7 Ngày Đếm Ngược

Chương 21:hãy sống thay tôi

Họ cứ chạy,chạy mãi mà không biết mình đang hướng đi đâu-Hộc!!Nghỉ chút đi!!..Em…mệt quá!!

-Nơi đây không có ai cả,tìm chỗ nghỉ đi.Khánh nói

Cả 3 ngã luôn ra đường mà nằm.Toàn thân họ rã rời vì phải chạy một quãng đường dài.

-Mấy giờ rồi Khánh??Toàn hỏi

-19 giờ!!Không ngờ chúng ta chạy ròng rã được 1 tiếng.Cái này dư lập kỉ lục chạy bền đấy

-Ha..ha ha!!

-Em nghĩ gì đấy,Thu??Toàn chợt hỏi

-Về cái chết,có lẽ bây giờ chết là rất nhẹ nhàng phải không hai anh.Người thân,bạn bè chúng ta đều đã ra đi rồi.Tại sao chúng ta còn cố sinh tồn trên cõi đời đau khổ này.Nói đến đây cô đẫm nước mắt

-Không được nói thế!!Toàn gắt

-Kiên cường mà sống lên!!Chúng ta sống thay phần cho những người đã chết mà!!Vậy càng phải sống cho có ý nghĩa!!Khánh nói

Toàn và Thu buộc phải công nhận.Sau cái chết của Lý,Khánh đã trưởng thành,cương nghị hơn rất nhiều

Chợt Toàn đứng bật dậy,đi vào trong bóng tối

Thu kêu :

-Anh đi đâu vậy??

Toàn đáp:

-Hai người đừng đi theo tôi!!Rồi anh nhanh chóng biến mất trong bóng tối

Khánh gọi lại nhưng không kịp

Thu hơi lo lắng:

-Lúc này làm gì đây anh Khánh??

-Ở đây chờ cậu ta.Thật là…không hiểu cậu ta làm trò gì nữa??

15 phút sau…

nửa tiếng sau…

Một tiếng sau…

-Cậu ta làm cái quái gì vậy??Một tiếng rồi mà chưa quay lại.Khánh gắt,lòng lo âu

Thu hoảng sợ:

-Chẳng lẽ anh ấy…???

-Cậu ta không phải là loại người dễ chết đâu

Vừa dứt lời thì Toàn trở lại,mình nhễ nhại mồ hôi

-Cậu đi đâu mà lâu khiến chúng tôi lo chết khϊếp

Toàn cười hì hì,đáp lại

-Tối quá tôi thụt chân vô một cái hố lớn,bất tỉnh trong đó luôn!!

Nói rồi cậu ta đén gần Thu,tay trái vẫn để sau lưng giơ ra một bó hoa dạ lan hương

-Tặng em!!

-Hoa đẹp quá,lại thơm nữa!!Cám ơn anh!!Mắt cô bé lộ vẻ vui mừng

-Tôi thoáng ngửi thấy qua một cơn gió,tự nhiên ý chí thôi thúc hành động

-Cậu đúng là rất nông nổi.Khánh lắc đầu cười

Vừa dứt lời thì ba xác chết lao ra từ bóng tối.Toàn hét:

-Cẩn thận!!

Dứt lời ,cậu dùng giơ vũ khí lên đập mạnh vào đầu một thây ma.Lực đánh của cậu cộng thế năng đã đập vỡ hộp sọ của nó.Nó lảo đảo một lát rồi gục luôn xuống đất

-Biết chiêu Hỗn nguyên nhất khí thế của ta chưa??

Khánh cũng hạ được một con nhờ bắn một mũi tên cắm ngập óc nó.Còn lại một con đang lao vào Thu.Trong khi Toàn chưa kịp phẩn ứng gì thì cậu lao vào đỡ cho cô bé nhát cắn trí mạng

-Ối!!

Toàn như tỉnh ngộ,đập mạnh vào đầu con quái vật.Đỡ lấy Khánh

-Không sao chứ anh bạn!!Giọng cậu đầy vẻ lo âu

-Tôi bị cắn rồi!!Khánh giơ tay phải lên.Một vết cắn rất sâu.Máu chảy khá nhiều.Một cái răng nhọn hoắt còn lưu lại.Cậu cười gượng,mặt tái mét:

-Chạy đi,tôi không muốn hại đến các bạn

-Không,anh đã cứu em!!Em..không thể bỏ anh lại!Thu hét

-Chạy đi,hãy sống thay phần tôi!!

Nói rồi Khánh đẩy hai người ra.Toàn đã hiểu mình phải làm gì.Cậu vác Thu lên rồi chạy mất hút trong bóng tối

-Buông em ra!!

Khánh nhìn hai người mất hút trong đêm.Mỉm cười.Ảo giác xuất hiện trong mắt cậu.Cô bé Lý cười rất tươi,tay cầm bó hoa,đang nhìn cậu

-Em đến đón anh…hả??Chờ chút!!

Cậu bé vẫn cười ,đưa tay ra.Khánh bước tới nắm tay cô ấy.Cả hai cùng bay lên theo nhưng quần sáng chói lọi

……………..

……………..

Ở một con đường đen thăm thẳm,một thanh niên đã chết.Có vẻ như cậu đã tự sát.Một mũi tên cắm giữa trán tay vẫn còn nắm cây nỏ.Nhưng miệng cậu vẫn còn nở nụ cười.Lúc này là 20 giờ ngày thứ bảy