Tuy trong kịch bản của game, Nhan tiểu thư sẽ mắng chửi Giản Ngọc Nhi, nhưng Nhan Nhất Minh biết, Giản Ngọc Nhi sắm một vai nữ chính ngây thơ lại lương thiện, lần này nàng ta mời Nam Cung Huyền đến núi Phù Ngọc ngắm hoa thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi.
Giản Ngọc Nhi không hề biết Nhan tiểu thư cũng mời Thái tử đến ngắm hoa, nhưng dù như vậy nàng ta vẫn tái mặt.
Không vì gì khác, chỉ vì Nhan Nhất Minh là tiểu thư của phủ Định quốc công, còn Giản Ngọc Nhi là khuê nữ của Tể tướng đương triều, đều là thân phận phú quý, đồng thời cũng là "tỷ muội tốt" thường xuyên cùng nhau phẩm trà trò chuyện.
Cũng vì thế, Giản Ngọc Nhi biết rõ “Nhan Nhất Minh” có tình cảm sâu sắc với Thái tử điện hạ.
Ban đầu Giản Ngọc Nhi cũng không quen biết Thái tử, nhưng mấy ngày trước Thái tử đến phủ thừa tướng tìm ca ca nàng ta nên vô ý gặp được một lần. Thái tử điện hạ thân phận cao quý, ăn nói bất phàm, tài hoa hơn người. Ca ca lại còn là bằng hữu tốt nhất của Điện hạ, Giản Ngọc Nhi chỉ là một nữ tử nơi khuê phòng, sao có thể không sinh ra hảo cảm. Huống chi Thái tử còn cực kì kiên nhẫn và sủng nịch với nàng ta.
Nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ của Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Nhi hơi đỏ mặt, thầm nghĩ thiên chi kiêu tử như Điện hạ thì có ai mà không thích chứ, nói gì đến Nhan tiểu thư bị người đạp phá cửa để cầu thân.
Giản Ngọc Nhi đắm chìm trong sự ngọt ngào vì quen biết Thái tử mấy ngày nay. Mãi đến khi quay đầu mới phát hiện, Nhan Nhất Minh bị nàng ta gắng sức quên mất mấy ngày này đang đứng cách đó không xa, đôi mắt hành tràn đầy vẻ khϊếp sợ, trợn trừng mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Mặt Giản Ngọc Nhi trắng bệch. Nàng ta chợt nhớ tới đầu năm nay, khi Nhan Nhất Minh vui chơi cùng nàng ta có nói chờ đến tháng ba mùa xuân nhất định phải mời Điện hạ tới núi Phù Ngọc ngắm hoa đào.
“Nhan tỷ tỷ, muội...” Lòng Giản Ngọc Nhi rối bời, trơ mắt nhìn Nhan Nhất Minh bình tĩnh bước tới, trong lúc luống cuống vội đứng khỏi ghế đá: “Muội, muội chỉ là...”
Chỉ là cái gì? Lời đến bên miệng lại không biết nên giải thích thế nào.
Nam Cung Huyền cũng không ngờ Nhan Nhất Minh sẽ xuất hiện ở đây. Khoảnh khắc nàng xuất hiện, hắn có chút mất tự nhiên. Nhưng quay đầu đã thấy Giản Ngọc Nhi đứng bật dậy, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy.
Nam Cung Huyền đau lòng cho Giản Ngọc Nhi, vậy là liền quay sang lạnh lùng nhìn Nhan Nhất Minh: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vừa rồi Giản Ngọc Diễn không kịp ngăn cản Nhan Nhất Minh, lúc này cau mày, mặt sa sầm xuống. Tính cách tiểu thư Nhan gia này quá mức tàn nhẫn, đặc biệt là chuyện liên quan đến Nam Cung Huyền thì càng quá mức. Hắn ta ba bước thành hai bước vượt qua nàng, chắn trước mặt Giản Ngọc Nhi, nói: “Nhan tiểu thư, hôm nay là ta và Điện hạ đến nơi này ngắm hoa, thuận đường dẫn Ngọc Nhi lại đây.”
Rõ ràng là bảo vệ cho Giản Ngọc Nhi yêu quý, coi Nhan Nhất Minh như mãnh thú hung ác.
Bước chân của Nhan Nhất Minh khựng lại.
Nàng liếc nhìn Giản Ngọc Diễn, ánh mắt trong trẻo hiểu rõ, bên môi là nụ cười trào phúng: “Giản công tử cho rằng ta định làm gì?”
Giản Ngọc Diễn chợt nhớ lý do mình ngăn nàng ở bên ngoài, lại thấy Nhan Nhất Minh cũng không có động tác gì thái quá thì cảm thấy hơi lúng túng.
Nhan Nhất Minh cũng không định nói gì với Giản Ngọc Diễn, trên gương mặt xinh đẹp lúc này ngổn ngang cảm xúc. Có lẽ vì nực cười bởi câu hỏi của Nam Cung Huyền, cũng có lẽ cảm thấy đau khổ nên muốn cười cũng không cười nổi. Đôi mắt trong veo của nàng nhìn thẳng vào Nam Cung Huyền, chậm rãi nói:
“Nơi này không phải tư uyển của Hoàng gia, vì sao ta không thể ở đây chứ?”
Nam Cung Huyền ngẩn ra. Bằng hiểu biết của hắn với Nhan Nhất Minh, hôm nay nàng bắt gặp hắn một mình ở cùng nữ tử khác, hơn nữa còn là sau khi từ chối nàng thì chắc chắn nàng sẽ giận tím mặt, sau đó kêu mắng kêu đánh nữ tử bên cạnh hắn. Vậy nên hắn mới vô thức quát lên để nạt nộ Nhan Nhất Minh.
Nhưng Nhan Nhất Minh hôm nay lại không giống trong tưởng tượng của hắn. Nàng không hề tức giận, không nói lời đanh đá chua ngoa, chỉ bình tĩnh lãnh đạm như một hồ nước.
Nàng không trưng ra bộ dáng ương ngạnh ngày thường làm Nam Cung Huyền cảm thấy ít chán ghét hơn một chút: “A Minh, ta không có ý này.”
Nhan Nhất Minh liếc nhìn Giản Ngọc Nhi đang sợ hãi phía sau, cười mỉa mai: “Vậy Điện hạ có ý gì chứ? Chẳng lẽ Điện hạ cho rằng ta biết ngài và Giản tiểu thư ở đây nên cố ý tìm đến sao?”
Nam Cung Huyền mím chặt môi. Hắn thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, sao Nhan Nhất Minh có thể biết được.
“Ta vẫn chưa có năng lực tiên đoán như thế đâu.” Nhan Nhất Minh cup mắt xuống, bình tĩnh nói.
“Ta đã sớm nói với Điện hạ hôm nay ta muốn lên núi Phù Ngọc ngắm hoa rồi. Điện hạ thất hẹn cũng không ảnh hưởng đến quyết định muốn đi ngắm hoa của ta. Nhưng hôm nay Điện hạ nói có chuyện quan trọng muốn thương nghị với Giản công tử, Giản công tử lại nói Điện hạ công vụ quấn thân nên đã sớm quay về Đông Cung rồi. Vậy tại sao ngài lại ở đây?”
Nam Cung Huyền ghét nhất người khác chất vấn mình. Nhưng lần này thái độ Nhan Nhất Minh không phải hùng hổ gây sự, dù sao cũng là bản thân hắn thất hẹn trước. Hắn hiếm khi định giải thích một hồi, kết quả Nhan Nhất Minh lại nói: “Là ta quá phận, Điện hạ cứ coi như chưa nghe được gì đi.”
Nam Cung Huyền ngạc nhiên nhìn Nhan Nhất Minh, bỗng chốc không hiểu nàng đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng Giản Ngọc Nhi ở phía sau biết được Nhan Nhất Minh vốn hẹn với Nam Cung Huyền thì vừa kích động lại vừa luống cuống. Nàng ta không dám nhìn Nhan Nhất Minh, vội vàng giải thích: “Nhan tỷ tỷ, muội không biết tỷ và Điện hạ đã sớm...”
Nghe thấy lời này của Giản Ngọc Nhi, Nam Cung Huyền bỗng chốc khôi phục tinh thần.
Tuy cả Kinh Thành ai cũng biết tiểu thư Nhan gia ái mộ hắn, nhưng hắn chưa từng thật sự muốn nạp Nhan Nhất Minh làm Thái tử phi. Giản Ngọc Nhi nói như vậy cứ như hắn và Nhan Nhất Minh đã có gì với nhau rồi vậy.
Hắn là Thái tử, muốn cưới ai thì cưới người ấy. Nhan Nhất Minh làm gì được hắn chứ?
Hắn không vui nói với Giản Ngọc Nhi: “Việc này không phải lỗi của nàng.”
“Đúng vậy.” Nhan Nhất Minh gật đầu, quay sang nói với Giản Ngọc Nhi: “Tuy ta có mới Điện hạ nhưng ngài ấy lại không đồng ý đi cùng ta. Điện hạ thích ai, không thích ai đều là ý nguyện của ngài ấy. Ta chưa từng là gì của Điện hạ cả, Giản tiểu thư việc gì phải giải thích với ta?”
Trước đây Nhan Nhất Minh luôn gọi là Ngọc Nhi, giờ lại gọi thẳng là Giản tiểu thư.
Giản Ngọc Nhi lảo đảo suýt ngã, Giản Ngọc Diễn vươn một tay đỡ lấy nàng ta, cúi đầu nhìn muội muội đang luống cuống như sắp khóc tới nơi, đang định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ yên lặng.
Trường hợp này hắn ta không tiện nhúng tay, cũng không muốn nhúng tay.
Còn Nam Cung Huyền lại cau mày lại.
Nhan Nhất Minh chưa từng nói những lời như vậy.
Trước giờ nàng đều bá đạo ngang ngạnh tuyên bố chủ quyền với hắn, làm hắn phiền không chịu nổi.
Đến tận lúc này hắn cũng không muốn khiến Nhan Nhất Minh này có quan hệ gì với mình. Nhưng khi Nhan Nhất Minh nói xong lời này, Nam Cung Huyền lại không thấy thoải mái như trong tưởng tượng mà cảm thấy ngực mình nghèn nghẹn, cảm giác chua xót và phiền muộn khó nói thành lời.
Giản Ngọc Nhi lại cho rằng Nhan Nhất Minh tức giận nên mới nói vậy. Tuy trong lòng nàng ta sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo giải thích: “Nhan tỷ tỷ, việc hôm nay là hai người bọn muội không đúng...”
“Đương nhiên là các ngươi không đúng rồi.” Nhan Nhất Minh cười khẩy một tiếng: “Chứ chẳng lẽ là ta sai à?”
Tim Giản Ngọc Nhi run lên, lập tức ngậm miệng lại, cúi gằm đầu mặt xuống, nước mắt lã chã đầy mặt.
Giản Ngọc Diễn muốn biện hộ cho muội muội mình, nhưng dưới ánh nhìn lạnh lùng của Nhan Nhất Minh, cuối cùng vẫn còn chút lương tâm, không nói xen vào.
Ba người đối diện nhau không nói lời nào, Nhan Nhất Minh quay sang nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Huyền: “Điện hạ không muốn cùng ta ngao du thưởng ngoạn thì cứ từ chối là được, cần gì phải đồng ý khiến ta khấp khởi mừng thầm, mong ngóng nhiều ngày như vậy rồi cuối cùng thành công cốc. Đã thế còn dùng lý do hoang đường như vậy để lừa gạt ta. Điện hạ không để ý tới ta suốt bao nhiêu năm qua, đã bao giờ ta oán trách ngài chưa?”
“Ta không cố ý lừa ngươi.” Nam Cung Huyền nói.
Lời này của Nhan Nhất Minh nện từng nhịp vào ngực hắn, từng câu từng chữ khiến người ta khó chịu không thể diễn tả thành lời. Nam Cung Huyền nghĩ đến nhiều năm như vậy, cho dù Nhan Nhất Minh cư xử với người khác ra sao thì trước mặt hắn cũng không chút càn quấy. Lúc này hàm răng trắng tinh của nàng cắn chặt đôi môi đỏ, khiến đôi môi kia dần rút đi màu máu. Dáng vẻ cũng không ương ngạnh như mọi ngày, khiến người ta vô thức dâng lên lòng thương tiếc.
Nam Cung Huyền mềm lòng, hắn đè thấp giọng giải thích với Nhan Nhất Minh: “Chỉ là vừa hay Ngọc Nhi cũng muốn đến núi Phù Ngọc, cho nên ta chỉ có thể bỏ một người.”
Nhan Nhất Minh cắn mạnh lưỡi mình một cái, cơn đau làm hai mắt nàng lập tức đẫm lệ.
Không khí đau khổ vì tình mà nàng xây dựng từ đầu đến giờ suýt bị hủy vì mấy lời này của Nam Cung Huyền. Giải thích như vậy còn không bằng đừng giải thích cho rồi.
Lúc trước xem thẻ của Nam Cung Huyền thì trị số EQ chỉ có 22, Nhan Nhất Minh còn thấy quá thấp. Giờ xem ra cho 22 điểm là còn cao rồi đấy.
Nàng trộm nhìn qua Giản Ngọc Diễn, đối phương rõ ràng bị lời này của Nam Cung Huyền dọa cho nhảy dựng lên. Ai mà biết Nam Cung Huyền sẽ trắng trợn như vậy, gọn gàng dứt khoát kéo thù hận về cho Giản Ngọc Nhi. Làm vậy chẳng khác nào khiêu chiến giới hạn của Nhan Nhất Minh cả.
Giản Ngọc Diễn hơi bất an đưa mắt nhìn Nhan Nhất Minh, vừa đúng lúc Nhan Nhất Minh vì cắn lưỡi mạnh quá nên đau đến mức rớt nước mắt liên tục. Mà dưới cái nhìn của ba người Nam Cung Huyền, Giản Ngọc Diễn và Giản Ngọc Nhi, thì nàng là bị những lời này của Nam Cung Huyền chọc cho khóc.
Nhan Nhất Minh nén đau, mỉa mai bật cười nhân lúc hai mắt vẫn còn đang đẫm lệ mông lung: “Thì ra Điện hạ có hẹn với giai nhân nên mới từ bỏ ta. Giản tiểu thư quốc sắc thiên hương, tính tình lại dịu dàng, đúng là tốt hơn ta nhiều. Điện hạ thích muội ấy cũng là lẽ thường. Thôi, hôm nay là ta quấy rầy Điện hạ, Giản tiểu thư và Giản công tử nữa. Ta phải về rồi, nơi này phong cảnh đẹp vô cùng, Điện hạ và Giản tiểu thư cứ từ từ thưởng thức đi.”
Nói xong lời này, nàng cũng không muốn nói thêm gì nữa, quay đầu rời đi. Lục Mi theo sau Nhan Nhất Minh vừa tức giận lại kinh ngạc trừng Giản Ngọc Nhi một cái, sau đó mới nhanh chân đuổi theo Nhan Nhất Minh.
Thoáng một cái, bóng dáng chủ tớ hai nàng đã khuất khỏi tầm mắt. Nam Cung Huyền nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Nhan Nhất Minh ngày càng xa, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút phiền muộn khó tỏ rõ.
Nam Cung Huyền chưa từng dỗ dành nữ tử, chưa từng buông bỏ tự tôn theo đuổi bất cứ ai, càng không cảm thấy Nhan Nhất Minh rời đi lần này là sẽ đi hẳn.
Vậy nên hắn nhìn bóng lưng nàng ngày càng xa cũng chỉ hơi nhíu mày, sau đó không có phản ứng nữa.
Nhưng đáy lòng hắn lại như bị bàn tay vô hình siết lấy, không còn tâm tình mà ngắm hoa.
Mà Nhan Nhất Minh vừa đi, Giản Ngọc Nhi như mất sạch sức lực mềm nhũn cả người. Nam Cung Huyền đứng ngay bên cạnh, thuận thế vươn tay đỡ lấy nàng ta. Chỉ thấy Giản Ngọc Nhi khóc đến mức cả người đều là nước mắt, nức nở nói: “Chắc chắn Nhan tỷ tỷ sẽ hận ta lắm. Ta... ta phải đi giải thích rõ ràng cho tỷ ấy...”
Nàng ta muốn đuổi theo, nhưng chân thật sự mềm nhũn, không nhấc nổi bước chân.
Đương nhiên là nàng ta không dám nói Nam Cung Huyền đuổi theo, chỉ có thể lắc mạnh cánh tay Giản Ngọc Diễn: “Bên cạnh Nhan tỷ tỷ chỉ có một nha hoàn thôi, ngay cả bà tử cũng không đi theo. Ca ca mau tiễn tỷ ấy về đi...”
Giản Ngọc Diễn đỡ Giản Ngọc Nhi đến ghế đá ngồi, xoa nhẹ đầu nàng ta: “Muội không nói huynh cũng đi.”
“Muội... Ca ca giúp muội nói với Nhan tỷ tỷ, mọi chuyện không phải như tỷ ấy nghĩ đâu. Sáng mai muội sẽ đến phủ Định quốc công tìm tỷ ấy...”
Giản Ngọc Diễn lập tức đồng ý, sai người chăm sóc Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Nhi sau đó sải bước dài biến mất sau rặng đào. Giản Ngọc Nhi một mình khóc thút thít một lúc lâu, mà vì Nam Cung Huyền ở đây nên đám nha hoàn cũng không dám bước tới an ủi. Giản Ngọc Nhi khóc mãi cũng không có ai chú ý thì dần nín.
Nàng ta ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn tú của Nam Cung Huyền không chút biểu cảm nào, nàng ta nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Thái tử ca ca.”
Lúc này Nam Cung Huyền mới khôi phục tinh thần, hắn hờ hững không để ý mà ‘ừ’ một tiếng.
Giản Ngọc Nhi siết chặt khăn tay, nhỏ giọng nói: “Ta với Nhan tỷ tỷ quen biết nhiều năm, tỷ ấy... thật sự rất thích huynh...”
Nam Cung Huyền cau mày không đáp.
Giản Ngọc Nhi khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Ngày mai ta sẽ tới phủ Định quốc công tìm Nhan tỷ tỷ giải thích rõ ràng.”
“Không cần đâu, việc này không liên quan gì đến nàng cả.” Nam Cung Huyền nói xong mới phát hiện lời lẽ quá cứng rắn dọa tới Giản Ngọc Nhi. Lúc này hắn mới hơi hòa hoãn nói: “Ý của ta là nàng đừng xen vào việc này làm gì. Trời đã tối rồi, Tứ Tân, tới đưa Giản cô nương hồi phủ.”
Giản Ngọc Nhi nhận lấy áo khoác mà nha hoàn đưa tới, thoáng nhìn xung quanh, cả tầm nhìn đều là màu hồng, trời vẫn rất sáng, Nam Cung Huyền vẫn ngồi tại chỗ thưởng trà.
Trời tối chỗ nào chứ?