Chiếc vòng này từ đâu mà tới.
Tất cả những người đang ngồi ở đó đều đồng loạt nhìn sang, chiếc vòng ngọc màu xanh lộ ra trên cánh tay trắng nõn của Nhan Nhất Minh. Những người tinh mắt đều nhìn ra được màu xanh của chiếc vòng này giống như giọt nước sắp nhỏ xuống, nhất định không phải là thứ hàng bình thường, nghe ý của Thái tử điện hạ thì hình như chiếc vòng này là có người tặng cho Nhan Nhất Minh.
Nhan Nhất Minh kéo tay xuống che đi chiếc vòng, khuôn mặt kinh ngạc vì không hiểu vì sao lại bị phát hiện nhưng vẫn cố nói dối: “Không phải chỉ là thứ đồ chơi bình thường mua được từ những tiệm bán ngọc thôi sao, sao Điện hạ lại nhận…”
“Chất ngọc càng tốt thì độ cứng càng cao, độ khó khi điêu khắc cũng càng lớn. Có thể điêu khắc được loại phỉ thúy hiếm có thành chiếc vòng tinh xảo như vậy, trên đời này chỉ có tay đao Côn Ngữ của Lục Tử Thần. Lục Tử Thần là người đến cả Định quốc công thần còn khó mời được, làm gì có chuyện tùy tiện tìm thấy những vật được ông ta điêu khắc ở các tiệm ngọc chứ?” Sự nhanh nhạy về cảm xúc của Nam Cung Huyền có thể không đủ, chứ sự thông minh thì hắn không thiếu, hắn giữ chặt lấy tay Nhan Nhất Minh: “Ta hỏi ngươi lần nữa, chiếc vòng này là ai đưa cho ngươi?”
Sức mạnh trên cánh tay của hắn gần như có thể bóp gãy xương người khác. Đạo đức nghề nghiệp của Nhan Nhất Minh có cao đến đâu đi chăng nữa, thì khi bị hắn bóp như vậy, cố giằng mãi không ra được thì cũng cảm thấy khó chịu: “Chiếc vòng này từ đâu đến liên quan gì đến Điện hạ, đau, ngài mau bỏ ta ra đi!”
Tiểu đệ của Nhan gia vội vàng chạy lại, bị câu trách mắng của người tỷ tỷ sinh đôi này làm cho không hiểu gì, sau khi thấy tình hình bên trong, hắn chợt run người một cái, vội vàng chạy tới chỗ Nhan phu nhân, chuẩn bị hỏi xem có chuyện gì thì mới phát hiện ra mẫu thân của mình cũng bị Nhan Nhất Minh làm cho kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.
Thật sự không thể tin nổi! Một Nhan Nhất Minh đến phụ mẫu của mình còn dám trái lời nhưng lại không dám nói một chữ “không” với Thái tử. Vậy mà từ khi nào Nhan Nhất Minh không những dám phản bác lại Thái tử mà thậm chí còn trách móc như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của Thái tử càng ngày càng khó coi, khuôn mặt đen sì đến mức có thể nhỏ ra thành mực. Nhan phu nhân sợ rằng nữ nhi của mình sẽ phải chịu ấm ức, vội vàng véo mình hai cái rồi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Xin Điện hạ đừng tức giận, Minh Nhi có chuyện gì không thể nói năng tử tế được sao, mau tạ lỗi với Điện hạ đi…”
“Mấy người lui xuống hết đi.” Nam Cung Huyền vẫn nắm chặt cổ tay của Nhan Nhất Minh, ánh mắt liếc nhìn qua vẻ mặt của mấy người trước mắt rồi cười khẩy một tiếng: “Ta chỉ muốn nói chuyện với Nhan tiểu thư thôi, chẳng lẽ còn ăn thịt nàng được chắc?”
Người trong Nhan gia đành phải lui xuống, Nhan tiểu thiếu gia vội vàng ra lệnh cho tên sai vặt bên cạnh mình tới phủ của Ngũ hoàng tử báo tin cầu cứu. Lão phu nhân Nhan gia nhìn thấy Nhan tiểu thiếu gia sốt ruột đến mức đi qua đi lại, mọi người xung quanh vẫn ngơ ngác không hiểu gì, bà liền lên tiếng.
“Kỳ Nhi, nói đi, chuyện này là thế nào, chiếc vòng này rốt cuộc từ đâu mà đến?”
Những người xung quanh đã lui xuống hết, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Quả Táo, Nhan Nhất Minh cúi đầu nhìn xuống cổ tay vẫn đang bị giữ chặt, sau đấy thương lượng với Nam Cung Huyền:
“Điện hạ, trăng mờ gió lớn, chúng ta cô nam quả nữ cùng ở trong phòng, lại còn lôi lôi kéo kéo như vậy… thực ra không đau, nhưng như vậy ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của ta.”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn để ý chuyện thanh danh?” Nam Cung Huyền bật cười một tiếng, dưới ánh nến có thể nhìn thấy vết bầm xanh trên cổ tay trắng nõn, không ngờ làn da của Nhan Nhất Minh lại mềm mại tới mức như vậy, nên cuối cùng hắn cũng buông tay ra.
Nhan Nhất Minh đưa tay ra xoa xoa cổ tay vẫn còn đang đau ê ẩm, khuôn mặt xinh đẹp nheo lại, hàng lông mày tinh tế khẽ cau lại, dáng vẻ phong lưu động lòng.
Ánh mắt của Nam Cung Huyền bỗng nhiên dịu dàng đi rất nhiều, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy.
“Đau à?”
Nhan Nhất Minh liếc nhìn Nam Cung Huyền rồi lẩm bẩm: “Đương nhiên là đau rồi.” rồi lại xoa tay thêm lần nữa. Chưa đợi sắc mặt Nam Cung Huyền kịp khá hơn, nàng đã ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: “Điện hạ, lúc trước vì ta muốn gả cho ngài, vì ngài nên ta không cần thanh danh cũng không sao, nhưng hiện giờ ta còn phải gả cho người khác nữa, đương nhiên phải quan tâm đến chuyện thanh danh rồi.”
Nam Cung Huyền vừa kiềm nén được lửa giận, nay lại có một muỗng dầu mới tạt thêm vào làm ngọn lửa càng bùng lên, hắn bật cười.
Hóa ra Nhan Nhất Minh còn có suy nghĩ sẽ gả cho người khác?
“Gả cho người khác?” Nam Cung Huyền gần như rít lên mấy chữ này qua kẽ răng: “Ngươi muốn gả cho ai? Trưởng công tử nhà Dương đại nhân? Hay thế tử Giang Hạ vương, hay là đệ đệ tốt của ta Nam Cung Diệp?”
Nhan Nhất Minh có lòng tốt khuyên bảo: “Điện hạ, dù sao Diệp Nhi cũng là đệ đệ ruột của ngài.”
“Diệp Nhi?” Nam Cung Huyền gọi cái tên này suốt 17 năm nay, đây là lần đầu tiên hắn thấy nó chói tai đến như vậy. Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống Nhan Nhất Minh và cười nhạo: “Gọi nhau cũng thân thiết lắm đấy.”
“Nếu như điện hạ không thích nghe vậy thì…”
“Nhan Nhất Minh, cất ngay cái ngữ điệu cố tình giả vờ đấy của mình đi.” Nam Cung Huyền không nhịn được nữa, tức giận hét lên một tiếng, hắn chưa từng gặp người nào to gan, áp bức người khác như Nhan Nhất Minh. Từng câu nói, từng biểu cảm của nàng đều khiến hắn rất không thích.
“Vâng.” Nhan Nhất Minh đáp lại một câu rồi thu hết lại tất cả những biểu cảm trên mặt, trở nên nghiêm túc. Nàng ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Huyền chăm chú, bất lực nói: “Xem ra Điện hạ đã biết chiếc vòng này từ đầu tới rồi, nhưng Điện hạ, ngài đang tức giận chuyện gì vậy? Ngài không thích Ngũ hoàng tử tặng vòng cho ta? Hay là không thích ta nhận vòng của Ngũ hoàng tử?”
Theo bản năng Nam Cung Huyền định bảo Nhan Nhất Minh đừng dùng câu chữ để qua mặt người khác, nhưng chỉ một giây sau, hiếm khi hắn hiểu ra được hai câu này khác nhau ở đâu.
Nếu không thích Ngũ hoàng tử tặng vòng cho Nhan Nhất Minh, vậy nghĩa là hắn không thích Ngũ hoàng tử thích Nhan Nhất Minh. Còn nếu hắn khó chịu với việc Nhan Nhất Minh nhận vòng của Nam Cung Diệp, nghĩa là không thích việc Nhan Nhất Minh nhận tình cảm của Nam Cung Diệp, bởi vì có lẽ nàng cũng có ý với Nam Cung Diệp.
Nếu việc thứ nhất đã khiến hắn cảm thấy tức giận thì vừa nghĩ đến việc thứ hai, hắn đã tức giận không thể kiềm chế được.
Còn rốt cuộc vì sao lại giận, mọi chuyện đã quá dễ thấy.
Nhưng từ trước đến nay Nam Cung Huyền đều không muốn thừa nhận chuyện này, hoặc nên nói là không coi trọng nguyên nhân này.
Hắn cúi đầu nhìn vào ánh mắt của Nhan Nhất Minh, lướt qua đôi mắt đẹp của nữ nhân trước mắt, cuối cùng dừng lại ở nốt ruồi đỏ ở đuôi mắt của nàng. Hắn coi như không nghe thấy những gì Nhan Nhất Minh vừa nói, chỉ làm như đang nhắc nhở nàng: “Nhan Nhất Minh, ngươi từng đứng trước mặt tất cả mọi người thề rằng cả đời này chỉ gả cho một mình ta, bây giờ lại lén lút nhận đồ của người khác, ngươi xem như ta không tồn tại chắc?”
Nhan Nhất Minh nghe thấy những lời hùng hồn như vậy, nàng nhắm mắt lại, ra vẻ như rất thất vọng rồi thờ ơ nói: “Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ta chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi, câu nói lúc đó cũng chỉ là một câu nói đùa thôi, Điện hạ đừng để trong lòng.”
Một lời thề gây chấn động mọi người như vậy, đến bây giờ lại thành một câu nói đùa.
Nam Cung Huyền nhớ lại lúc đầu, nữ nhân xinh đẹp này đứng trước mặt mọi người tuyên bố rằng mình không lấy ai ngoài Thái tử, khiến phụ hoàng và mẫu hậu đều dở khóc dở cười.
Lúc đó trong lòng hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, bởi vì những lời như vậy Nhan Nhất Minh đã nói với hắn rất nhiều lần rồi. Hắn chỉ nhớ ánh mắt ngưỡng mộ của những hoàng huynh, hoàng đệ bên cạnh mình, vì dù sao đây cũng là đệ nhất mỹ nhân ở Kinh Thành.
Trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy vô cùng đau đớn, tới khi cơn lửa giận đã lên đến cổ họng thì chỉ còn cảm thấy sự hoang đường, nói đùa thôi sao?
Môi của Nam Cung Huyền mím lại thành một đường cong lạnh lùng, cứng nhắc, hắn giễu cợt: “Một nữ nhân phải không có giới hạn đến đâu thì mới dám coi những lời như vậy như lời nói đùa chứ…”
Hắn vẫn còn chưa nói xong, nhưng lúc nhìn xuống đã thấy khuôn mặt trắng bệch của Nhan Nhất Minh còn sót lại sự đau đớn chưa kịp xóa hết, đang cố nở một nụ cười:
“Đúng vậy, trong mắt của Điện hạ ta chính là một người không có giới hạn, bám riết lấy người khác không buông, không được ai yêu mến. Ta không bì được với Giản tiểu thư vừa hiểu lòng người lại vừa tri thư đạt lễ. Nếu đã như vậy sao Điện hạ không đi tìm Giản tiểu thư mà lại đến chỗ ta, tự khiến cho mình không vui như vậy!”
Nam Cung Huyền nhìn ra được sự bi thương khó giấu được trên khuôn mặt nàng, sau đấy nghe được những lời như vậy, trong lòng bỗng chốc không còn cảm thấy tức giận nữa, mà lại có chút sự thương xót và bất lực: “Ta không hề có ý coi thường ngươi.”
Nhan Nhất Minh gượng cười một tiếng, giọng nói mê mang như đang nói mớ của nàng lại từ từ vang lên bên tai Nam Cung Huyền: “Điện hạ có ý gì, bây giờ ta cũng không muốn biết nữa, lúc đầu chính Điện hạ là người không muốn ta bám riết lấy ngài nữa, bây giờ cuối cùng ta cũng từ bỏ rồi, không phải ngài nên cảm thấy vui mừng sao?”
Hắn nên vui mừng sao?
Nam Cung Huyền không biết, hắn chỉ biết khi mình nghe đến hai từ “từ bỏ”, trong lòng hắn hơi nhói đau.
Nam Cung Huyền không nói gì nữa, gọi tên người hầu từ nãy đến giờ vẫn đứng cầm chiếc áo khoác đứng cách đó không xa chờ hầu hạ, hắn tự cầm lấy chiếc áo khoác, phủ lên vai Nhan Nhất Minh: “Đêm khuya gió lạnh, ngươi về nghỉ ngơi đi, hôm khác ta lại đến thăm ngươi.”
Nhan Nhất Minh đứng nhìn chăm chú bóng lưng cao lớn của Nam Cung Huyền từ từ đi xa, cuốn chặt chiếc áo khoác vào người, lầm bầm nói: “Vẫn còn có chút EQ đấy nhỉ.”
Quả Táo vội vàng nhắc nhở: “Vẫn chỉ là 22 điểm thôi.”
“… Chuyện này ngươi có thể bỏ qua không tính đến.” Sau khi cằn nhằn một câu, nàng đưa tay lên xoa cổ bàn tay vẫn còn đang đau ê ẩm.
Quả Táo lặng lẽ gật đầu, hơi có cảm giác buồn bã bất an: “Nếu hai huynh đệ bọn họ vạch mặt nhau thì phải làm sao?”
“Dù sao cũng là huynh đệ ruột, chẳng lẽ còn đánh nhau được chắc? Nếu ngươi có hứng thú thì có thể đi theo Nam Cung Huyền xem thử.” Nhan Nhất Minh không buồn quan tâm, cuộn người trong chiếc áo khoác rồi đi về viện của mình, thấy Quả Táo vẫn chưa hiểu chuyện liền giải thích thêm một câu: “Có lẽ bây giờ Nam Cung Huyền sẽ đi tìm Nam Cung Diệp, nói không chừng Nhan Nhất Kỳ ngu ngốc kia sẽ báo tin cho Nam Cung Diệp cũng nên. Nếu Nam Cung Diệp biết nhất định sẽ đến, tính toán thời gian chắc hắn cũng sắp đến rồi đấy.”
Có lẽ Quả Táo vẫn còn hơi nghi hoặc, hoặc có lẽ cảm thấy hứng thú với những lời của Nhan Nhất Minh nên sau 3 giây do dự, cuối cùng nó cũng quả quyết đi theo Nam Cung Huyền để hóng chuyện. Vừa mới đi tới cổng Nhan phủ đã nhìn thấy Nam Cung Diệp xuống xe ngựa, chạm mặt Nam Cung Huyền vừa mới bước ra khỏi cửa phủ.
Quả Táo chưa kịp thốt lên một tiếng thán phục khả năng tính toán như thần của Nhan Nhất Minh thì đã nhìn thấy khuôn mặt vô cùng lo lắng của cậu thiếu niên đang nhìn Nam Cung Huyền. Nhìn thấy huynh ruột của mình, hắn không chào hỏi mà lập tức tuyên chiến: “Sao hoàng huynh lại ở đây?”
Nam Cung Huyền lạnh lùng nhìn Nam Cung Diệp một lúc lâu rồi mới trầm giọng nói: “Câu này ta hỏi đệ thì thích hợp hơn đấy, Diệp Nhi, cho dù trước đây ta không cưới nàng ấy, nhưng ta chưa từng nói rằng mình không cần nàng ấy.”
Nam Cung Diệp lập tức mím chặt môi, điều mà hắn lo lắng nhất chính là hoàng huynh không chịu buông tay, nhưng hắn cũng không thích cái kiểu việc mình làm rõ ràng là sai nhưng không một chút hối hận nào như vậy.
“Hoàng huynh, huynh đã có Giản cô nương rồi mà.” Nam Cung Diệp cố kìm nén lửa giận trong lòng, nhắc nhở Nam Cung Huyền: “Huynh không nên dính líu đến A Minh nữa.”
“Giản Ngọc Nhi là của ta, Nhan Nhất Minh cũng là của ta.” Nam Cung Huyền đứng từ trên cao nhìn xuống người đệ đệ thân thiết nhất của mình rồi kiêu ngạo nói: “Đến hôm nay ta mới biết hóa ra đệ lại có suy nghĩ đó trong đầu. Nể tình đệ là đệ đệ ruột của ta, ta không tính toán với đệ. Nhưng ta mong đệ hiểu rằng, Nhan Nhất Minh không phải là người mà đệ có để động đến được. Trước đây không được động đến, về sau lại càng không. Diệp Nhi, đệ gây chuyện bao lâu như vậy, cũng nên dừng lại rồi.”