[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 38-2: Ngoại truyện: Ngu trứng say rượu?

Ngu Thư Hân nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Triệu Tiểu Đường, nàng có chút khẩn trương, trong lòng mong mỏi buổi họp báo mau mau kết thúc. Triệu Tiểu Đường lần này lại đau bao tử, mà hôm qua vừa trở về từ thành phố khác, chưa kịp nghỉ ngơi thì hôm nay đã tối tăm mặt mũi với họp báo và chụp ảnh.

Ngay khi MC thông báo ghi hình xong, Ngu Thư Hân dáo dác tìm người kia sau cánh gà, chiếc váy hôm nay nàng mặc hơi loè xoè nên đi lại có điểm không nhanh nhẹn, mà Triệu Tiểu Đường thì mặc một bộ vest, soái khí ngời ngời, bước chân không có gì ngăn cản càng trở nên nhanh hơn. Mãi đến khi nghe tiếng Tạ Khả Dần gọi, Ngu Thư Hân mới biết Triệu Tiểu Đường đang ở trong phòng trang điểm. Cô vội đi vào.

Triệu Tiểu Đường hai mắt nhắm lại, ngồi trên ghế sofa, lông mày cau có vì đau. Ngu Thư Hân rót một cốc nước, mang đến trước mặt người kia, giọng nói ngọt ngào vang lên

- Tiểu Đường, uống thuốc đi. Chị mua cho em rồi.

Vừa nói, bàn tay trắng trẻo vừa vuốt vuốt đôi lông mày thanh tú đang nhăn lại. Triệu Tiểu Đường ngửi thấy mùi hương quen thuộc, mở mắt ra, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình

- Đút cho em.

Ngu Thư Hân cười cười, đưa viên thuốc vào miệng người kia, sau đó cho cô ấy uống nước. Triệu Tiểu Đường nuốt viên thuốc xuống, lại cau mày

- Đắng...

- Thuốc viên mà đắng gì chứ.

Triệu Tiểu Đường ra ngoài thì giống một soái tỉ, nhưng trước mặt nàng, nhất là lúc ốm, đều như một tiểu hài tử, rất thích làm nũng.

- Đắng thật mà. Em muốn ăn kẹo.

- Nhưng mà ở đây không có.

- Có, kẹo cá trước mặt đây mà.

Triệu Tiểu Đường dứt lời, kéo Ngu Thư Hân vào lòng, đôi môi nhanh chóng tìm đến cái miệng chúm chím đang chuẩn bị thắc mắc kia. Hôm nay Ngu Thư Hân mặc chiếc váy màu xanh, làn da trắng ngần thu hút, đôi mắt long lanh, cử chỉ nhã nhặn, Triệu Tiểu Đường thật muốn mang nàng về nhốt lại. Sao có thể xinh đẹp đến thế này cơ chứ?

Ăn đủ ngọt rồi, cô mới chịu buông ra. Ngu Thư Hân đỏ mặt, đánh nhẹ lên vai người kia.

- Em hư hỏng quá rồi, đây đâu phải ở nhà?

Triệu Tiểu Đường cười cười, sau đó đứng lên đi ra trước, Ngu Thư Hân chờ mặt bớt đỏ, líu ríu chạy theo sau.

Buổi tối, cả nhóm đến một club nhỏ, cùng nhau hát hò uống rượu. Ngu Thư Hân kè kè bên người Triệu Tiểu Đường, không cho cô động đến giọt nào. Phần vì thân thể không khoẻ, phần vì lần trước say xỉn, Triệu Tiểu Đường lên weibo nói nhảm đến tận đêm, đã bị nhắc nhở một lần rồi. Nàng không thể để cái người này tiếp tục như thế nữa.

- Không được uống đâu.

Ngu Thư Hân gạt ly rượu ra, sau khi chính mình chạm ly với Triệu Tiểu Đường. Triệu Tiểu Đường cười cười

- Vậy chị uống thay em đi. Đã cạn ly rồi mà

Ngu Thư Hân vui vẻ uống hết hai ly rượu. Nàng khá lâu rồi mới đến club, hôm nay được đi đường đường chính chính, cứ thoải mái một chút cũng chẳng sao.

Thẳng đến khi ra về, Ngu Thư Hân đã say mềm, cả người đổ gục vào Triệu Tiểu Đường, phả vào cổ cô từng hơi thở ấm nóng. Triệu Tiểu Đường ngứa ngáy, hai người đã lâu không động tình, vậy mà hôm nay, Ngu Thư Hân ăn mặc xinh đẹp, khuôn mặt đỏ ửng vì rượu, gục đầu vào cổ cô dụi dụi, sao cô chịu được chứ?

Vất vả lắm mới về đến nhà, An Kỳ hôm nay chạy sang phòng Tạ Khả Dần uống tiếp, chỉ còn lại hai người các cô. Đặt Ngu Thư Hân lên giường, Triệu Tiểu Đường gõ gõ vào cái trán của người kia

- Uống kém mà cứ thích uống.

Người say rượu to gan lớn mật, đột nhiên kéo cổ Tiểu Đường xuống, hôn bừa lên mặt, miệng lẩm bẩm

- Triệu mắt lác xấu xa

- Mang tiếng rồi thì cho nó thành thật đi

Triệu Tiểu Đường trả lời, giữ lấy mặt người kia, hôn lên đôi môi đang chu lên. Cô không hề nhẹ nhàng, trực tiếp tiến vào khoang miệng người bên dưới, mạnh mẽ lùng sục, tìm cái lưỡi ngọt ngào kia mà chơi đùa. Ngu Thư Hâm âm ư khe khẽ, tiếng rên giống như mở khoá du͙ƈ vọиɠ của Triệu Tiểu Đường, bàn tay cô không chờ được, nhanh chóng lướt xuống dưới, cởi sạch những thứ cản trở trên người cả hai. Tới khi chẳng còn một mảnh vải, nhìn cơ thể hồng hồng vì hơi men, Triệu Tiểu Đường cúi xuống, bắt đầu nhấm nháp như thưởng thức một món ăn ngon lành. Ngu Thư Hân giống như thuốc phiện vậy, Triệu Tiểu Đường càng "ngửi" càng nghiện, cô yêu từ đôi má phúng phính đến chiếc bụng mỡ thỉnh thoảng lại lộ ra, yêu cả ngón tay út ngắn ngắn nhỏ xíu đến cái giọng giận dỗi chua ngoa. Nếu thật sự bắt cô phải cai "nghiện", có lẽ là điều không thể xảy ra được.

Đôi môi thành thục lướt xuống xương quai xanh, rồi sâu hơn nữa, đến hai khoả mềm mại trắng trẻo. Đỉnh núi nhờ sự vuốt ve nhẹ nhàng của Triệu Tiểu Đường đã căng cứng, kiêu ngạo dựng lên như thách thức, lại như chờ đợi. Triệu Tiểu Đường cắи ʍút̼ nhẹ nhàng, dần dần trở nên mất kiểm soát, chuyển sang vừa nhay vừa xoa nắn mạnh bạo.

- Ư ... Ư, đauu ...

Ngu Thư Hân vặn vẹo thân mình, đôi tay nắm lấy đầu của Triệu Tiểu Đường, nửa muốn đẩy ra, nửa lại như kéo vào. Triệu Tiểu Đường cau mày, ngoi lên, khoá môi người kia. Dám làm cô mất tập trung, cô liền không cho nói nữa. Miệng vẫn đang hôn, nhưng tay cô vẫn không tha cho hai chiếc bánh bao ngon lành đó, xoa nắn không ngừng. Đến khi cảm giác tạm đủ rồi, đôi tay lại lần mò đi xuống dưới.

Cửa hang đã có chút ướŧ áŧ sau màn dạo đầu vừa rồi, cô mới lướt nhẹ ngón tay qua, ngừoi kia đã rên khe khẽ, cả người vặn vẹo không yên. Triệu Tiểu Đường cười cười, Ngu trứng này thật thiếu nghị lực ?!

Cô vờn vờn trước cửa hang, ngón tay cho vào một chút lại rời đi, không tiến sâu vào. Ngu Thư Hân khó chịu, cảm thấy cơ thể nóng rực, miệng nhỏ bắt đầu chu lên

- Cho chị, Đườnggggg ...

- Cho cái gì?

Triệu Tiểu Đường cười cợt, bàn tay như có như không lại lướt qua nụ hoa ấy, Ngu Thư Hân cau mày

- Em tự biết đi.

- Em thật sự không biết. Em mệt rồi, đi ngủ thôi.

Triệu Tiểu Đường thật sự buông nàng ra, toan nằm sang bên cạnh, Ngu Thư Hân khó chịu nhiều hơn, giọng ngọt ngào lại vang lên

- Muốn đi, yêu chị đi..

Triệu Tiểu Đường bất ngờ kéo hai chân người kia ra, sau đó cũng làm như vậy với mình, áp sát hai nơi tư mật vào với nhau, bắt đầu di chuyển. Hai cửa hang đều đã ướt, khoảnh khắc chạm vào nhau phút chốc trở nên nóng rực, gần như thiêu đốt cả hai người đang di chuyển nhịp nhàng kia.

Ngu Thư Hân mờ mịt nhìn người trước mắt, tóc tai có chút loạn, mồ hôi chảy dọc xuống giữa khe ngực, thân dưới không ngừng cọ xát thật mạnh, thật quyến rũ không thôi. Nàng vươn tay ra, bám vào eo Triệu Tiểu Đường, có chút không theo kịp tiến độ, người kia quá mạnh mẽ, quá nhanh. Không biết qua bao lâu, Triệu Tiểu Đường lêи đỉиɦ, nhưng cô không dừng lại, mà nâng bụng Ngu Thư Hân lên, phút chốc nơi tư mật của người kia hiện ra trước mắt, đỏ ửng , ướŧ áŧ.

Triệu Tiểu Đường vội vã tiến vào, ngón tay quen thuộc bị hút chặt, chơi đùa bên trong, vài giây sau lại bắt đầu di chuyển. Ngu Thư Hân đón nhận sự tấn công tiếp theo, cả cơ thể lắc lư không ngừng, nước mắt bắt đầu rơi xuống, miệng không ngừng rên lên. Triệu Tiểu Đường vẫn tập trung vào công việc, thẳng tới khi cảm giác tay bị hút chặt, Ngu Thư Hân cong người lên, dịch thuỷ chảy xuống đệm ngày một nhiều, Triệu Tiểu Đường biết được, nàng đã lêи đỉиɦ nở rộ. Nhưng cô không có ý định dừng lại, trườn lên dày vò hai cái bánh bao tròn trịa, ngón tay lại một lần nữa làm loạn phía dưới. Ngu Thư Hân cơn sóng này chưa qua, con sóng khác lại tới, nàng thầm cảm phục độ dẻo dai của mấy người học múa, như vậy mà không hề mỏi mệt.

Triệu Tiểu Đường thì thầm bên tai người kia, còn cố tình thổi qua vành tai đã đỏ như tôm luộc

- Muốn em nữa không?

- Không ... không muốn ...

- Thật sao?

Một ngón tay tiến vào hang động, Ngu Thư Hân cong người, vẫn cứng đầu không trả lời. Triệu Tiểu Đường ngọ nguậy ngón tay, tìm đến bờ môi người kia, cắn cắn

- Có muốn ta không? Ngu trưởng quầy

Lại một ngón nữa tiến vào, nhưng không hề cử động, chỉ đứng im lìm trong nơi hang động kì diệu ấy.

Ngu Thư Hân trúc trắc đáp trả nụ hôn nhẹ nhàng, như có như không của người kia, nàng khó chịu quá, cơ thể bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ không ngừng từ tối đến giờ

- Đường... muốn ...

Triệu Tiểu Đường cười nhếch mép, không báo trước mà cử động thật nhanh, ngón tay thứ ba tiến vào, ra sức dày vò cả cánh hoa bên ngoài. Đến khi Ngu Thư Hân một lần nữa cong người lên, Triệu Tiểu Đường mới thoả mãn rút tay về.

Cô vào nhà vệ sinh, lấy khăn lau người cho Ngu Thư Hân, hài lòng nhìn nơi tư mật ửng đỏ, rồi cứ tự nhiên ôm nàng đi ngủ.

Hôm sau tỉnh dậy, Ngu Thư Hân phát hiện ngực hơi ươn ướt, nhìn xuống liền thấy Triệu Tiểu Đường vừa ngậm vừa ngủ. Nàng xấu hổ đẩy ra, Triệu Tiểu Đường đột ngột tỉnh giấc, mắt nhắm mắt mở nhìn thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt, lên tiếng

- Chị làm gì vậy? Còn sớm mà.

Ngu Thư Hân nhìn cả cơ thể đầy dấu hôn, nơi giữa hai chân hơi đau rát, cô véo tai người kia thật mạnh

- Em dám thừa nước đυ.c thả câu?

- Không có, là chị bảo muốn, chị bảo muốn cơ mà.

- Hôm nay tự đi mà mua thuốc, có ai đau bao tử mà khoẻ như em không?

Triệu Tiểu Đường cười cười, xấu xa ôm cơ thể mềm mại kia vào lỏng

- Bởi vì em có kẹo cá ngọt ngào, cho nên mới khoẻ đấy.

- Em tự đi dọn giường đi.

Ngu Thư Hân bỏ lại một câu, sau đó đi vào nhà tắm. Triệu Tiểu Đường giờ mới nhìn lại hậu quả, cái đệm này có lẽ chỉ còn cách bỏ đi thôi...