Lần đầu tiên Giản Ngọc Diễn nhận thức được rằng hắn ta thực sự có tình cảm với Nhan Nhất Minh.
Trên đời này ngoại trừ Giản Ngọc Nhi ra, Nhan Nhất Minh là người con gái thứ hai khiến hắn ta kìm lòng không đặng mà thương xót nàng, quan tâm nàng.
Dẫu rằng ban đầu là bởi vì khuôn mặt kia quá giống với Ngọc Nhi, nhưng trong nửa năm quen biết Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Diễn đã không còn thường xuyên tìm kiếm bóng dáng của Giản Ngọc Nhi trên người Nhan Nhất Minh nữa.
Nhan Nhất Minh là một nữ tử cực kỳ mâu thuẫn nhưng cũng lại hài hòa đến lạ. Lúc nàng phóng đãng, ngay cả nữ tử trong câu lan* kia cũng không sánh bằng, nhưng khi nàng cầm bút hay đánh cờ lại trở nên hiền thục và cẩn trọng hơn bất cứ tiểu thư con nhà quyền quý nào. Rõ ràng là thân phận thấp hèn dơ dáy nhất, nhưng lại toát ra một loại cao quý tự đại khó lòng tả nổi.
(*: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Giản Ngọc Diễn bất đắc dĩ bật cười, gần đây hắn ta không đến thăm A Minh, nỗi nhớ nàng liền tăng lên từng ngày.
Giản Ngọc Diễn đang vẽ một bức họa mỹ nhân, vốn trước đó là vẽ A Minh nhưng lại không cẩn thận bị Ngọc Nhi nhìn thấy. Hai ngày nay thi thoảng nàng ta lại hỏi bức tranh kia đã vẽ xong chưa, Giản Ngọc Diễn chỉ đành vẽ lại cho nàng ta một bức khác.
Nét bút vẫn quen thuộc như vậy, Giản Ngọc Diễn đã vẽ qua vô số tranh mỹ nhân, nhưng đa phần đều là vẽ Giản Ngọc Nhi. Hắn ta tiện tay nhấc bút, không lâu sau, một hình dáng thân thuộc mà rõ nét đã hiện ra, tiếp theo là những nét vẽ tỉ mỉ trên ngũ quan nữ tử.
Khi đem bức tranh đã bồi xong đưa cho Giản Ngọc Nhi, nàng ta liền sửng sốt: “Ơ, sao không phải là bức vẽ hôm trước? Bức đó vẽ đã đẹp lắm rồi mà?”
“À, bức đó ta lỡ tay vẽ nhầm một nét.” Giản Ngọc Diễn cười nói: “Có thích bức này không?”
“Đương nhiên thích rồi.” Trong tranh là bộ xiêm y nàng ta từng mặc mấy ngày trước đó, vậy nên mấy ngày nay nhất định là ca ca cố ý vẽ lại cho nàng ta. Giản Ngọc Nhi ngắm nghía cẩn thận nhiều lần: “Tay nghề của ca ca ngày càng tiến bộ rồi đó.”
Giản Ngọc Diễn yêu chiều vuốt ve mái tóc của nàng ta: “Ngọc Nhi thích là được.”
Giản thừa tướng phái người đến tìm Giản Ngọc Diễn, nụ cười trên mặt hắn ta thoáng chốc biến mất. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp sau khi nói lời tạm biệt với Giản Ngọc Nhi, nhanh chóng trở nên sâu xa mà phức tạp.
Sau khi Giản Ngọc Diễn tới, Giản thừa tướng liền xua tay ra hiệu những người khác lui xuống. Lúc này, ông ta mới từ tốn thấp giọng nói với Giản Ngọc Diễn: “Bệ hạ đổ bệnh nặng rồi. “
Giản Ngọc Diễn chợt ngẩng đầu lên.
Đương kim Hoàng đế thật ra tuổi tác không lớn, chỉ vừa bốn mươi mà thôi. Xem ra là lại giống như vị Thái tổ đầu tiên, những người kế vị của gia tộc Nam Cung có vẻ đều không được trường thọ.
Bệ hạ đăng cơ vẫn luôn là bí mật mà tất cả mọi người không ai dám nói xằng nói bậy, suy cho cùng vị vua đầu tiên cũng không phải là đích tử đích tôn. Có lẽ chính bởi như thế, từ sau khi Bệ hạ đăng cơ liền siêng năng lạ thường. Hiện giờ khắp chốn thái bình, nhưng sức khỏe của người cũng bị tổn hại.
Nét mặt Giản thừa tướng vui mừng khó tả, còn tâm trạng Giản Ngọc Diễn lại phức tạp xen lẫn bi thương không nói nên lời.
Nhan Nhất Minh xem đoạn phim tua lại, phát hiện sau khi nói lời tạm biệt với Giản Ngọc Nhi, sắc mặt Giản Ngọc Diễn lập tức thay đổi, có một cảm giác gì đó rất khác thường.
Về sau Giản Ngọc Diễn và Giản thừa tướng nói gì với nhau thì Nhan Nhất Minh không biết. Có điều, sau đó giao diện trò chơi xuất hiện một đoạn tóm tắt nhỏ, đại khái nói là lúc này Bệ hạ ngã bệnh, lệnh cho Thái tử giám quốc cùng Hoàng tử các nơi phụng mệnh hồi kinh.
Nhan Nhất Minh nhìn mấy chữ Phiên vương* các nơi chợt nhận ra: “Tiểu Ngũ sắp hồi kinh rồi sao?”
(*: chỉ Tước Vương che chắn ở biên giới)
Quả Táo hơi sững sờ: “Ồ... Đúng vậy.”
Khu vực phía bắc Bắc Bình không hề yên ổn chút nào. Một nam chính khác trong trò chơi là Thiệu Kinh Vũ đang ở trong bắc đại doanh gần kề phía Bắc Bắc Bình. Việt Vương Nam Cung Diệp trấn thủ Bắc Bình đã một năm, từ năm ngoái cho đến cuối năm cũng chưa từng hồi kinh, có thể thấy chính sự Bắc Bình quả thực bộn bề.
Lần này nếu như Nam Cung Diệp trở về thì sẽ là lần đầu tiên hắn hồi kinh từ sau khi rời kinh đến nay.
Nhớ tới Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh đột nhiên có chút thương cảm, nàng thở dài một hơi. Rời khỏi thế giới đầu tiên đã một năm rưỡi, Nam Cung Diệp hiện giờ cũng đã tròn mười tám tuổi, chính thức được coi là người trưởng thành rồi.
So với lúc trước, không biết hiện tại hắn có gì thay đổi không.
Quả Táo nghĩ ngợi, dù sao Nam Cung Diệp cũng không phải là một trong tứ đại nam chủ, cho nên thông tin về những năm qua của hắn trong trò chơi vô cùng ít ỏi, chỉ có duy nhất một đoạn nhưng là của tương lai, cho nên Quả Táo cũng không nói được nguyên nhân là vì sao.
Cũng may Nhan Nhất Minh không hỏi nữa, nàng lấy ra tấm thẻ bài hướng dẫn công lược Giản Ngọc Diễn lần này.
Sau khi hoàn thành toàn bộ hướng dẫn, thẻ bài sẽ hiển thị tất cả các câu chuyện trên đó, còn bây giờ mặt sau của nó chỉ có duy nhất một câu: “Tin tưởng và giải cứu, đem lại hạnh phúc cho bạn trong thế giới tối tăm.”
Lúc đầu khi chưa biết thân phận Giản Ngọc Diễn, xem xong câu này Nhan Nhất Minh chỉ cho rằng lịch sử tình trường của hắn ta có vẻ đen tối, nhưng sau khi biết được thân phận của Giản Ngọc Diễn, nàng cảm thấy hàm ý đằng sau câu nói này so với lúc trước phong phú và sâu sắc hơn rất nhiều.
Giản Ngọc Diễn có một có vẻ ngoài ôn hòa hoàn toàn đối lập so với thân phận hắc ám của hắn ta. Từ lúc hắn ta sinh ra đã mang trong mình lòng thù hận vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Mặt sau của thẻ bài ngoại trừ bức ảnh đẹp trai của Giản Ngọc Diễn ra còn có bốn số liệu về hắn ta.
IQ: 155, EQ: 197, năng lực hành động: 98, năng lực ra quyết sách: 89.
Nhan Nhất Minh nhìn hai số liệu cuối cùng, khuôn mặt thanh tú hơi chau lại.
Như vậy so về chỉ số thông minh và năng lực hành động, Giản Ngọc Diễn đều cao hơn Nam Cung Huyền mười điểm. Nhưng bởi vì đây là thẻ bài SSR, số liệu cơ bản vốn đã cao, cho nên nói về IQ và năng lực hành động, Giản Ngọc Diễn và Nam Cung Huyền phải ngang nhau mới đúng.
Mà Giản Ngọc Diễn lại có chỉ số cảm xúc cao nhất trong bốn người. EQ 187 của hắn ta trực tiếp hạ gục chỉ số EQ 22 thuộc diện “khuyết tật cảm xúc” của Nam Cung Huyền.
Đến mục cuối cùng là năng lực ra quyết sách thì chỉ số trên thẻ bài SR Nam Cung Huyền cao tới 178, còn Giản Ngọc Diễn rõ ràng là thẻ SSR nhưng năng lực ra quyết sách lại chỉ có 89.
Thân là một thượng vị giả*, nhất lại là một đế vương thì yêu cầu quan trọng nhất chắc chắn phải là có năng lực ra quyết sách đỉnh cao, thế nhưng năng lực ấy của Giản Ngọc Diễn lại thấp đến đáng sợ.
(*: người ở vị trí tối cao)
Trong khoảng thời gian quen biết Giản Ngọc Diễn, Nhan Nhất Minh để ý thấy hắn ta thực sự là một người rất dễ mềm lòng, cho nên chỉ cần nàng tỏ ra yếu đuối một chút là có thể nhanh chóng thay đổi suy nghĩ trước đó của hắn ta. Giản Ngọc Diễn không muốn cắt đứt quan hệ với Nhan Nhất Minh nhưng cũng chẳng thể buông bỏ hay dám nói ra tình cảm nhiều năm qua của mình đối với Giản Ngọc Nhi. Hắn ta làm việc quá cảm tính lại dễ bị dao động, nói dễ nghe một chút thì là dịu dàng ân cần, còn nói khó nghe hơn thì là do dự thiếu quyết đoán.
Với tính cách như vậy, Nhan Nhất Minh thực sự nghi ngờ liệu Giản Ngọc Diễn có thích hợp làm một thượng vị giả quyết đoán sát phạt hay không.
Lúc này, Quả Táo nhất định sẽ hoàn toàn giả chết, Nhan Nhất Minh không hỏi được bất cứ thông tin gì. Lúc trước Quả Táo có lỡ miệng tiết lộ, nàng nhớ nó có nói Nam Cung Huyền lúc đăng cơ không hề thuận lợi.
Chữ Hán đúng là bác đại tinh thâm, hiện tại Nhan Nhất Minh không tài nào nghĩ ra được trọng điểm của câu nói ấy rốt cuộc là từ “thuận lợi” hay là từ “đăng cơ”, nên có nghĩ vỡ đầu cũng không nghĩ ra kết cục cuối cùng sẽ như thế nào.
Chung quy vẫn là không nên nghĩ nữa. Nhan Nhất Minh lắc lắc cái đầu đã choáng váng vì suy nghĩ quá nhiều của mình rồi đi ngủ bù một giấc.
Nghĩ nhiều làm gì cho mệt, chuyện gì nên xảy ra thì ắt sẽ xảy ra, nàng chỉ cần thuận theo tiến trình của câu chuyện là được, nước chảy thì bèo trôi, vậy thôi.
...
Tuy Giản Ngọc Diễn không nói với Nhan Nhất Minh về chuyện hắn ta sẽ không đến Mai Viên nữa, nhưng dù sao cũng đã nhận lời với Giản Ngọc Nhi nên hắn ta không còn qua đêm ở đó. Ban ngày cũng ít đến hẳn.
Hắn ta vừa không nỡ cự tuyệt Giản Ngọc Nhi lại vừa không nỡ bỏ rơi Nhan Nhất Minh. Mọi chuyện phát triển thành cục diện ngày hôm nay, bản thân Giản Ngọc Diễn cũng không biết nên chấm dứt mọi chuyện như thế nào.
Nhan Nhất Minh đã từng cùng Quả Táo thảo luận qua về quá trình tâm lý phức tạp của Giản Ngọc Diễn.
Thứ nhất là Giản Ngọc Diễn không buông bỏ được Giản Ngọc Nhi, hắn ta yêu nàng ta đến chết đi sống lại. Thứ hai, hắn ta vẫn luôn ôm ảo tưởng cũ, không hề cho rằng xác suất mình và Giản Ngọc Nhi được ở bên nhau sẽ là 0%.
Thứ nhất, không buông bỏ được, sau một thời gian chung sống dần dần có thiện cảm. Thứ hai, tuy Giản Ngọc Diễn không cho rằng xác suất mình và Giản Ngọc Nhi được ở bên nhau là một trăm phần trăm nhưng hắn ta cũng chưa bao giờ nghĩ xác suất đó sẽ bằng 0. Nói cách khác, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần sau khi ảo tưởng tan vỡ sẽ lấy bao cát dự bị bổ sung vào.
Nếu là Nam Cung Huyền, hắn chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Người như hắn, nếu đã thích thì chỉ có thể là một trăm phần trăm.
Giản Ngọc Diễn đã quá mềm lòng mà giao quyền chủ động của chuyện này cho Giản Ngọc Nhi, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến hắn ta lâm vào loại lựa chọn này.
Quả Táo mơ mơ màng màng nghe hơn nửa ngày, cuối cùng tổng kết lại một câu: “Cho nên suy cho cùng ngài vẫn chỉ là cái bao cát dự bị, một khi Giản Ngọc Diễn thật sự thành đôi với Giản Ngọc Nhi, ngài sẽ là người bị đá?”
Nhan Nhất Minh: !?
Câu này tuy hơi khó nghe nhưng hình như đúng là như vậy?
Nếu Giản Ngọc Nhi thật sự nguyện ý nảy sinh quan hệ “lσạи ɭυâи” với Giản Ngọc Diễn, thì cho dù Giản Ngọc Diễn có mềm lòng hay cảm thấy áy náy hơn nữa, hắn ta cũng sẽ không ở lại bên Nhan Nhất Minh.
“Vậy nên…” Nhan Nhất Minh cầm bút khoanh tròn tên mình lại: “Không muốn bị đá thì hiện tại chỉ có một cách thôi.”
“Cách gì.”
“Khiến cho ảo tưởng của Giản Ngọc Diễn hoàn toàn tan vỡ.” Nhan Nhất Minh nhẹ giọng nói: “Ta muốn đánh cược một lần, xem xem Giản Ngọc Nhi sẽ giữ Giản Ngọc Diễn ở lại, hay là tặng hắn cho ta.”
Hai ngày sau, Giản Ngọc Diễn có qua Mai Viên một lần. Hắn ta đến nơi đúng lúc thấy Nhan Nhất Minh đang vẽ tranh.
Bởi vì còn lưu lại trí nhớ trước kia của Nhan tiểu thư nên Nhan Nhất Minh rất giỏi cầm kỳ thi họa, nhưng so ra thì vẫn không thể tinh thông như Giản Ngọc Diễn được.
Giản Ngọc Diễn cười khẽ một tiếng đi tới, hắn ta đứng sau lưng Nhan Nhất Minh cầm lấy tay nàng, từ tốn chỉ dạy. Nhan Nhất Minh chậm rãi đưa bút, chỉ chốc lát sau đã phác họa ra đường nét anh tuấn của nam tử.
Nhan Nhất Minh cười giòn tan, ngẩng đầu hỏi hắn ta: “Ta học có nhanh không? “
Lúc này Giản Ngọc Diễn mới phát hiện ra Nhan Nhất Minh đang vẽ hắn ta, không kìm được mà bật cười, trong lòng bỗng trở nên ấm áp. Đột nhiên, Giản Ngọc Diễn nhớ tới trước đây hắn ta cũng từng dạy Ngọc Nhi vẽ tranh, nhưng sau khi lớn lên, nàng ta không theo hắn học vẽ nữa.
Sau khi định thần lại mới phát hiện Nhan Nhất Minh đang nghiêm túc nhìn hắn ta. Giản Ngọc Diễn đâm ra có chút xấu hổ, hắn ta đưa tay nắm lấy tay Nhan Nhất Minh, kéo nàng ngồi trên đùi mình, khẽ hỏi: “Có phải gần đây cảm thấy nhàm chán hay không? Ta đưa nàng ra ngoài chơi nhé?”
Kể từ lần trước, Giản Ngọc Diễn ít tới đây hẳn, hắn ta sợ bị Ngọc Nhi bắt gặp cho nên không còn đưa Nhan Nhất Minh ra ngoài nữa. Bản tính Nhan Nhất Minh lại vốn ham chơi, bảo nàng ngồi trong phòng cả ngày chẳng khác nào cực hình.
Vậy mà không ngờ Nhan Nhất Minh lại lắc đầu: “Gần đây ta bị cảm lạnh, cơ thể không được khỏe, cũng không muốn ra ngoài. May là Diễn ca ca không có ở đây, nếu không lại bị lây nhiễm phong hàn.”
Giản Ngọc Diễn không nói gì thêm, chỉ nhân lúc Nhan Nhất Minh không chú ý bèn quay sang hỏi nha đầu bên cạnh xem có phải mấy ngày nay cơ thể nàng ấy có chỗ nào không được khỏe hay không.
Nha đầu lắc đầu khó hiểu: “Tiểu thư vẫn khỏe ạ.”
Giản Ngọc Diễn thở dài, A Minh nhất định là cố ý nói như vậy. Một nữ tử thấu tình đạt lý lại thông minh ân cần như nàng, hắn ta làm sao có thể buông bỏ được.
Giản Ngọc Diễn không bóc trần lời nói dối đó của nàng. Hắn quay lại sai người đem đồ tẩm bổ thượng hạng lên, đồng thời cũng lệnh cho tiểu nha đầu bên cạnh Nhan Nhất Minh có thời gian thì hãy thường xuyên cùng nàng ấy ra Mai Viên đi dạo. Giản Ngọc Diễn không thể ở cạnh nàng, liền để cho nàng tự mình chơi đùa.
Lại đến tháng ba dương xuân, hoa đào nở rực rỡ trên núi Phù Ngọc, Giang Dật đi cùng Giản Ngọc Nhi tới chùa Phù Ngọc.
Mấy ngày nay ca ca không phải thường xuyên ra ngoài nữa, phụ thân cũng rất hài lòng về Giang Dật, trong lòng Giản Ngọc Nhi không khỏi vui mừng. Sau khi từ chùa Phù Ngọc trở về, đúng lúc đang nói chuyện với Giang Dật, nàng ta lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng nữ tử kia tuy rằng chỉ mới gặp qua một lần, nhưng Giản Ngọc Nhi lại ghi nhớ rất rõ. Nhất là hôm nay nữ tử đó vừa hay cũng lại mặc bộ váy có đường viền thuần màu trắng bạc giống như ngày hôm ấy.
Tuy Giản Ngọc Diễn đã không còn qua lại với nữ tử này nữa, nhưng Giản Ngọc Nhi vẫn không khỏi tò mò, nàng ta muốn nhìn xem nữ nhân có thể khiến cho ca ca của mình say mê đến vậy rốt cuộc trông như thế nào. Nghĩ vậy, Giản Ngọc Nhi bèn đi về phía nữ tử đó.
Vào lúc Giản Ngọc Nhi quay đầu lại, Giang Dật cũng đã phát hiện ra nữ tử đó. Hắn chợt nhớ lại khung cảnh ngày hôm ấy, nhớ tới lúc nàng quay đầu lại, trong mắt mang theo ý cười, bỗng dưng hắn cũng nảy sinh vài phần hứng thú, khẽ cười nhắc nhở Giản Ngọc Nhi đi chậm lại. Hai người bước vài bước đã đuổi kịp, đúng lúc nữ tử kia cũng xoay người lại.
Trong phút chốc, biểu cảm trên khuôn mặt ba người cứng đờ.
Nữ tử kia bởi vì quá mức khϊếp sợ mà mở to hai mắt, nhưng sau đó lại giống như ngộ ra được điều gì, nàng cuống quít lấy tấm khăn lên che mặt, cười gượng gạo một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Để lại Giang Dật với ánh mắt sâu xa không biết đang suy nghĩ điều gì cùng Giản Ngọc Nhi đang kinh hãi đến độ bàn tay không ngừng run rẩy.
Giản Ngọc Nhi không biết mình đã trở về Giản phủ như thế nào, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Giản Ngọc Diễn thấy sắc mặt Giản Ngọc Nhi trắng bệch, liền đưa tay lên sờ thử trán nàng ta: “Muội bị cảm hay sao mà trông sắc mặt tệ vậy?”
Giản Ngọc Nhi bừng tỉnh. Sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai, nàng ta đột nhiên lùi ra sau hai bước né tránh bàn tay của Giản Ngọc Diễn.
Tay hắn ta cứng đờ trong không trung, nụ cười có phần miễn cưỡng lại gọi nàng ta một tiếng: “Ngọc Nhi?”
“Muội... Muội về trước đây”, Giản Ngọc Nhi né tránh ánh mắt của Giản Ngọc Diễn, không cho hắn ta cơ hội hỏi chuyện liền vội vã bỏ đi.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Giản Ngọc Diễn không còn lưu lại bất cứ một sắc thái cảm xúc nào, chỉ đăm đăm nhìn vào bóng lưng của Giản Ngọc Nhi đang dần dần biến mất. Không biết qua bao lâu, hắn ta mới xoay người rời khỏi phủ, đi về phía Mai Viên.
…
Lời tác giả:
Nhan Nhất Minh: Ta vô tội, ta oan uổng, ta ấm ức, là chàng nói ta ra ngoài chơi, làm sao ta biết được Giản Ngọc Nhi lại trở về đúng lúc như vậy!
Quả Táo: Hờ hờ ~