Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 41

“Cố Trầm, chúc mừng cậu được đăng bài trên “Nhà kinh tế học”. Mình biết mà, cậu là giỏi nhất.”

Cố Trầm vừa ra khỏi tiệm trà sữa thì bắt gặp Thương Nhuế đang chuẩn bị đi dạy thêm ở cổng trường. Hôm nay cô gái này mặc một chiếc váy liền màu trà sữa, đeo cặp tóc gỗ hình con bướm rất bình thường, tóc buông lơi, thoạt nhìn vừa dịu dàng lại vừa trẻ trung.

“Cho cậu này.” Thương Nhuế mở cặp cầm một gói kẹo sữa vị trà sữa trân châu đưa cho Cố Trầm: “Đây là vị mới ra đấy, ngon lắm. Mình mời cậu.”

Thương Nhuế từng đưa đồ ăn nhẹ cho Cố Trầm vài lần, biết rằng tuy Cố Trầm là con trai nhưng rất thích ăn đồ ngọt, cũng thích uống trà sữa nữa. Dù uống cà phê cũng phải cho nhiều hơn người khác một gói đường một gói sữa. Vừa hay khẩu vị của Thương Nhuế cũng gần giống vậy nên mỗi lần mua đồ ăn vặt hay đồ ăn ngọt đều theo thói quen mua cho Cố Trầm một phần.

Mà tuy rằng lần nào Cố Trầm cũng nhận rất sảng khoái, nhưng mà...

“Cảm ơn cậu.” Cố Trầm lấy điện thoại di động ra hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”

Biết ngay mà!

Thương Nhuế âm thầm thở dài trong lòng, đều sắp luyện ra phản xạ có điều kiện tự động trả lời: “Hai mươi lăm tệ tám. Cậu nếm thử trước xem có hợp khẩu vị không đi. Nếu thích thì nói với mình, mình gửi link mua cho cậu.”

“Cảm ơn.” Cố Trầm chuyển tiền cho cô ấy.

Thương Nhuế ấn nhận, thấy bản ghi chép trò chuyện của hai người có hơn tám mươi phần trăm là link mua đồ ăn thì lại không nhịn được thở dài não nề.

Đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Thương Nhuế nhìn Cố Trầm tùy tay bỏ kẹo sữa vào ngăn bên balo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu trên người Cố Trầm như tăng thêm một vầng sáng dịu dàng cho cậu. Làm Cố Trầm thoạt nhìn càng như một khối ngọc Dương Chi đang tỏa sáng. Thương Nhuế cảm thấy tim mình như nóng lên, nghĩ một lát vẫn nói: “Cậu đừng để lời ác ý của đám Hạ Thiêm trong lòng, mọi người đều biết bọn họ ghen tị với cậu thôi, không ai tin lời bọn họ đâu.”

Cố Trầm mỉm cười: “Cảm ơn cậu.”

Sau đấy lại dặn dò Thương Nhuế: “Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Nói chung là muốn chấm dứt cuộc đối thoại đây mà. Thương Nhuế mím môi, nhịn một hồi vẫn không nhịn nổi, hỏi Cố Trầm: “Rõ ràng cậu biết những người đó bịa đặt nói xấu, hãm hại cậu. Sao cậu chưa bao giờ giải thích?”

“Nếu cậu đứng ra giải thích thì sẽ không có nhiều người hiểu lầm cậu như thế.”

Cố Trầm mỉm cười: “Cậu cảm thấy người có thể thi vào trường mình chỉ số thông minh thế nào?”

Thương Nhuế: “?”

Cố Trầm nói: “Tôi chưa bao giờ cho rằng những người có thể thi hơn 600 điểm vào trường đại học sẽ có chỉ số thông minh thấp đến mức không có năng lực phân rõ đúng sai phải trái. Điều cậu không tin chưa chắc bọn họ đã tin. Nhưng bọn họ lựa chọn tin tưởng, chủ yếu là vì bọn họ muốn tin thôi.”

Cố Trầm nói xong một tràng lời xoắn não, nhưng Thương Nhuế lại lập tức nghe hiểu. Cô ấy kinh ngạc nhìn Cố Trầm.

Chắc cũng bởi vì từ trước đến giờ khoảng thời gian ở bên cạnh Thương Nhuế khiến Cố Trầm cảm thấy rất thoải mái, cậu hiếm khi để lộ ra chút cảm xúc: “Giải thích cũng cần tiêu tốn thời gian, hao tổn tinh thần. Tôi không dư sức đi làm mấy chuyện dư thừa như thế, chỉ cần làm tốt việc của bản thân mình thôi.”

“Bọn họ bịa đặt, nói xấu tôi đơn giản là muốn làm ảnh hưởng đến tôi. Nếu tôi dừng lại bước chân của mình chỉ để chạy theo người khác giải thích mấy chuyện bịa đặt hãm hại cấp thấp như vậy thì chẳng phải đúng ý bọn họ à? Còn không bằng đi nhanh một chút, đứng cao một chút. Đi xa rồi thì sẽ không nghe thấy những lời khó nghe kia nữa. Đứng cao rồi sẽ nhìn được đến phong cảnh chỗ xa hơn. Những người còn đứng ở chỗ thấp kia nghĩ thế nào, nói thế nào cũng không quan trọng nữa.”

Không biết vì sao, Thương Nhuế thấy Cố Trầm trầm mặt yên lặng đứng đó, dùng giọng nói bình tĩnh phân tích với mình, cô bỗng cảm thấy trái tim như bị kim đâm một cái, vừa khẽ đau đớn lại vừa âm ỉ. Trong nhận thức của Thương Nhuế, bị người hiểu lầm thì cần lập tức giải thích rõ ràng, đây có lẽ là bản năng của mỗi người. Nhưng lời của Cố Trầm lại khiến cho Thương Nhuế thấy được một thái độ đối nhân xử thế hoàn toàn khác. Thương Nhuế không thể tượng tượng ra, rốt cuộc Cố Trầm đã trải qua những gì thì mới có thể sinh ra ý nghĩ như vậy.

Thấy Thương Nhuế khϊếp sợ như vừa bị chấn động kinh khủng, Cố Trầm hiếm khi bật cười trêu chọc: “Nếu tất cả mọi người đều cảm thấy tôi nhỏ bé. Thì hoặc là tôi thật sự quá nhỏ bé, hoặc là tôi đứng chưa đủ cao.”

Sống lại một đời, Cố Trầm không biết bản thân mình có nhỏ bé hay không, nhưng cậu có thể cố gắng đứng lên cao một chút.

Lúc Cố Trầm nói chuyện, Thương Nhuế cảm giác xung quanh cậu như phát ra ánh hào quang vậy, đôi mắt cô thoáng dao động. Chờ tới khi lấy lại được tinh thần, cô lập tức lên tiếng oán giận, như đang muốn che giấu điều gì: “Thật sự không thể hiểu nổi người như thế sao có thể thi được vào trường chúng ta.”

Cố Trầm cười khẽ: “Cảm ơn kẹo của cậu. Trên đường cẩn thận.”

“Tạm biệt.” Thương Nhuế hiểu ý vẫy tay với Cố Trầm.

Trước khi về ký túc xá, Cố Trầm lại tới thư viện một chuyến, mượn hết toàn bộ sách mà giáo sư Hình liệt kê cho mình. Quản lý thư viện đang trực là một đàn chị năm hai, cũng biết chuyện Cố Trầm được đăng bài trên “Nhà kinh tế học”, thấy cậu mượn nhiều sách liền cười hỏi: “Cậu chuẩn bị viết bài luận văn thứ hai đấy à?”

Cố Trầm không nói gì. Đàn chị năm hai lại tỏ vẻ tự thân quen: “Chiều nay tôi có xem qua bài cậu viết rồi. Dùng phân tích chiến lược chỉ đạo xí nghiệp đưa vào hoạt động, ý tưởng này đúng là thiên tài. Đây là do chính cậu nghĩ ra à?”

Không đợi Cố Trầm nói gì, đàn chị năm hai còn nói thêm: “Cậu đừng hiểu lầm, không phải tôi nghi ngờ cậu đâu. Tôi học ngành toán học, mỗi ngày đều giao tiếp với con số, số liệu gì đó. Bài luận này của cậu giúp tôi nhìn ra một con đường mới đối với sự nghiệp sau này của mình. Nếu hình thức cậu nói có thể thành công, vậy sau này có lẽ tôi cũng có thể làm quản lý. Không nhất định phải làm kỹ thuật mới được.”

Dừng một chút, đàn chị năm hai lại nói: “Tôi muốn thí nghiệm theo phương hướng luận văn của cậu. Cậu cảm thấy tôi nên bắt đầu từ phương diện nào?”

Cố Trầm thản nhiên nói: “Chị có thể dựa theo ngành học và hứng thú cá nhân để đưa ra lựa chọn.”

Đàn chị cười nói: “Hứng thú của tôi rộng lắm, trong thời gian ngắn không xác định được ngay đâu. Hay là cậu giới hạn phạm vi cho tôi đi?”

Cố Trầm: “...”

“Tôi tên là Tân Vũ. Tân trong tân tân khổ khổ, Vũ trong vũ trụ. Có thể add WeChat không?” Tân Vũ vừa nói xong đã lấy di động ra: “Tôi cảm thấy hai ta có thể hợp tác đấy. Cậu viết luận văn, tôi giúp cậu làm số liệu. Cậu còn chơi bóng rổ nữa đúng không? Tôi học toán học, có thể giúp cậu phân tích nên ném rổ kiểu gì mới càng chuẩn xác.”

Cố Trầm nhìn thoáng qua di động của Tân Vũ: “Không cần đâu.”

Cố Trầm cất sách vừa mượn vào balo, xoay người rời khỏi thư viện.

Tân Vũ cau mày nhìn theo bóng lưng Cố Trầm, ngượng ngùng cất di động đi. Một đàn em cũng đang làm thêm trong thư viện ghé tới gần, cười hì hì nói: “Cố Trầm là núi băng nổi tiếng của khoa Quản lý năm nhất bọn em đấy. Cậu ấy không nói chuyện với ai đâu, đừng nói tới việc add WeChat.”

“Thế à?” Tân Vũ nhìn cô đàn em, cười nói: “Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy rất nổi danh trong đám tân sinh viên các cô mà!”

“Đó là vì cậu ấy giỏi.” Đàn em xòe ngón tay đếm: “Đẹp trai, chơi bóng giỏi, biết kiếm tiền, mà sơ đồ tư duy “Luật thuế” và “Luật kinh tế” cậu ấy vẽ ngay cả đàn anh đàn chị năm tư với nghiên cứu sinh cũng xem. Còn rất được giáo sư Hình coi trọng. Giờ cậu ấy lại có bài đăng trên “Nhà kinh tế học” nữa. Sinh viên bình thường có thể làm đến một trong số đó đã rất khá rồi, mà Cố Trầm lại làm được hết. Không nổi tiếng cũng khó!”

Tân Vũ tò mò hỏi: “Có phải con gái các cô đều thích kiểu con trai này không?”

Đàn em năm nhất thở dài, thành thật nói: “Thích thì đã sao? Có nhiều cô gái thích cậu ấy lắm. Hoa hậu giảng đường năm nhất bọn em thích cậu ấy đấy. Nhưng trông Cố Trầm không giống kiểu sẽ yêu đương đâu.”

“Cô nói Thương Nhuế à?” Tân Vũ trợn tròn mắt nhìn: “Nhưng tôi nghe nói danh tiếng của Cố Trầm không được tốt lắm. Không phải vẫn có lời đồn cậu ấy được phú bà bao nuôi à?”

“Loại chuyện ma quỷ này mà chị cũng tin được?” Đàn em lườm đàn chị một cái: “Em nghe nói Cố Trầm chỉ chơi cổ phiếu thôi là một tháng kiếm được vài trăm vạn rồi. Phú bà phải cho ra điều kiện gì mới có thể khiến Cố Trầm chấp nhận được bao nuôi chứ? Tự mình kiếm tiền không thích à?”

“Thay vì nói là bao nuôi, em cảm thấy mấy người nhà giàu nhìn trúng năng lực chơi chứng khoán của Cố Trầm, muốn cậu ấy giúp bọn họ chơi cổ phiếu thì có.” Đàn em nói tới đây thì sờ sờ cái ví xẹp lép của mình: “Đáng tiếc em không thân với Cố Trầm. Bằng không em cũng muốn nhờ cậu ấy đề cử vài mã cổ phiếu sẽ tăng. Thế chẳng phải giàu to à?”

Tân Vũ cười đầy ẩn ý: “Thế chờ tôi thân với Cố Trầm rồi sẽ bảo cậu ấy đề cử cổ phiếu cho tôi, sau đó tôi nói lại cho cô.”

“Chị á?” Đàn em đánh giá Tân Vũ từ trên xuống dưới vài lần, rối rắm lắc đầu: “Em cảm thấy chị không được đâu.”

Tân Vũ kinh ngạc: “Cái gì mà không được?”

“Cố Trầm chắc chắn không thích làm bạn với người như đàn chị.” Đàn em nói chắc như đinh đóng cột.

Tân Vũ buồn cười: “Tôi là người thế nào?”

“Nói xấu cậu ấy sau lưng.” Đàn em nói trúng điểm quan trọng.

Tân Vũ: “...”

Trên đường về phòng ngủ, Cố Trầm lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn lướt qua video giám sát... Lần trước cậu đến căn hộ số 808 tòa B rồi vô tình phát hiện thợ lắp ráp ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu đổi thành hàng nhái. Tuy Cố Trầm đã buộc đối phương đổi nguyên vật liệu về nhưng vẫn hơi lo lắng. Cậu dứt khoát lắp camera trong phòng, lúc nào cũng trông chừng đối phương làm việc. Sau đấy tranh thủ thời gian rảnh điều tra toàn bộ con đường nhập nguyên liệu lúc trước một lần, xác nhận thật kỹ các nguyên liệu nhập trước đó không có vấn đề gì, còn để bên xưởng và đội lắp ráp đều ký giấy cam đoan.

Nhưng Cố Trầm cũng đã nói, chỉ cần đội lắp ráp về sau làm việc nghiêm túc có trách nhiệm thì tới khi nghiệm thu, Cố Trầm sẽ trực tiếp xóa video theo dõi trong di động và bộ nhớ của camera. Chuyện này chỉ có trời biết đất biết Cố Trầm biết thợ lắp ráp biết, sẽ không làm rùm beng lên.

Đội lắp ráp cũng chẳng thể ngờ lại bị Cố Trầm bắt được ngay tại trận, chỉ có thể trách mình đen đủi. Quá trình sau đó làm việc cẩn thận hơn nhiều, cũng không dám gây thêm chuyện gì nữa.

Cố Trầm nhìn một lát rồi thoát ra, tháo tai nghe cuộn thành một cục. Đang định cất di động vào túi áo khoác thì Chung Ly Toại chợt gọi tới.

Cố Trầm lại cắm tai nghe vào, ấn nút nhận máy. Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ, thông qua ống nghe tiến vào tai khiến lỗ tai hơi ngứa, cứ như sợi lông mềm mại nhất dưới cánh loài chim vậy.

“Tôi sắp về nước rồi. Lâu vậy không gặp, có nhớ tôi chút nào không?”

Cố Trầm: “...”

Chung Ly Toại vừa nói xong đã ý thức được mình hấp tấp, vội vàng chữa cháy: “Ý tôi là cậu có mong đợi quà mà tôi chuẩn bị cho cậu không?”

Cố Trầm: “...”

Chung Ly Toại lại một lần nữa ý thức được mình nói sai: “...”

Cố Trầm nghĩ một lát, mở miệng hỏi: “Khi nào anh Chung Ly về?”

“Tối thứ sáu này.” Chung Ly Toại lẳng lặng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tiếp tục nói: “Cậu có thời gian không? Cùng ăn bữa cơm được chứ?”

“Tối thứ sáu tôi có việc.” Cố Trầm nói: “Chúng ta có thể hẹn trưa hoặc tối thứ bảy, vừa lúc tôi cũng báo cáo tiến độ đội lắp ráp thiết bị với anh. Anh muốn đích thân đến xem thử không?”

“Cũng được.” Chung Ly Toại nói: “Vậy tối thứ bảy gặp, tôi đến phòng kinh doanh đón cậu, chúng ta cùng đi ăn cơm trước, sau đó đi xem nhà.”

“Chắc sắp xong rồi đúng không?”

Cố Trầm đáp một tiếng.

Chung Ly Toại cười: “Vất vả cho cậu rồi.”

Cố Trầm nói: “Không đâu.”

Không khí lại trở nên trầm mặc. Chung Ly Toại đang nghĩ xem nên nói về chuyện gì thì lại nghe Cố Trầm nói: “Tôi về đến phòng ngủ rồi, lát nữa còn cần đến đội bóng rổ tập luyện nữa, khi nào gặp nói chuyện sau nhé.”

Chung Ly Toại: “... Được.”

Sau khi cúp máy, Cố Trầm lấy quần áo chơi bóng nhét vào balo, rồi lại đeo balo đến đội bóng rổ. Vừa vào tới nơi đã phát hiện Cố Tú ngồi ở ghế nghỉ cạnh sân bóng, cười nói chuyện phiếm với Hoắc Minh Chương. Cố Trầm nhớ lại một chút, bỗng nhiên phát hiện trong lần này sẽ xuất hiện một cảnh trong truyện. Chính là lúc Cố Tú đến xem cậu chơi bóng rổ, kết quả lại kinh ngạc phát hiện ra Cố Trầm hoàn toàn không biết chơi bóng, chỉ là bị Hoắc Minh Chương trêu chọc, bị mọi người cười nhạo mà thôi. Cố Tú rất tức giận, tranh chấp với Hoắc Minh Chương. Còn kích động cho Hoắc Minh Chương một cái tát.

Cố Trầm: “...”

“Cố Trầm đến rồi à!”

Thấy Cố Trầm tiến vào, Hoắc Minh Chương đang ngồi ở ghế nghỉ vẫy tay với cậu, theo phản xạ đứng lên, cách Cố Tú xa một chút... Khai giảng lâu như vậy rồi, gần như cả đại học A đều đã biết tuy Cố Trầm và Cố Tú là người một nhà, nhưng hai anh em nhà này quan hệ không tốt chút nào.

Để ý đến động tác của Hoắc Minh Chương, sắc mặt Cố Tú chợt trở nên rối rắm khó xử.

Hoắc Minh Chương cũng hơi xấu hổ. Hành động vừa rồi của anh ta đều là bản năng. Ngay cả bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình phải làm như vậy.

“Anh!” Cố Tú cũng học theo dáng vẻ Hoắc Minh Chương mà đứng lên, cười nói: “Em đến xem anh chơi bóng.”

Các thành viên đội bóng rổ đang làm nóng người nghe xong câu nói đó liền vô thức nhìn sang Cố Trầm, rồi lại quay đầu nhìn Cố Tú, không hiểu sao cứ cảm thấy sai sai chỗ nào đấy.

Đội trưởng đội cổ vũ ngồi trong thính phòng bỗng cười khẩy thành tiếng: “Cố Tú, cậu đừng có mượn Cố Trầm làm lá chắn nữa được không? Ai chẳng biết anh em hai người quan hệ không tốt. Rốt cuộc cậu tới xem ai chơi bóng thì nói thẳng ra đi, không ai chê cười cậu cả đâu.”

Mặt Cố Tú đỏ rực lên, bật thốt phản bác: “Cô đừng có nói lung tung, tôi đến xem anh tôi chơi bóng thật mà.”

“Đúng vậy! Cố Tú đến là để xem Cố Trầm chơi bóng.” Hoắc Minh Chương mất tự nhiên xoa xoa cổ: “Cô cứ lôi tôi vào làm gì thế!”

“Cậu Hoắc này, cậu học thói trợn mắt nói láo từ khi nào thế?” Đội trưởng đội cổ vũ dưa người vào lan can trêu chọc: “Tôi thấy lúc nãy hai người các cậu trò chuyện khí thế lắm mà, vui vẻ lắm mà! Sao Cố Trầm vừa đến cậu lại như một con Husky bị dẫm phải đuôi thế, ai đến thì sủa người ấy?”

Hoắc Minh Chương: “...”

Thành viên đội bóng rổ bị hình dung của đội trưởng đội cổ vũ chọc cho cười thành tiếng. Hoắc Minh Chương hung tợn lườm cả đám, mọi người nghẹn cười đỏ cả mặt. Cố Trầm vào phòng thay quần áo đổi trang phục bóng rổ đi ra. Thuận tay cầm lấy một quả bóng rổ truyền sang cho Hoắc Minh Chương.

Hoắc Minh Chương phản xạ có điều kiện bắt lấy bóng, nhìn Cố Trầm với vẻ khϊếp sợ vì tự dưng được quan tâm đến.

Cố Trầm: “Đi theo cốt truyện!”

Hoắc Minh Chương nghe không hiểu: “... Hả?”

Cố Trầm hoàn hồn lại, sửa lời: “Một chọi một.”

Hoắc Minh Chương lúc này phản ứng rất nhanh, dẫn bóng đi thẳng về phía Cố Trầm. Qua mấy tháng tập luyện, Cố Trầm phản xạ có điều kiện tránh khỏi Hoắc Minh Chương, thuận tay cướp bóng của anh ta, xoay người, nhảy lấy đà, ném rổ...

“Clank”, bóng rổ vẽ lên một đường cong duyên dáng giữa không trung, rơi vào rổ.

Sân bóng rổ vang lên một tràng cổ vũ rất hợp phong cảnh. Các thành viên đội cổ vũ trên khán đài ngồi xem náo nhiệt, múa may chùm hoa trong tay, còn hăng hái hơn cả trận đấu chính thức.

Cố Trầm: “...”

Hoắc Minh Chương đã quen với việc thỉnh thoảng bị Cố Trầm chèn ép kiểu này rồi, anh ta lắc lắc chân tay, ném bóng cho Cố Trầm: “Cậu lên đi.”

Cố Trầm không yên lòng nhảy lấy đà ném rổ. Lẳng lặng chờ phản ứng bài dị của cốt truyện. Kết quả cơ thể lại không hề có chút phản ứng nào.

Cố Trầm hơi không dám tin, sau đó trong quá trình đánh một chọi một không để cho Hoắc Minh Chương chút mặt mũi nào, chèn ép ngược đãi rất kịch liệt. Ngược đến mức khiến cho Hoắc Minh Chương lửa giận bừng bừng, suýt thì không nhịn nổi nữa. Nhưng thấy cơ thể cao ráo hơi gầy của Cố Trầm, Hoắc Minh Chương hậm hực đè nén lửa giận xuống, không dám đấu đá lung tung như lần trước... sợ mình xúc động sẽ đâm Cố Trầm nội thương thật.

Cố Trầm chèn ép Hoắc Minh Chương đánh khoảng mười lăm phút, khiến đám quần chúng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn trên sân gào thét chói tai, nhưng không hề có phản ứng bài dị của cốt truyện xuất hiện.

Cố Trầm liên tưởng đến bài đăng trên “Nhà kinh tế học” của mình... phá bỏ hiệu quả hào quang của cốt truyện không đến mức nhanh như vậy chứ?

Hay là khi bản thân cậu nỗ lực thay đổi, những chi tiết nho nhỏ không ảnh hưởng tới hướng đi của cốt truyện đã hoàn toàn không hạn chế được cậu nữa?

Cố Trầm hơi đăm chiêu suy nghĩ, liên tiếp làm ra những hành động thách thức giới hạn của hào quang cốt truyện.

Nhưng hoàn toàn không thấy xuất hiện chút phản ứng nào.

Cố Tú ngồi ở ghế nghỉ, trông thấy Cố Trầm gây náo động trong sân bóng rổ, đấu cho Hoắc Minh Chương thua tơi tả; tai thì nghe đội cổ động viên và các thành viên còn lại trong đội bóng rổ kinh ngạc hét lên, trầm trồ khen ngợi. Cậu ta một lần nữa ý thức được sự thật là Cố Trầm có vẻ càng được hoan nghênh hơn mình.

Mặt Cố Tú sa sầm xuống, không tự chủ được mà nghĩ tới vài cảnh tượng trong thôn nhà họ Cố. Hình như cũng là như vậy, cho dù cậu ta cố gắng thế nào, trong mắt mọi người vẫn luôn chỉ nhìn thấy Cố Trầm mà thôi.

Cố Tú siết chặt nắm tay, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy.

“Không phải cậu nói mình đến xem Cố Trầm chơi bóng à?” Chu Hiểu Đình ngồi xuống cạnh Cố Tú, ung dung hỏi: “Sao anh cậu chơi tốt thế mà trông cậu chẳng vui gì cả?”

“Sao lại thế được?” Cố Tú phục hồi tinh thần, cười nói: “Anh tôi chơi bóng rổ tốt như vậy, tất cả mọi người đều thích anh ấy, tôi cũng rất vui vẻ.”

“Thật không?” Chu Hiểu Đình thản nhiên hỏi lại một câu. Cũng không đợi Cố Tú đáp lời đã nói thêm: “Công việc gia sư kia của cậu là thế nào vậy? Có thể cố gắng thêm một chút, có tâm thêm một chút không? Kiều An Na gọi cho tôi mấy lần liền, liên tục quấn quít đòi tôi phải đổi người. Con bé nói muốn Cố Trầm phụ đạo mình.”

“Còn trách tôi nữa, nói tôi làm chị mà không lo nghĩ cho con bé, tìm gia sư cũng không chịu tìm người tốt nhất.”

Chu Hiểu Đình nói tới đây hơi ngừng một chút, cau mày nhìn Cố Tú: “Cậu là do tôi giới thiệu qua. Nếu cậu biểu hiện không tốt thì tôi cũng khó xử lắm.”

Mặt Cố Tú đỏ bừng bừng, vừa tủi thân lại vừa xấu hổ, lí nhí nói: “Tôi đã rất cố gắng rồi. Nhưng Kiều An Na nhìn tôi không vừa mắt, cô ấy không thích tôi.”

“Vậy cậu nghĩ cách làm người ta thích cậu đi!” Chu Hiểu Đình thở dài một hơi: “Hoặc là cậu làm như Cố Trầm ấy, trở nên ưu tú đến mức người khác không thể nói ra nói vào nữa.”

Cố Tú hít sâu một hơi: “Đàn chị Chu, chị cảm thấy có phải Kiều An Na cũng thích Cố Trầm không?”

Chu Hiểu Đình nhìn Cố Tú: “Ý cậu là gì?”

“Tôi muốn nói là anh trai tôi rất có số đào hoa. Trong trường cấp ba hay ở trong thôn, anh ấy luôn rất được các cô gái chào đón.” Cố Tú cười nói: “Tôi cũng không biết vì sao các cô gái vừa thấy anh tôi là cứ như trúng tà vậy, quấn quít lấy anh tôi không chịu để yên.”

“Nếu tôi thật sự không thể đảm nhiệm làm gia sư nhà họ Kiều thì tôi cũng có thể không làm. Nhưng nếu Kiều An Na cứ nhất định muốn anh tôi làm gia sư...” Cố Tú nói tới đây, nhìn Chu Hiểu Đình vẻ ẩn ý: “Ai biết được rốt cuộc con bé muốn đổi người dạy học hay còn có ý gì khác? Dù sao Kiều An Na cũng không phải kiểu người hăng hái học tập gì cho cam. Tôi không nói sai chứ?”

Chu Hiểu Đình nhíu mày: “Cậu thân là thầy dạy kèm cho Kiều An Na mà lại bàn luận về học trò sau lưng như vậy. Cậu cảm thấy làm vậy có ổn chút nào không?”

“Tôi có nói cái gì đâu?” Cố Tú trợn trừng hai mắt, không dám tin nhìn về phía Chu Hiểu Đình: “Tôi chỉ lo Kiều An Na cố ý đòi anh tôi đến làm gia sư không phải vì học tập thôi. Như vậy không phải suy nghĩ cho Kiều An Na sao? Sao đàn chị Chu lại nói xấu tôi như vậy?”

“Cậu...” Chu Hiểu Đình chỉ nói mấy câu đã bị Cố Tú cắn ngược một cái, cũng thật sự hết chỗ nói rồi: “Tôi mặc kệ cậu. Tự cậu giải quyết đi. Đừng tưởng rằng có Hoắc Minh Chương giúp cậu nói chuyện mà có thể an tâm thoải mái. Dù sao nhà họ Kiều mời gia sư cũng là để nâng cao thành tích học tập của An Na. Đã hơn hai tháng rồi, nếu cậu không làm ra thành tích gì thì dù nhà họ Kiều đuổi cậu cũng không có gì quá đáng.”

“Chính mình không nỗ lực lại oán trách người khác không cho cậu cơ hội.” Chu Hiểu Đình nói xong liền đứng dậy rời đi.

Cố Tú gục đầu ngồi trên ghế nghỉ. Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm đánh cho thua tả tơi rơi rụng, thật sự không nhịn được lửa giận nữa mà kêu dừng lại. Đi đến ghế nghỉ đặt mông ngồi xuống, ngửa đầu uống nửa chai nước khoáng cho tiêu hỏa, sau đó mới có tâm tình hỏi thăm Cố Tú: “Cậu sao thế?”

“Không có gì.” Cố Tú nhìn Hoắc Minh Chương muốn nói lại thôi. Nghĩ một hồi mới nói: “Vừa rồi đàn chị Chu nói với tôi Kiều An Na vẫn không vừa lòng với tôi. Cô ấy gọi cho chị Chu vài lần đòi đổi gia sư, đổi thành anh tôi.”

Cố Tú nói tới đây thì càng thêm mất mát: “Tôi cũng không biết vì sao nữa. Rõ ràng Kiều An Na chỉ gặp anh tôi một lần, đã qua mấy tháng rồi mà còn nhớ mãi không quên. Đều tại tôi không tự mình nỗ lực, nếu tôi có thể ưu tú như anh tôi thì tốt rồi.”

Thấy vẻ mặt tự oán trách của Cố Tú, không hiểu sao Hoắc Minh Chương sinh ra một cơn đè nén không thôi. Anh ta bật thốt: “Đúng là cậu không bằng Cố Trầm. Nhưng có vấn đề gì đâu, gia sư thì ai dạy không được chứ. Kiều An Na chỉ giỏi càn quấy thôi.”

“Mà cho dù con bé muốn Cố Trầm dạy thì Cố Trầm cũng chưa chắc đồng ý cơ mà! Cố Trầm sợ phiền toái như thế, sao có thể theo chân nó được. Nghĩ gì vậy!”

Cố Tú kinh ngạc nhìn Hoắc Minh Chương. Tựa như không ngờ Hoắc Minh Chương sẽ nói như vậy.

Hoắc Minh Chương vẫn chưa ý thức được mình nói sai ở đâu, thấy Cố Tú trưng ra vẻ tủi thân thì còn khó hiểu vô cùng: “Cậu sao thế?”