[Đại Ngu Hải Đường] Sự Tồn Tại Tuyệt Vời Nhất

Chương 30-2

Suốt 1 năm qua, đây là lần Triệu Tiểu Đường ở nhà lâu nhất. Ngay cả khi debut, kí túc xá ở Bắc Kinh, cô cũng hoàn toàn không có thời gian về nhà. Nằm dài trên chiếc giường thân thuộc, Triệu Tiểu Đường cảm thấy thật thoải mái, chỉ thiếu mỗi Ngu trứng nằm cạnh là hoàn hảo.

Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, là mẹ của cô. Triệu phu nhân còn rất trẻ, dáng người thon thả, đôi chân dài không kém con gái mình, cả người toát lên dáng vẻ tao nhã phú quý. Bà cũng giống như các bậc phụ huynh khác, mong con cái có một cuộc sống bình yên vui vẻ, cho nên khi Triệu Tiểu Đường nói muốn gia nhập giới giải trí, bà không ủng hộ, tuy nhiên cũng không phản đối. Với gia thế hiện tại, nếu như có gia đình trở thành hậu phương, chắc chắn Tiểu Đường sẽ nổi tiếng nhanh hơn nữa. Nhưng cả hai vợ chồng bà đều không hoàn toàn mong muốn điều này, nên cũng không hề ra tay trợ giúp. Đến khi Tiểu Đường tham gia Thanh xuân có bạn, nhìn mỗi lần con gái mình rơi nước mắt vì mệt mỏi nhưng nhất quyết không bỏ cuộc, bà lại cảm thấy đau lòng. Trái tim người mẹ luôn dễ dàng thoả hiệp, đứa con này của bà trời sinh đã luôn muốn làm theo ý mình, chẳng kiêng dè điều gì, cho nên tới bây giờ, bà đã thật sự ủng hộ ước mơ này của cô. Hai mẹ con trò chuyện rất nhiều, lâu lắm rồi bà mới có cơ hội ngồi với con gái lâu như vậy.

- Tiểu Đường, mẹ nói con mời các bạn về nhà, tới giờ sao vẫn chưa có ai vậy?

- Mẹ à, mọi người về nhà ăn tết cả rồi, mấy hôm nữa chỉ có Dụ Ngôn sẽ tới thôi.

- Mẹ cũng rất thích Dụ Ngôn, tốt lắm. Còn Hân Hân thì sao?

Triệu Tiểu Đường giật mình, mẹ cô gọi cái tên Hân Hân tự nhiên như vậy sao?

- Mẹ, mẹ gọi Hân Hân gần gũi vậy.

- Tiểu Đường, có phải con rất coi trọng cô ấy không?

Triệu Tiểu Đường do dự một chút, sau đó trả lời rành mạch

- Đúng vậy, con rất coi trọng cô ấy.

- Đường, mẹ không cấm đoán hay ép buộc con gì cả, nhưng con nhất định phải có trách nhiệm với những gì mình làm, đừng bao giờ làm tổn thương người khác, cũng phải biết bảo vệ chính mình.

Bà Triệu dù sao cũng sinh ra đứa con này, đừng nói là thay đổi lớn, chỉ cần một chút biểu hiện nhỏ, bà cũng đoán ra được sự việc. Bà có một chút lo lắng, giới giải trí không hề đơn giản, chuyện của hai đứa nhỏ có thể giấu giếm được 1 năm 2 năm, sao có thể giấu đc mãi mãi, chắc chắn sớm muộn gì cũng tới ngày phải lựa chọn giữa sự nghiệp và tình cảm. Thế nhưng trên tất cả, bà chỉ hy vọng con gái được hạnh phúc, bà cũng tin vào sự lựa chọn của Tiểu Đường. Từ khi nổi tiếng đến giờ, có quá nhiều sự việc không hay xảy đến với con bà, mà sau tất cả, Ngu Thư Hân vẫn luôn bên cạnh, nhìn ánh mắt ấm áp của con gái mỗi khi nhắc tới người kia, bà hiểu rằng, nếu bắt ép hai đứa xa nhau, người đau khổ nhất có lẽ chính là con mình. Sau lần gặp gỡ đầu tiên với Ngu Thư Hân đêm chung kết, bà cũng rất có hảo cảm với đứa trẻ này, rất thông minh và khéo léo.

Triệu Tiểu Đường ở nhà, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi bên gia đình, cô dẫn em trai đi chơi, đi ăn uống cùng mẹ, gặp gỡ một vài bạn bè ở Bắc Kinh. Thoắt cái đã đến đêm giao thừa, giữa những màn pháo hoa rực rỡ, Triệu Tiểu Đường đơn giản gửi đi một tin nhắn :

- Hân Hân, hy vọng năm sau, nhiều năm sau nữa, chúng ta sẽ đón giao thừa cùng nhau.

Ngu Thư Hân đọc xong, nhắn lại mấy chữ :

- Chắc chắn rồi, bảo bối.

Kết thúc kỳ nghỉ, cả nhóm có lịch chụp hình và quay quảng cáo chào mừng năm mới tại Thượng Hải. Triệu Tiểu Đường cố tình đến sớm hai ngày, sau đó cùng Ngu Thư Hân đi hẹn hò. Hai người lái xe chạy lòng vòng cả một ngày, chỗ nào cũng cảm thấy thật đông người, cho nên càng không dám vào. Cuối cùng, Triệu Tiểu Đường quay xe, hướng tới bờ biển gần nhất. Cô đi tìm mua một cái lều nhỏ, mấy chai bia và một chút đồ ăn vặt. Không phải mùa hè nên bờ biển khá vắng, thời tiết không còn mưa tuyết nhiều như mùa đông nữa, khẳng định sáng mai có thể đón bình minh rồi, Triệu Tiểu Đường vui vẻ gấp bội. Đúng là một nơi hẹn hò lý tưởng.

Ngu Thư Hân ngồi bó gối, nhìn Triệu Tiểu Đường tất bật dựng lều, đôi lông mày thỉnh thoảng nhíu lại, sau khi tìm được cách lắp một chi tiết nào đó rồi, lại tự động giãn ra, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm vài câu hát gì đó mà nàng chẳng nghe rõ. Nàng nhớ lại lúc còn ở Trường Long, Triệu Tiểu Đường lắp không được cái tủ, ngồi bệt xuống sàn nhà khóc như một đứa trẻ làm hỏng đồ chơi. Một năm này, nói dài không dài, ngắn cũng không ngắn, nhưng là một năm cho nàng quá nhiều, quá nhiều cảm xúc, mà một vài lời cũng không thể diễn tả được hết. Chỉ biết rằng nàng phải bỏ ra rất nhiều, rất nhiều, mới đạt được quả ngọt như bây giờ, mà trong những quả ngọt ấy, bao gồm cả người trước mặt.

Triệu Tiểu Đường dựng lều xong, quay lại thấy người kia cười cười nhìn mình, liền vênh váo đắc ý

- Chị lại bị vẻ đẹp của em quyến rũ rồi phải không?

- Hoang tưởng.

Triệu Tiểu Đường cười cười, kéo nàng vào trong lều, bên trong đã để sẵn cái đèn nhỏ và nến thơm. Hoàng hôn dần kéo tới, trước biển rộng mênh mông, Ngu Thư Hân tựa vào vai Triệu Tiểu Đường, thi thoảng nhấp một ngụm bia, lại được người kia đút cho ăn, cảm giác thật bình yên. Hai người nói chuyện rất vui vẻ, từ những chuyện nhỏ nhặt trong vài ngày nghỉ, đến chuyện yêu đương của các thành viên khác, đôi lúc cao hứng lại là khi còn trẻ con nhỏ xíu.

- Tiểu Đường, nếu sau này phải chọn giữa tình yêu và sự nghiệp, em sẽ chọn gì?

Ngu Thư Hân đột nhiên hỏi. Từ khi bắt đầu hẹn hò tới giờ, hai người gần như chưa bao giờ nhắc tới vấn đề này, dù sâu thẳm trong tim, cả hai đều hiểu, đây là vấn đề sớm muộn sẽ phải đối mặt.

- Cả hai đều là ước mơ của em, chỉ trừ khi nó rời bỏ em, nếu không bằng mọi giá em đều không bỏ qua điều gì cả. Em cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc phải lựa chọn, em sẽ cố để bảo vệ cả hai.

Ngu Thư Hân khẽ thở dài, thế nào mới là cách tốt để bảo vệ cả hai đây? Nàng cũng không biết, cuộc nói chuyện với mẹ mấy ngày trước khiến nàng cảm thấy mông lung lo sợ. Ngu Thư Hân ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt tình cảm của Triệu Tiểu Đường, nàng gạt đi lo lắng nhen nhói trong tim, kéo người kia vào một nụ hôn dài. Triệu Tiểu Đường thành thục đáp trả, nụ hôn này xen lẫn một chút vị nồng của bia, nhưng môi của Ngu Thư Hân như cũ vẫn ngọt ngào như vậy, khiến Triệu Tiểu Đường càng ngày càng không dứt ra được.

Một đêm này, hai người ôm nhau ngủ thật yên bình, tiếng rì rào của mấy ngọn sóng lớn ngoài kia cũng không thể chạm tới tình yêu này được.

Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ, mình đi ngủ đây, thức tới giờ gần 24 tiếng rồi đó. Hẹn gặp lại các bạn.

Cùng vui vẻ nào :))