Cố Trầm ngắt điện thoại, mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Thật ra từ lúc Tổng giám đốc Vu tới tìm cậu, Cố Trầm đã kết luận đối phương là một người vừa bạo dạn lại vừa mặt dày, chỉ cần cho ông ta một tia hi vọng thôi là sẽ điên cuồng dây dưa không dứt. Người như thế trời sinh ôm tâm lý may mắn, đυ.ng phải ngõ cụt cũng chưa chắc đã chịu quay đầu.
Điểm này có thể thấy được từ việc lúc Tổng giám đốc Vu đến vay tiền Tổng giám đốc Tôn, Tổng giám đốc Tôn khuyên ông ta đừng chơi cổ nữa, nguyện ý giúp ông ta trả trước cho công ty chứng khoán 15 triệu tệ kia, còn chấp nhận cho ông ta vay để xoay vòng vốn cho xưởng thực phẩm, bảo ông ta nghiêm túc kinh doanh xưởng thực phẩm rồi trả lại tiền là được. Nhưng kết quả sáng hôm sau Tổng giám đốc Vu vẫn đúng giờ chạy đến cửa phòng kinh doanh chờ Cố Trầm.
Từ lúc ấy bắt đầu, Cố Trầm biết dù ngoài miệng Tổng giám đốc Vu nói dễ nghe đến đâu thì sâu trong nội tâm vẫn là một con bạc nhớ ăn không nhớ đánh. Ông ta tình nguyện ký thác hi vọng gỡ vốn từ thị trường chứng khoán mang tính mạo hiểm cực lớn cũng không nguyện lòng nghiêm túc kinh doanh xưởng thực phẩm của mình.
Người như vậy nếu đã coi Cố Trầm trở thành cọng rơm cứu mạng, còn có thể mượn quen biết mà tìm thẳng tới tận phòng kinh doanh, dùng lý do mua nhà tiếp cận, đã thế còn không để ý thể diện dẫn vợ dẫn con đến giả bộ yếu ớt cầu lòng thương cảm, bán rẻ đạo đức... Nếu lúc ấy Cố Trầm quyết đoán từ chối thì nói không chừng người này còn có thể làm ra chuyện gì càng nguy hiểm, càng không có giới hạn hơn nữa.
Cố Trầm không muốn dùng sự an toàn của người nhà đánh cược với đạo đức của Tổng giám đốc Vu. Vậy nên cậu mới đồng ý giúp Tổng giám đốc Vu chơi cổ phiếu, đồng thời còn đề ra điều kiện cực kỳ hà khắc. Nhưng Tổng giám đốc Vu vẫn không chút do dự mà đồng ý luôn, hơn nữa chỉ trong vòng một ngày đã nhanh nhẹn gom được 20 triệu tệ, như vậy hoàn toàn không phải sơn cùng thủy tận, mắc nợ bị ép đến mức táng gia bại sản phải nhảy lầu như ông ta nói.
Đến lúc này Cố Trầm đã cơ bản có thể kết luận, Tổng giám đốc Vu vốn không thiếu tiền, chỉ là không cam lòng thua thảm như vậy, vọng tưởng tiếp tục kiếm lời trên thị trường chứng khoán. Vậy nên trong lúc giúp ông ta, Cố Trầm cố ý mua vài lần trúng rồi lại mua vài lần trượt, nửa tháng thay đổi xoành xoạch, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tổng giám đốc Vu đến cực hạn, để ông ta tự mình cảm nhận thế nào gọi là “Thị trường chứng khoán phiêu lưu mạo hiểu”. Tốt nhất là có thể dọa sợ Tổng giám đốc Vu, khiến ông ta có ám ảnh trong lòng, biết nghĩ mà sợ, sau này cũng không dám chạm vào chứng khoán nữa.
Về phần vì sao phải cần kiếm 30 triệu tệ kia, một là vì thực hiện lời hứa, để sau khi Tổng giám đốc Vu trả lại 15 triệu cho công ty chứng khoán xong còn có dư tiền để xoay vòng vốn, có thể kiên định kinh doanh xưởng thực phẩm. Một nguyên nhân khác là vì muốn thông qua đó nói cho Tổng giám đốc Vu biết, Cố Trầm cậu không phải kẻ tham tiền. Đừng cho rằng đưa ra món lợi lớn là có thể khiến Cố Trầm chơi cổ phiếu kiếm tiền cho mình. Cố Trầm không kiếm một đồng nào trong lần giao dịch này chính là vì muốn cắt đứt khả năng Tổng giám đốc Vu lại đến tìm mình.
Đồng thời cũng cắt đứt tâm tư những người đứng xem, tránh cho có người thấy lợi mà học theo.
Dù sao lợi ích cũng động lòng người. Hôm nay Tổng giám đốc Vu còn có thể quỳ xuống cầu xin cậu, lôi đạo đức lương tâm ra để khiến cậu động lòng. Chẳng may ngày nào đó lại có người gan to tim đen trực tiếp bắt cóc cậu thì sao? Hoắc là bắt người thân, dùng an nguy của người nhà để uy hϊếp cậu? Đời trước Cố Trầm gặp âm mưu nham hiểm nhiều rồi, thà rằng dùng ác ý phỏng đoán lòng người cũng không nguyện dùng an toàn và tự do của mình để thử giới hạn đạo đức và lòng tham của người khác.
Hôm nay cậu làm như vậy cũng là muốn nói cho mọi người, Cố Trầm không hề thần kỳ như lời đồn bên ngoài. Cho dù có những người này không chịu tin tưởng, hành động của Cố Trầm ít nhất cũng xem như thông báo với bên ngoài... Cố Trầm không dễ bị người ta điều khiển như vậy, cứng mềm không theo, càng không muốn kiếm thứ tiền phiền toái như vậy. Cho dù người nào đó có tâm tư sai lệch buộc Cố Trầm chơi cổ phiếu, Cố Trầm có thể kiếm tiền thì cũng có thể khiến người đó thua đến táng gia bại sản.
Chỉ mong có thể đánh gãy tâm tư những người kia.
Cố Trầm âm thầm thở dài, có hơi đau đầu.
“Nghĩ gì mà mặt cau mày có thế?” Bả vai chợt bị người nào đó vỗ vào, Chu Hiểu Đình vòng tới phía trước cười hỏi.
“Không có gì.” Cố Trầm khôi phục tinh thần. Dùng tay xoa xoa mặt mình.
“Không muốn nói thì thôi.” Chu Hiểu Đình khẽ hừ nhẹ một tiếng, tùy tiện ngồi xuống trước mặt Cố Trầm: “Ba tôi biết chuyện nguy cơ khủng hoảng truyền thông kia rồi. Ba bảo tôi đến cảm ơn cậu, tiện thể hỏi thăm khi nào cậu rảnh, ba muốn mời cậu đến nhà chúng tôi ăn cơm.”
“Không cần đâu.” Cố Trầm cười từ chối: “Tôi chỉ gọi vài cuộc điện thoại thôi, coi như tiện tay một lần thôi.”
“Với cậu là chuyện nhân tiện, nhưng với Tập đoàn Đại Chu thì là đúng lúc tránh khỏi một nguy cơ to lớn có thể ảnh hưởng tới danh tiếng của tập đoàn. Cậu phải biết hôm đó là thứ bảy, bộ phận quan hệ xã hội và đa số quản lý cấp cao đều nghỉ làm. Nếu chúng ta để mặc cho đoạn ghi hình kia phát tán, lời đồn lên men, ứng phó không kịp lúc thì thanh danh phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu sẽ bị ảnh hưởng, dẫn tới tổn thất không thể đo lường được.”
“Ba tôi nói lời cậu nói trong điện thoại không hề làm quá chút nào, đúng là cứu vớt được một nửa Tập đoàn Đại Chu. n tình lớn như vậy gia đình tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm, gặp tận mặt nói cảm ơn. Đây là lễ nghĩa.”
Khựng lại một chút, Chu Hiểu Đình còn nói thêm: “Huống chi cậu cũng không phải chỉ gọi điện mật báo! Cậu đề nghị Trần Viện dùng danh nghĩa cá nhân gọi cảnh sát, để bộ phận quan hệ xã hội của Tập đoàn Đại Chu theo sau phát biểu thanh minh, tỏ vẻ phối hợp cảnh sát điều tra, kiên nhẫn chờ đợi kết quả của cảnh sát, hô hào cư dân mạng đừng tin lầm đồn bậy, đi trước một bước để liên hệ các trang truyền thông lớn cắt bỏ video, phong tỏa các bài viết trái chiều. Còn gợi ý chúng tôi thuê thuỷ quân lên mạng tản thuyết âm mưu rằng chuyện này đều do đối thủ cạnh tranh có ý định nói xấu hãm hại, ý đồ phá hỏng chuyện Tập đoàn Đại Chu đưa cổ phần lên thị trường chứng khoán. Cả bộ phận quan hệ xã hội làm theo quy trình, thành công khiến Tập đoàn Đại Chu từ vị trí kẻ bao che người của mình biến thành người bị hại, dẫn đường dư luận đồng cảm với chúng ta.”
Chu Hiểu Đình nói tới đây liền không nhịn được mà sùng bái nhìn Cố Trầm: “Cậu biết không? Những chuyện cậu làm đã trở thành ví dụ điển hình trong giải quyết nguy cơ khủng hoảng truyền thông đấy! Không chỉ bộ phận quan hệ xã hội của công ty chúng ta đâu, toàn bộ giới marketing đều khâm phục màn giải quyết khủng hoảng lần này. Mọi người đều nói được lợi không nhỏ.”
“Cố Trầm, cậu quá giỏi.”
Cố Trầm lắc đầu cười, chẳng qua chỉ là chiêu marketing được sử dụng thông thạo ở tương lai thôi. Không ngờ đặt ở mười năm trước đó lại thành ví dụ chấn động giới thương nghiệp: “Không khoa trương như chị nghĩ đâu, chỉ là thao tác bình thường mà rất nhiều người đều có thể làm được. Thật ra quan trọng nhất trong giải quyết khủng hoảng truyền thông là tính hạn định thời gian. Nếu không thể ngay lập tức công bố sự thật thì phải đi trước một bước, tìm tới ban ngành được nhiều người tin cậy để làm xác nhận. Thà rằng im lặng chờ đợi kết quả cũng không nên vì trốn tránh trách nhiệm mà tùy ý lừa gạt dân mạng.”
“Huống chi chuyện lần này Tập đoàn Đại Chu cũng là tai bay vạ gió thôi. Ai có thể ngờ được có người chỉ vì muốn dạy bảo một nhân viên nho nhỏ mà khơi ra chuyện lớn như vậy.”
Chuyện liên quan đến chuyện Tập đoàn Đại Chu đưa cổ phần lên sàn chứng khoán cùng danh dự của toàn bộ nhân viên nữ phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu, nhà họ Chu đương nhiên không dám hành động sơ sẩy. Sau khi báo cảnh sát vẫn luôn theo dõi chuyện này sát sao. Cảnh sát đương nhiên cũng rất chú trọng, chỉ hai ngày đã tra rõ mọi chuyện. Kết quả thì ra là do Tào Nghiêm khó chịu lúc trước bị Trần Viện chơi một vố, cố ý thuê thám tử tư chụp ảnh Trần Viện và khách hàng, thậm chí có vài bức ảnh trong phạm vi phòng kinh doanh đều là do đích thân anh ta quay chụp rồi gửi cho vợ của khách hàng, cố ý để bọn họ đến cửa quậy ầm ĩ lên. Thậm chí anh ta còn nhắn tin chỉ điểm đối phương cần kéo hành vi cá nhân của Trần Viện và phòng kinh doanh dung túng vào cùng một chỗ, như vậy mới có thể bức bách Tập đoàn Đại Chu sa thải Trần Viện. Nếu không Đại Chu Thiên Hạ tuyệt đối sẽ không tùy tiện sa thải một nhân tài kinh doanh.
Về phần hành vi của Tào Nghiêm rốt cuộc chỉ đơn thuần là vì trút giận hay thật sự cấu kết với đối thủ cạnh tranh của Tập đoàn Đại Chu nên mới cố ý chọn thời gian sáng thứ bảy gây sự thì khó mà biết rồi.
Chỉ có thể nói Trần Viện hơi xui xẻo, vì một trăm tệ mà chọc phải trận tai họa như vậy, cuối cùng còn mất cả công việc.
Nghe Cố Trầm phân tích xong, Chu Hiểu Đình trợn tròn hai mắt, ngập ngừng nói: “Tôi biết nhân viên nữ kia vô tội, nhưng Đại Chu Thiên Hạ vì danh dự của tập đoàn nên không thể giữ cô ấy lại nữa. Chúng ta cũng cần lo lắng tới ý kiến của đa số chủ hộ chứ.”
Tuy rằng trong sự kiện vợ cả bắt nhân tình lần này, Trần Viện là người vô tội. Nhưng đúng là bình thường khi cô ta công tác cũng có lợi dụng vẻ ngoài để tranh thủ khách hàng. Mấy tấm ảnh thân mật đưa đón đi làm và ăn cơm chung đều không phải giả. Vậy nên rất nhiều vợ của các chủ hộ mua nhà trong tay Trần Viện cũng thông qua đủ loại con đường để phản ánh lên tổng bộ, bọn họ không muốn một nhân viên kinh doanh như vậy tiếp tục làm việc ở phòng kinh doanh nữa.
“Nhưng cậu yên tâm đi, tuy Tập đoàn Đại Chu sa thải cô ấy nhưng vẫn trả phí vi phạm như trong hợp đồng lao động. Tôi còn giới thiệu công việc khác cho cô ấy nữa.” Chu Hiểu Đình nói tới đây thì cẩn thận nhìn Cố Trầm thăm dò: “Cố Trầm, liệu cậu có cảm thấy công ty quá lạnh nhạt, không có tình người không?”
Cố Trầm không hề có suy nghĩ lụy tình như thế. Xét cho cùng vẫn là Trần Viện không suy tính kỹ. Lúc trước nếu dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tào Nghiêm thì nên nghĩ đến sẽ lọt vào sự trả thù của anh ta. Vấn đề là cô ta không hề có lòng phòng bị, để Tào Nghiêm quơ được nhược điểm làm bản thân bị mất việc.
Chuyện nhân tình lần này, Trần Viện phải chịu tội oan, nhưng cô ta là người trưởng thành, nên biết gánh vác hậu quả cho hành vi mình làm ra mới phải. Nếu đã dám đắc tội tiểu nhân thì phải lo thủ đoạn trả thù của tiểu nhân. Thế nên người xưa mới dạy đi một bước tính ba bước.
“Tào Nghiêm kia.” Chu Hiểu Đình đánh giá vẻ mặt Cố Trầm: “... Chú của anh ta là cổ đông lớn của tập đoàn, vậy nên tổng bộ xét duyệt rất lâu, cũng tiếp thu ý kiến của cảnh sát, cảm thấy Tào Nghiêm không phải bị công ty đối thủ thu mua mà chỉ đơn giản là ghét Trần Viện, nghĩ cách bôi nhọ thanh danh cô ấy, bức cô ấy nghỉ việc thôi.”
“Cậu cũng biết đấy, xét duyện nhân sự của Tập đoàn Đại Chu nghiêm khắc vô cùng. Dù là quản lý phòng kinh doanh cũng không thể vô duyên vô cớ sa thải nhân viên được. Nhưng nếu là do khách hàng mãnh liệt yêu cầu, thêm cả lý do hợp lý nữa thì bình thường bọn tôi đều sẽ thỏa mãn yêu cầu của khách.”
“Đương nhiên, cho dù nói thế nào thì Tào Nghiêm vì tư tưởng cá nhân mà mang tới tổn thất lớn như vậy cho danh dự tập đoàn, còn suýt thì ảnh hưởng đến dự án đưa công ty ra thị trường chứng khoán Hồng Kông. Công ty cũng không chứa được pho đại Phật như anh ta, sẽ khiến anh ta chủ động trình thư từ chức.” Chu Hiểu Đình nói tới đây liền hơi mím môi: “Tôi nghe nói lúc ở phòng kinh doanh anh ta cũng thường xuyên làm khó cậu. Có phải con người anh ta rất xấu không?”
Cố Trầm không thích bàn tán sau lưng người khác, cho dù là Tào Nghiêm mà cậu vô cùng chướng mắt đi chăng nữa.
Nhìn dáng vẻ từ chối cho ý kiến của Cố Trầm, Chu Hiểu Đình cũng hiểu cậu không định cáo trạng trước mặt mình, trong lòng cảm thấy hơi mất mát hỏi: “Cậu còn chưa trả lời tôi. Khi nào cậu có thời gian đến nhà tôi ăn cơm đây?”
Cố Trầm vừa định nói thì đã bị Chu Hiểu Đình cướp lời: “Không cho phép nói không rảnh. Không cho phép từ chối. Nếu cậu không quyết định được thì để tôi quyết cho, tối thứ sáu này thế nào?”
Nói xong, lại không chờ Cố Trầm nói gì đã nheo mắt uy hϊếp: “Chắc không phải cậu muốn ba tôi đích thân đến mời đấy chứ?”
Thịnh tình không thể chối từ, Cố Trầm đành phải đồng ý.
Chu Hiểu Đình nở nụ cười hài lòng khi đạt được ý nguyện: “Vậy cậu có muốn nói với tôi đồ ăn cậu thích không? Tôi về bảo người trong nhà chuẩn bị.”
Cố Trầm nhẹ giọng nói: “Khách theo chủ là được.”
Thấy Cố Trầm vẫn luôn duy trì thái độ hờ hững lạnh nhạt, Chu Hiểu Đình hừ một tiếng. Nhưng cô ấy cũng quen Cố Trầm như vậy rồi, vậy nên đứng dậy nói: “Quyết định vậy nhé, tối thứ sáu tôi tới tìm cậu rồi về cùng.”
Chờ Chu Hiểu Đình lắc lắc bím tóc rời đi, Cố Trầm cũng không còn việc gì làm, ôm sách đến thư viện.
Vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì thấy Trình Dật đang ôm một quyển “Nhà kinh tế học” vừa mới phát hành, kích động chạy vội tới: “Cái đậu mè nhà nó! Cố Trầm cậu quá đỉnh! Cậu được lên “Nhà kinh tế học” luôn này!”
Giọng nói này lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ thư viện, đại khái là nội dung cậu ta hét lên kinh khủng quá, đám sinh viên bị dọa đến mức quên không trách cứ cậu ta làm ồn trong thư viện.
Cố Trầm buồn bực nhận lấy quyển “Nhà kinh tế học” mà Trình Dật đưa cho mình, lật đến trang mà cậu ta đánh dấu trước, thấy trên trang báo là một bài viết về “Tự do hóa mậu dịch và điều tiết khống chế thị trường quan hệ xã hội - làm thế nào để vận dụng chiến lược từ phân tích vận hành sản nghiệp đến đưa vào hoạt động.”
Tác giả: Cố Trầm. Biên tập: Hình Xướng Liêm.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Ly Toại: Tôi biết ngay mà, địa vị của tôi trong lòng Trầm Trầm không hề bình thường chút nào ︿( ̄︶ ̄)︿