Từ nhỏ Nam Cung Diệp đã biết hoàng huynh mình là người chuyên quyền, không ai có thể, cũng không ai dám giành miếng thức ăn từ miệng của Nam Cung Huyền.
Nhưng lần này thì khác.
“A Minh và Giản Ngọc Nhi đều không phải là những người có thân phận tầm thường để cho huynh tùy tiện muốn đặt đâu thì đặt. Cho dù huynh là Thái tử thì cũng không thể muốn cả hai người đó được.” Chuyện này là sự thật, cho dù là Thái tử cũng không thể nào phản bác.
Nam Cung Huyền cúi đầu nhìn người đệ đệ của mình, thái độ của Nam Cung Diệp vô cùng nghiêm túc, trong sự nghiêm túc đó còn có cả sự căng thẳng không thể che giấu được. Hắn cười một tiếng: “Đệ cũng biết nàng ấy đã nói chỉ gả cho một mình ta, cho dù không phải là chính phi cũng không sao.”
Hai chân Nam Cung Diệp run rẩy, đứng không vững. Cho dù trong lòng hắn rất bất ngờ và tức giận nhưng vẫn khuôn mặt vẫn không đổi sắc, cười khẩy một tiếng: “Cho dù A Minh đã nói như vậy thì đã làm sao, phủ Định quốc công nhất định không gả đích nữ trong gia tộc làm thϊếp. Hơn nữa trước đây cho dù A Minh đã từng nói như vậy nhưng nàng ấy đã nhận vòng của đệ, hoàng huynh chắc cũng biết rõ như vậy là ý gì.”
Làm sao Nam Cung Huyền lại không hiểu rõ chuyện này chứ, chỉ có điều, lúc đầu vì câu nói đó của Nhan Nhất Minh nên hắn không nghĩ nhiều, nay lại bị Nam Cung Diệp nói thẳng toẹt ra. Cơn giận Nam Cung Huyền vừa kìm xuống lại bùng lên lần nữa, hắn đi từng bước tới gần Nam Cung Diệp rồi trầm giọng chất vấn:
“Mẫu hậu nói đệ tốn rất nhiều công sức để lấy được chiếc vòng từ chỗ của mẫu hậu, nói không biết đệ đã nhìn trúng được khuê tú của nhà nào, ta còn tưởng rằng đệ đệ của mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, nhưng không ngờ đệ lại chú ý đến người của ta, ai cho đệ cái gan làm như vậy? Suýt nữa ta quên không hỏi đệ, bắt đầu từ khi nào đệ đã động những tâm tư không nên động này, hơn nữa, làm sao đệ lại biết được chuyện của Giản Ngọc Nhi, là Nhan Nhất Minh nói cho đệ biết sao?”
Nam Cung Huyền là Thái tử, khí thế vô cùng hùng mạnh, khiến người khác cảm giác bị áp bức. Quả Táo từ nãy đến giờ đứng nhìn trộm cũng cảm thấy lỗ chân lông trên người mình chuẩn bị nổ tung. Mặc dù khuôn mặt Nam Cung Diệp không được tự nhiên nhưng hắn vẫn không hoảng loạn, khẽ cười một tiếng:
“Đương nhiên là A Minh sẽ không nói rồi. Nếu không phải đệ tình cờ nghe thấy được cuộc nói chuyện đó của A Minh và Giản Ngọc Nhi thì làm sao biết được hoàng huynh đã động lòng với tiểu thư Giản gia, cũng làm sao biết được A Minh lại bị hoàng huynh ức hϊếp tới mức như vậy. Hoàng huynh hỏi đệ bắt đầu động lòng từ khi nào sao? Đệ cũng không nhớ rõ, chắc là từ trước khi A Minh nói thích hoàng huynh, theo lý mà nói đệ còn quen biết nàng ấy trước cả hoàng huynh nữa.”
“Đồ hỗn xược! Sao đệ dám làm như vậy?”
Nam Cung Huyền còn tưởng gần đây Nam Cung Diệp mới động lòng, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng những tâm tư này lại cất giữ lâu như vậy.
Nam Cung Huyền đột nhiên hiểu ra, Nam Cung Diệp thích nhất là đến Nhan phủ với Đông Cung chơi đùa, chưa ai từng nghi ngờ gì về việc này cả, vì mối quan hệ của tên tiểu tử Nhan gia với hắn rất tốt, thân thiết như huynh đệ trong nhà. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mỗi lần Nam Cung Diệp đến Đông Cung hình như Nhan Nhất Minh cũng có mặt, mà Nam Cung Diệp thường xuyên ra vào Nhan gia, hẳn cũng là vì Nhan Nhất Minh.
Không ngờ hắn lại bị thứ khốn kiếp này im lặng che giấu suốt bao nhiêu năm nay!
Thị vệ đứng cách đó không xa không khỏi im thin thít, đến cả Định lão quốc công định tới để khuyên bảo cũng không dám tiến lên phía trước. Không khí yên lặng như tờ, giọng điệu của Nam Cung Diệp vẫn không hề thả lòng: “Hoàng huynh chưa lấy thê tử, A Minh cũng chưa gả cho ai, nàng ấy không phải là của hoàng huynh, vì sao đệ lại không dám chứ?”
Mọi người đều kinh hãi hít sâu một hơi.
“Lúc trong lòng nàng ấy chỉ có một mình hoàng huynh, huynh lại làm như không nhìn thấy nàng ấy. Bây giờ nàng ấy đã quyết định từ bỏ huynh rồi, hoàng huynh, huynh không thể điều khiển được nàng ấy nữa đâu.”
Nam Cung Huyền bất ngờ nhìn người hoàng đệ trước mặt mình, đây là lần đầu tiên hắn bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, không biết mình có thể giữ được Nhan Nhất Minh hay không.
Quả Táo xem đến mức máu huyết sôi trào, sau khi thu thập được hết tin tình báo ở tuyến đầu thì lập tức chạy về bên cạnh Nhan Nhất Minh. Lúc nó đang chuẩn bị nói thì nhìn thấy Nhan Nhất Minh đang lười biếng nằm trong thùng gỗ để tắm, cả người chìm vào trong làn nước, chỉ nhìn thấy chiếc cổ mảnh mai và xương bả vai tuyệt đẹp, mái tóc rối xõa trong nước. Quả Táo lập tức hét lên một tiếng rồi bịt mắt lại.
Nhan Nhất Minh không mở mắt ra, không biết đang nghĩ, một lúc sau khi nghe thấy động tĩnh nàng mới cười khẽ một tiếng: “Xấu hổ cái gì chứ, chẳng lẽ hệ thống nhà ngươi còn phân biệt giới tính sao?”
“Không có.” Mặc dù nói không nhưng giọng nói của nó vẫn nhỏ như tiếng muỗi kêu, nó che khuất tầm nhìn của mình rồi mới hỏi Nhan Nhất Minh: “Ký chủ, vừa nãy ngài đang nghĩ gì vậy?”
“Ta sao?” Có lẽ vì ngâm nước quá thoải mái, giọng nói của Nhan Nhất Minh hơi khàn khàn, mang theo vẻ lười biếng, giống như đang dụ dỗ người khác vậy: “Đang nghĩ Tiểu tướng quân nhà ta trông như thế nào.”
Thực tế luôn khác với trong game, Nhan Nhất Minh đã gặp hai trong bốn vị nam chủ rồi, hai người còn lại một người là Giang Dật, một người là Thiệu Kinh Vũ. Nàng đã từng gặp Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Diễn. Nam Cung Huyền dáng người rồng phượng, anh tuấn khó bì. Tướng mạo của Giản Ngọc Diễn là kiểu tinh tế, có nét của ngọc diện lang quân, đều là những nhan sắc hạng một, khiến nàng không khỏi tò mò người mà nàng thích nhất, Thiệu Kinh Vũ trông như thế nào.
Ký chủ của mình đang tắm tự nhiên lại nghĩ đến Thiệu Kinh Vũ trông như thế nào, khuôn mặt của Quả Táo lập tức hơi nóng lên: “Đương… đương nhiên là rất đẹp rồi, đợi đến khi ngài công lược đến đó thì nhất định sẽ nhìn thấy thôi, nhưng mục tiêu hiện giờ của chúng ta là Nam Cung Huyền.”
“Ta cũng chỉ nói như vậy thôi mà…” Nhan Nhất Minh thở dài một hơi: “Ngươi đứng hóng chuyện lâu như vậy, đã xem được những gì rồi?”
Quả Táo nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường, kể lại tất cả những việc vừa xảy ra, còn thêm cả bình luận của mình nữa: “Ký chủ, ngài đã thành công tiến hóa một đế vương bá đạo si tình thành một tên đàn ông cặn bã rồi đấy.”
“Bọn đàn ông có thể tiến hóa thành cặn bã thì đều là mấy kẻ có tiềm năng trở thành cặn bã. Những mối quan hệ bị người khác chen chân vào ngay từ đầu đã không phải là chân ái rồi. Xem ra tình cảm Nam Cung Huyền dành cho Giản Ngọc Nhi cũng không… ơ không đúng, đáng lẽ ra Giản Ngọc Nhi mới là người chen chân vào chứ?”
Quả Táo bị nàng nói cho đến mức chóng mặt: “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Nhan Nhất Minh gật đầu: “Ta không ngắt lời ngươi nữa, ngươi nói tiếp đi.”
Quả Táo vẫn chưa nghĩ xong nhưng vẫn tiếp tục bài diễn thuyết của mình. Mặc dù cảm thấy Quả Táo dùng thứ giọng the thé chói tai mô phỏng lại câu nói “Đồ hỗn xược!” của Nam Cung Huyền hơi buồn cười, nhưng vì để giữ thể diện cho hệ thống của mình, Nhan Nhất Minh ho khan hai tiếng, cố kiềm chế để không cười ra, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của Nam Cung Diệp, Nhan Nhất Minh vẫn cười phụt ra:
“Dù trên mặt không hề đổi sắc nhưng trong lòng nhất định vô cùng căng thẳng, giả vờ được như vậy cũng là cả một vấn đề đấy. Cậu nhóc này đáng yêu quá, ta không đành lòng lừa hắn.” Nhan Nhất Minh vô thức dùng ngón tay vẽ loạn trên thành của thùng tắm, thở dài nói: “Ta là người tốt mà.”
Quả Táo tự động bỏ qua câu cuối cùng, vừa nãy nhìn thấy khí thế của Nam Cung Huyền không hề kém cạnh, cuối cùng còn có thể cãi lại đến mức Thái tử không còn lời nào để nói, làm sao có thể căng thẳng được?
“Căng thẳng? Đương nhiên là hắn căng thẳng rồi, nhưng cũng không phải là hắn sợ Nam Cung Huyền, dù sao Nam Cung Huyền cũng là ca ca ruột của hắn mà.” Nhan Nhất Minh nói: “Chỉ là, trước đây Nhan tiểu thư vẫn chưa bỏ cuộc với Thái tử, Nam Cung Diệp bên ngoài thì cứng miệng vậy thôi nhưng cũng sợ ta sẽ mềm lòng, thay đổi vì thái độ của Thái tử. Nữ nhân bao giờ cũng suy nghĩ cảm tính trong chuyện tình cảm, nhất là Nhan tiểu thư đã yêu Thái tử đến mức khắc cốt ghi tâm. Ngươi không tin sao, sáng sớm ngày mai nhất định Tiểu Ngũ sẽ đến Nhan phủ này, muốn đánh cược không?”
“Cược gì đây?” Quả Táo hào hứng muốn thử.
Nhan Nhất Minh nhìn cổ tay bị Nam Cung Huyền bóp cho xanh bầm của mình, chiếc vòng ngọc phỉ thúy xanh biếc vẫn còn ở bên trên: “Nếu như sáng mai Nam Cung Diệp thật sự đến đây thì ta sẽ mang chiếc vòng này về.”
“Chuyện này không được đâu!”
“Đồ kiệt sỉ!”
Đây là quy định, Quả Táo cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cược một chuyện khác: “Nếu như Nam Cung Diệp thật sự đến đây, vậy thì lần sau rút thẻ ta cho tăng tỉ lệ của ngài lên.”
Cái này được, vô cùng phù hợp với kiểu người mang “dòng máu châu Phi” như nàng, Nhan Nhất Minh đứng dậy khỏi bồn tắm, khoác quần áo lên người. Đợi đến khi nha hoàn lau khô tóc, nàng nằm trên giường rồi, Quả Táo mới nhớ ra chuyện cổ tay của Nhan Nhất Minh bị Nam Cung Huyền bóp cho xanh bầm, hỏi nàng có cần chữa trị gì không.
“Không cần đâu.” Nhan Nhất Minh mơ màng nói: “Để đó đi, biết đâu còn có tác dụng.”
Quả Táo không biết chút vết thương này thì có tác dụng gì. Ngày hôm sau, sau khi trời sáng, nó cũng không nghĩ được tới việc này nữa bởi vì Nhan Nhất Minh vừa rửa mặt, chải đầu xong thì người bên phía Nhan lão phu nhân đã cho người đến mời Nhan Nhất Minh sang, nghe nói là Ngũ hoàng tử đến Nhan phủ.
Có lẽ cả đêm hôm qua Nam Cung Diệp không ngủ được ngon, nhưng cũng vì còn trẻ nên vẫn chịu được. Mới sáng sớm đã tới Nhan phủ, Nhan lão phu nhân không biết nói gì, đến khi nhìn thấy Nhan Nhất Minh, mặc dù khuôn mặt hắn có vẻ mệt mỏi nhưng rất có tinh thần.
“Người trẻ tuổi đúng là tốt thật.” Quả Táo thở dài một hơi. Nhan Nhất Minh liếc nhìn khoảng không bên cạnh rồi nhắc nhở: “Nhớ tăng tỉ lệ cho ta đấy.”
“… Biết rồi.”
Nhan Nhất Minh làm như hoàn toàn không biết chuyện gì, không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, không biết tối qua sau khi Nam Cung Diệp chạy tới đã có mâu thuẫn với Nam Cung Huyền. Nàng cầm lấy đồ pha trà, tự tay rót nước pha trà, xiêm y ống rộng càng khiến cho nàng thêm vẻ phong lưu.
Sau khi rót xong, nàng đưa cho Nam Cung Diệp: “Lư Sơn Vân Vụ mới được đưa tới mấy hôm trước… sao vậy, sắc mặt ngài có vẻ không được tốt lắm, tối qua không ngủ ngon sao?”
Vì sao nàng ấy lại không nhắc đến việc tối qua hoàng huynh tới đây, tối qua rốt cuộc hai người bọn họ đã nói những gì? Trong lòng Nam Cung Diệp vô cùng rối ren, hắn ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt quan tâm của Nhan Nhất Minh, hơi ngẩn người rồi mở miệng nói:
“A Minh, ta nghe nói tối qua hoàng huynh tới phủ thăm nàng?”
Bàn tay cầm tách trà của Nhan Nhất Minh bỗng dưng cầm không chắc, nước trà đổ ra làm ướt ngón tay nàng. Nhan Nhất Minh cười, dùng khăn tay lau sạch rồi tiếp tục khôi phục lại dáng vẻ ban đầu: “Đúng vậy, là tên tiểu tử Kỳ Nhi nói cho ngài biết sao?”
Nam Cung Diệp nhìn nàng chằm chăm, sau khi nói xong câu đó, Nhan Nhất Minh có vẻ né tránh, trong lòng hắn không thể khống chế được sự đau thương.
Quả nhiên là nàng ấy vẫn còn để ý tới hoàng huynh.
Mới chỉ một câu nói thôi mà khiến nàng ấy trở nên bất ổn như vậy rồi.
Bàn tay hắn không kiềm được mà siết chặt tách trà. Nam Cung Diệp kìm nén sự khó chịu trong lòng, nở một nụ cười mỉm: “Không phải, tối qua ta nhớ ra có chuyện vẫn chưa nói với nàng nên quay lại, không ngờ đúng lúc đó lại gặp được hoàng huynh.”
Nam Cung Diệp thăm dò thái độ của Nhan Nhất Minh, để xem nàng có quan tâm đến thái độ của Thái tử không, xem Thái tử đã nói những gì, nhưng một lúc sau hắn lại nghe thấy Nhan Nhất Minh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nam Cung Diệp thẫn thờ.
Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn rồi nở nụ cười tươi như hoa: “Chuyện mà Hoàng tử vì muốn nói cho ta nên cố tình quay lại là chuyện gì vậy?”
Nam Cung Huyền chợt cảm thấy tất cả những gánh nặng trong lòng lúc nãy vì câu nói và nụ cười này mà hoàn toàn biến mất.
“Ngài nhìn mình đi, rõ ràng còn nhỏ hơn Kỳ Nhi một tuổi vậy mà thâm trầm hơn nó rất nhiều.” Nhan Nhất Minh đưa tay ra, duỗi thẳng phần lông mày đang nhăn lại của Nam Cung Diệp: “Ta biết ngài muốn nói gì, muốn hỏi gì, thực ra những chuyện này đều không quan trọng nữa. Ta đã nói là ta đã quyết định từ bỏ Thái tử điện hạ rồi, đã nhiều năm như vậy, ta cũng muốn đối xử với mình tốt hơn.”
Nam Cung Diệp nói khẽ: “Nên làm như vậy từ lâu rồi.”
Ngón tay Nhan Nhất Minh chạm lên trán hắn rất nhẹ nhưng lại giống như đang vỗ về trái tim hắn, khiến hắn vô cùng không nỡ. Nam Cung Huyền để mặc ngón tay của Nhan Nhất Minh chạm lên trán mình, khóe môi bất giác cong lên, mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên phía sau, hắn mới giấu cảm giác thoải mái của mình đi.
Vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy người tới hóa ra là quản sự ở Đông Cung, lông mày hắn lại chau lại.
“Nhan tiểu thư, đây là hộp thuốc bôi giúp làm tan máu bầm, điện hạ bảo nô tài đặc biệt đem tới đây cho cô nương, nói tối qua cô nương bị thương…”
Nhan Nhất Minh liếc nhìn Nam Cung Diệp, giả vờ như không nhìn thấy hắn vừa thu lại nụ cười, nàng nói: “Ngươi thay ta cảm ơn ý tốt của Điện hạ, về hộp thuốc này… làm phiền quản sự đem về, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không dám để Thái tử bận lòng.”
Chuyện này…
Quản sự không dám tin vào tai của mình, hắn ngẩng đầu nhìn lên lại nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc của Ngũ điện hạ, nhanh chóng gật đầu rồi lui xuống.
Đợi đến khi người đi rồi, Nhan Nhất Minh mỉm cười nhìn Nam Cung Diệp: “Vui chưa?”
Mắt Nam Cung Diệp lấp lánh nụ cười, nhưng hắn không đáp lại, dường như khoảng cách giữa hắn và Nhan Nhất Minh đã được rút lại rất nhiều, hắn hỏi: “Bị thương ở đâu vậy?”
Nhan Nhất Minh kéo tay áo lên, lộ ra chiếc vòng ngọc phỉ thúy màu xanh cùng cổ tay vẫn còn hơi bầm: “Nhìn có vẻ đáng sợ thế thôi nhưng không đau đâu.”
Nam Cung Diệp nhìn cổ tay trắng nõn của nàng, vẫn cảm thấy đau lòng, không hiểu hắn lấy từ đâu ra một chiếc bình nhỏ, sau khi mở ra, một mùi hương rất thơm tỏa ra.
Nhan Nhất Minh tò mò: “Đây là gì vậy?”
“Mẫu hậu sợ ta bị thương nên bảo ta mang theo bên người.” Nam Cung Diệp kéo cánh tay của Nhan Nhất Minh sang, nhẹ nhàng bôi thuốc cho nàng. Cậu thiếu niên cúi đầu, Nhan Nhất Minh có thể nhìn thấy hàng lông mi dài và dày trông như những cánh quạt của hắn, hàng lông mi ấy không hề cử động chút nào, vô cùng chuyên tâm như thể không còn việc gì quan trọng hơn.
Nhan Nhất Minh dùng tay còn lại chống cằm, nghiêng đầu ngắm nhìn hắn, trong mắt đều là ý cười.
Nhan tiểu thiếu gia từ xa chạy tới tìm tỷ tỷ cùng bạn tốt của mình, từ xa hắn đã nhìn thấy hai người thân mật như vậy, lập tức dừng khựng lại, suy nghĩ một lát rồi quyết định ra hồ cho cá ăn.
Lúc này, Nam Cung Huyền nghe được quản sự nói Nhan Nhất Minh trả đồ trở lại, khuôn mặt anh tuấn lập tức trở nên lạnh lùng, rồi lại nghe quản sự ngập ngừng nói Nam Cung Diệp cũng đang Nhan gia, lại còn có hành động thân mật như vậy với Nhan Nhất Minh.
Tách trà trong tay lập tức đổ úp xuống, vỡ làm đôi trên sàn nhà, khiến người khác cảm thấy khó thở.
Quả Táo lại vui vẻ chúc mừng.
“Thiện cảm của Nam Cung Huyền đạt 70%, oh yeah!”