộc phải thêm một nốt ruồi son ở cuối mắt đúng như ngoại hình vốn có. Đã bắt ký chủ phải chịu thiệt thòi như vậy, nên Quả Táo không trì hoãn thêm, gấp rút lục tìm điên cuồng trong kho dữ liệu.
Sau đó, điều làm nó suýt mừng rơi nước mắt là, thực sự có một khuôn mặt với nốt ruồi son ở đuôi mắt!
Quả Táo thở phào nhẹ nhõm, Nhan Nhất Minh kiên quyết mình nhất định phải là một mỹ nhân, nhất định vẫn phải có nốt ruồi son. Cuối cùng Nhan Nhất Minh cũng vừa ý, nhắm mắt lại: “Được rồi, bắt đầu đi.”
Năm Trần Hạ thứ ba mươi lăm, đang vào đợt rét đậm.
Mùa đông ở Lạc Dương rét mướt hơn Kim Lăng nhiều. Nhan Nhất Minh ngồi bên lò sưởi, mặc y phục dày hơn hẳn người khác, cẩn thận hơ lửa sưởi ấm.
Nha hoàn vén lớp rèm dày, bưng bát thuốc vào rồi nói: “Tiểu thư, đến giờ uống thuốc rồi.”
Nhan Nhất Minh đỡ lấy bát thuốc, mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn ngậm đắng nuốt cay, uống cạn bát thuốc dưới ánh mắt quan tâm của đám nha hoàn, rồi bảo: “Sao bên ngoài ồn ào thế?”
Nha hoàn ngó ra ngoài xem rồi thuận miệng trả lời: “Đợt trước Ngũ gia qua đời, viết thư cậy nhờ lão gia. Lão gia đã cho người đi đón thiếu gia hoang… kia, chắc hôm nay về đến nơi rồi đấy ạ.”