Nhan Nhất Minh thật sự có thêm một nghệ danh, nhưng vì quá mỹ miều nên nàng không nhớ lắm.
Giản Ngọc Diễn vẫn đến hằng ngày, so với Nam Cung Huyền, một cao thủ tình trường như Giản Ngọc Diễn thông minh và biết hưởng thụ hơn hắn nhiều.
Vì hắn ta thường xuyên ghé nên chỗ ở của Nhan Nhất Minh đã chuyển đến biệt lạc tốt nhất Mai Viên. Lúc Giang Ngọc Diễn đến, đám nha đầu đang chải tóc cho Nhan Nhất Minh, hắn ta bảo họ lui xuống, cầm lấy lược, búi tóc đơn giản thành kiểu lưu vân cho nàng.
“Có thích không?”
“Dĩ nhiên là thích.” Nhan Nhất Minh cười trong trẻo, hệt như chẳng biết bất cứ chuyện gì: “Sao công tử lại biết chải tóc cho nữ tử?”
Tay Giản Ngọc Diễn chợt ngập ngừng đôi chút, tại sao ư? Đương nhiên là vì Giản Ngọc Nhi thích nhất kiểu tóc này. Đón lấy cây trâm Nhan Nhất Minh đưa cho, hắn ta không trả lời mà hỏi lại nàng: “A Minh không ngại thì thử đoán xem.”
Nhan Nhất Minh chậm rãi mở miệng: “Nghe đồn công tử nổi tiếng phong lưu, ta nghĩ có lẽ là từng tết tóc cho vị hồng nhan tri kỷ nào đó.”
Giản Ngọc Diễn nhìn gương mặt quen thuộc, thanh tú trong gương, mỉm cười: “Ghen rồi sao?”
“Công tử có vô số hồng nhan, làm sao mà ta ghen nổi.” Nhan Nhất Minh giễu cợt một tiếng rồi đứng dậy, ghen ư, không đời nào.
Giản Ngọc Diễn nghe nàng nói vậy lại cho rằng nàng đang ghen tị, tâm trạng rất tốt. Hắn ta lại nhìn gương mặt quen thuộc ấy, có hơi đường đột mà vươn tay ôm lấy eo thon của nàng, thì thầm nói: “Từ giờ chỉ tết tóc cho mỗi mình nàng thôi.”
“Dạ.” Nhan Nhất Minh khẽ mỉm cười đáp, vậy thì ta sẽ nhận thay Giản Ngọc Nhi.
Ban ngày cùng Giản Ngọc Diễn trò chuyện chơi đùa hoặc là nghe các cô nương hát kịch, tối đến Giản Ngọc Diễn luôn trở về Giản phủ. Đám đào kép không ưa nàng đều cười nhạo nàng không có bản lĩnh giữ chân Giản công tử.
Nhan Nhất Minh gật đầu: “Vậy tỷ sẽ gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện bé nhỏ này của muội.”
Đào kép nọ tức đến giậm chân đấm ngực. Giản công tử vừa mới đến, hắn ta đi tới từ phía sau nàng, thuận thế đưa tay ôm bên hông nàng, cười nhẹ hỏi: “Tâm nguyện gì thế?”
Giản Ngọc Diễn xuất hiện bất thình lình, đào kép kia sợ đến mức mặt mày tái mét, cuống quýt chạy đi. Giản Ngọc Diễn dẫn Nhan Nhất Minh cùng đi về phía đình viện của Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh khẽ nghiêng đầu, trên gương mặt lộ rõ sự vui vẻ, mắt hạnh xinh đẹp vừa hồn nhiên vừa mê người: “Dĩ nhiên là có thể giữ Giản công tử ở lại qua đêm rồi.”
Lên tới lầu, Nhan Nhất Minh khẽ kêu một tiếng, gỡ tay Giản Ngọc Diễn ra, định đi pha trà cho hắn ta, nhưng lại bị Giản Ngọc Diễn kéo lại ngã lên người hắn.
Giản Ngọc Diễn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cổ nàng, giọng nói mang theo ý cười cùng ý vị sâu xa, vừa thâm trầm lại mập mờ: “Muốn giữ ta ở lại đến thế sao?”
Trên người Giản Ngọc Diễn có mùi rượu thoang thoảng: “Đương nhiên là muốn.”
“Vậy phải suy nghĩ cho kỹ, ta không thể ở lại đơn giản như thế được.”
Nhan Nhất Minh hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ giả vịt: “Hay là ta cùng công tử đánh cờ nhé.”
“Nàng không thắng nổi ta đâu.”
“Vậy chi bằng công tử hát một khúc Tây Sương?”
Giản Ngọc Diễn nâng cằm của Nhan Nhất Minh, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Thật sự không nghĩ đến ư?”
Chậc, Nhan Nhất Minh quan sát Giản Ngọc Diễn một lượt, mỉm cười đưa tay đẩy tay của Giản Ngọc Diễn ra:
“Dĩ nhiên là có nghĩ đến, nhưng ta bán nghệ không bán thân.”
Giản Ngọc Diễn bị nàng chọc cười, đôi chân dài vắt trên sạp, nhìn nàng nhanh chóng né tránh, nhưng chốc lát sau lại quay trở lại, đôi bàn tay thon thả nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn.
Nàng không muốn thì hắn ta cũng không vội. Nữ tử này khiến hắn nảy sinh hứng thú, cảm thấy yêu thích ngoài dự liệu, không hoàn toàn là vì nàng giống với Giản Ngọc Nhi.
Giản Ngọc Diễn có lúc cảm thấy mình như bắt được vàng vậy, nàng biết hát, biết châm trà, biết cầm kỳ thi họa, lại còn có tài nghệ xoa bóp. Cảm nhận được lực độ có chừng mực nơi trán, trong tiếng kêu hốt hoảng của Nhan Nhất Minh, hắn ta níu lấy tay nàng, kéo nàng ngồi xuống.
“Làm gì thế.” Nhan Nhất Minh hờn dỗi.
“Thử tài nghệ của ta thôi.”
Đến khi Giản Ngọc Diễn rời đi, vẻ nhu mì trên mặt Nhan Nhất Minh lập tức biến mất, nàng mệt mỏi nằm trên chiếc sạp, Quả Táo chạy ra tranh công: “Lần trước ký chủ nói thân phận của Nhan tiểu thư quá gò bó, lần này thấy thân phận thế nào, buông thả ra sao cũng chẳng có vấn đề gì.”
“Rất tốt.” Nhan Nhất Minh khá hài lòng: “Phía Giản Ngọc Nhi thế nào?”
“Ừm... tuy rằng bên phía Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Nhi không thể công lược được, nhưng đúng như câu nói, thứ không có được mãi mãi là thứ tốt nhất. Chỉ số thiện cảm lớn nhất của Giản Ngọc Nhi vẫn là dành cho Nam Cung Huyền, sau đó đến Giang Dật, còn với Giản Ngọc Diễn đã tăng lên 5%.”
Nhan Nhất Minh tặc lưỡi: “Ta có hơi thương xót cho Giản Ngọc Diễn đấy, rõ ràng thời gian ở cùng hắn ta là lâu nhất vậy mà chỉ số thiện cảm với hắn lại thấp nhất, đúng là đáng thương. Có điều Giản Ngọc Nhi đối với Giản Ngọc Diễn là tình thân, đó là lý do vì sao chỉ số thiện cảm không cao lên nổi, dù sao thì chỉ số thiện cảm này là để chỉ tình cảm nam nữ mà.”
Quả Táo chần chừ giây lát: “Hình như là vì lẽ đó.”
“Đúng chứ.” Nhan Nhất Minh nói: “Có điều ta vẫn nghĩ không ra, thẻ SSR này so với thẻ SR của Nam Cung Huyền lúc trước, trừ trị số ra thì cũng đâu có gì khác biệt?”
“Trị số khác nhau thể hiện tiến độ phát triển khác nhau của game đó. Tấm thẻ kia thúc đẩy tiến độ ở chỗ Nam Cung Diệp được phong làm Việt Vương, củng cố thế lực phe cánh của Thái tử, điều này đã tạo ra tiền đề rất lớn trong quá trình đoạt vị của Nam Cung Huyền.”
Nhan Nhất Minh trầm ngâm một hồi, bỗng cất lời: “Hình như ta hiểu ra rồi, Nam Cung Huyền mới thật sự là “con trai cưng” của game, Giản Ngọc Diễn vốn dĩ đứng về phía hắn, tấm thẻ này là sau khi công lược Thái tử, địa vị của hắn càng ngày càng vững vàng. Về sau còn có Giang Dật giúp hắn bày mưu tính kế, Thiệu Kinh Vũ giúp hắn giành giang sơn, cuối cùng cung chúc Nam Cung Huyền thành công đăng cơ?”
Tại sao biết rõ không phải như thế nhưng lại cảm thấy ngài nói cũng có lý vậy?
“Không phải...”
“Không phải?” Nhan Nhất Minh ngạc nhiên: “Nam Cung Huyền không đăng cơ sao? Hắn không làm Hoàng đế thì ai làm, những người khác cũng chẳng có ai...”
Nói đến đây, Nhan Nhất Minh bỗng nghĩ đến một điểm mình vẫn luôn hoài nghi, đó chính là mối quan hệ huynh muội của Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi. Trước kia nàng cũng đoán được trong hai người này chắc chắn có một người không phải là con ruột của Giản gia, thân phận bị che giấu hiển nhiên cũng không đơn giản. Vậy nên Giản Ngọc Diễn mới đau khổ như vậy mà cũng không thể nói cho Giản Ngọc Nhi biết.
Bối cảnh chính của game này hình như là lúc mới lập triều không lâu lắm?
Nhan Nhất Minh bỗng nhiên trợn tròn mắt, như thể nàng phát hiện ra một bí mật cực kỳ lớn, nữ chính của game, Giản Ngọc Nhi!
Không phải là công chúa tiền triều đấy chứ!
Nhan Nhất Minh không tưởng tượng nổi mà thốt lên, cuối cùng nàng ta phục hưng tiền triều, đánh bại Nam Cung Huyền, lên làm nữ vương, sau đó sống trong thế giới nữ tôn, hưởng thụ bốn mỹ nam kia?
Quả Táo không thể nào bày tỏ kinh hãi trong lòng mình chỉ bằng hai từ “mẹ kiếp” nữa rồi.
Một mặt, nó hãi hùng trước trí tưởng tượng bay cao bay xa của Nhan Nhất Minh, mặt khác lại thán phục điều vô lý như vậy mà cũng có chút thuyết phục, quả thực không đỡ nổi ký chủ ngày thường thông minh nay lại ngốc nghếch như thế, Quả Táo vội vàng chặn đứng suy đoán kế tiếp của Nhan Nhất Minh.
“Ký chủ bình tĩnh, thực sự không phải như vậy, thể loại nữ tôn gì gì đó không được Tổng cục Quảng điện phê duyệt đâu, Giản Ngọc Nhi quả thực chẳng có gì...”
“Vậy thì là Giản Ngọc Diễn có gì đó?” Nhan Nhất Minh lập tức trở về trạng thái bình thường.
Quả Táo ngẩn ra!
Nó... nó... nó vừa nói cái gì thế!!!
Nhan Nhất Minh vui vẻ nhìn Quả Táo vừa bị mình lừa một vố nên lỡ lời, bật cười: “Không phải nữ tôn, thân phận của Giản Ngọc Nhi là thật, vậy thì trong hai người này, thân phận của Giản Ngọc Diễn mới là giả.”
Quả Táo: “...”
“Nam Cung Huyền không suôn sẻ đăng cơ, vậy chắc chắn có người cướp vị trí của hắn, người này khẳng định có liên quan tới hoàng tộc chân chính, bất kể là đương triều hay tiền triều. Tuy nhiên, căn cứ vào bản chất của game, người lợi hại như thế chắc chắn sẽ là một trong bốn nam chính hoặc là nữ chính, mà thân phận của Giản Ngọc Diễn lại là giả, vậy thì người này có lẽ chính là hắn ta.”
Toàn thân Quả Táo toát mồ hôi hột, là ai mới vừa nói ký chủ ngốc nghếch, trí tưởng tượng bay xa?
Có thể nào cho nó thu lại câu nói vừa rồi không?
Nhưng Nhan Nhất Minh vẫn nói ra suy đoán của mình: “Giản đại lão gia là người đã trải qua ba triều đại, hiện giờ vẫn còn sống, vậy thì Giản thừa tướng chắc chắn biết thân phận của Giản Ngọc Diễn. Giả như ông ta không có tâm tư gì khác thì sẽ để mặc Giản Ngọc Diễn lớn lên mà không cần nói cho hắn ta biết, nhưng trong lời thoại trước đó, Giản Ngọc Diễn có nói mình và Giản Ngọc Nhi không phải là huynh muội ruột, điều này chứng tỏ Giản Ngọc Diễn biết rõ thân phận của mình.”
“Còn tại sao lại nói cho Giản Ngọc Diễn biết, tại sao lúc trước Giản thừa tướng nhất quyết không gả Giản Ngọc Nhi cho Thái tử, hẳn là chỉ có một nguyên nhân.”
Quả Táo run rẩy tiếp lời: “Nguyên... nguyên nhân gì?”
“Bởi vì ông ta chắc chắn sẽ diệt trừ Thái tử, thế nên mới không cho phép con gái mình gả cho Nam Cung Huyền. Giản thừa tướng trông thì có vẻ đứng về phía Thái tử nhưng thực chất lại có ý đồ khác. Đối với ông ta, Thái tử không phải là một vị vua để ông ta tận lực cống hiến, mà là trở ngại lớn nhất đối với người ông ta cần dốc sức thực sự, còn người cần dốc sức này...”
Giọng điệu của Nhan Nhất Minh trở nên chắc nịch:
“Chính là vị đại công tử của Giản gia, Giản Ngọc Diễn.”
Câu này nói ra không phải là suy đoán, mà là khẳng định.
“Ngươi thấy có đúng không?”
Quả Táo không thể nói đúng hay sai, sau cùng bối rối một lúc lâu, hoàn toàn tuyệt vọng buộc phải tắt máy, tự đi ăn năn sám hối.
...
Giản Ngọc Diễn từ một công tử lưu manh phóng túng bỗng nhiên trở thành hoàng tộc còn sót lại của tiền triều, thậm chí có thể tương lai còn xử đẹp Nam Cung Huyền để đăng cơ, sự tương phản lớn như thế thật sự quá kinh khủng!
Trùm phản diện cuối cùng.
Kẻ sau khi được vén màn thì sẽ trở nên cực kỳ đen tối.
Nhất là lại ẩn nấp bên cạnh Nam Cung Huyền lâu như thế, không một ai nghi ngờ hắn ta cả.
Nếu không phải nàng có thể xem xét tình tiết, công thêm Quả Táo ngớ ngẩn để lộ sơ hở thì đến những chương sau nàng sẽ cực kỳ bàng hoàng cho mà xem.
Lúc Giản Ngọc Diễn lại ghé thăm, Nhan Nhất Minh đang nằm trên sạp trừng mắt, ngẩn người. Giản Ngọc Diễn đi đến thân thiết mà nhéo mặt nàng, hỏi: “Đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”
“Đang nghĩ...” Nhan Nhất Minh ngẩng đầu liếc nhìn Giản Ngọc Diễn, nàng đang nghĩ, dựa theo sự phát triển của tình tiết, ngươi và Nam Cung Huyền có phải sẽ một mất một còn không? Đến khi ánh mắt dừng lại trên mặt Giản Ngọc Diễn, giọng nàng lập tức trở nên mềm mại: “Đang nghĩ xem ngày mai gặp chàng nên mặc xiêm y gì.”
Ánh mắt dò xét vừa rồi chợt biến mất tăm, chỉ còn lại sự vui mừng, tựa như hắn ta vừa nhìn nhầm vậy. Giản Ngọc Diễn bật cười, chọc nàng: “Nếu ngày mai ta không tới thì sao?”
“Vậy thì chuẩn bị y phục cho ngày kia.”
“Nếu ngày kia vẫn không tới thì sao?”
Nhan Nhất Minh nắm lấy y phục của hắn ta, kéo hắn ta xuống, mặt mày xinh đẹp cong lên, giọng nói vốn đã êm tai dường như xen chút trầm trầm, khẽ nói:
“Vậy thì để y phục lại đó chàng mặc giúp ta.”