Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 34

Chuyện làm lớn đến cuối cùng, Tào Nghiêm sợ ảnh hưởng quá xấu, cho nên chỉ có thể trả hợp đồng lại cho Liễu Mi. Nhưng Liễu Mi cũng không tìm ra nhiều chứng cứ chính xác để chỉ ra Tào Nghiêm làm ra trò này. Bởi vì Tào Nghiêm gọi cho Địch Hưng Quốc không phải bằng số máy đăng ký ở tập đoàn. Địch Hưng Quốc nhận điện thoại cũng không ghi âm lại.

Hơn nữa tổng bộ tập đoàn có quy định xử phạt tranh hợp đồng, yêu cầu là khách hàng liên lạc với phòng kinh doanh chỉ dùng một số máy. Nếu khách hàng đổi điện thoại gọi cố vấn thì bên phòng kinh doanh cũng không biết được bên kia điện thoại là ai với ai, cho nên chỉ có thể xem năng lực.

Nên mới nói, quy củ là vật chết, mà người là vật sống. Nếu thật sự muốn cướp hợp đồng thì kiểu gì cũng nghĩ ra cách thôi. Nhưng nhân viên trong phòng kinh doanh của Đại Chu Thiên Hạ đều là cáo già cả, nếu thật chơi xấu lén phạm quy thì chắc chắn sẽ dẫn tới cướp đoạt hợp đồng để trả thù nhau. Mọi người đều muốn tránh phiền toái nên mới ngầm duy trì ăn ý, cố gắng nước giếng không phạm nước sông.

Tào Nghiêm biết rõ điểm này. Cũng là ỷ vào Cố Trầm vừa tới phòng kinh doanh không lâu, chắc chắn không hiểu quy tắc ngầm giữa mọi người với nhau. Những người khác lại bo bo giữ mình, không nhất thiết phải vì Cố Trầm mà đứng ra giằng co với quản lý bộ phận như anh ta. Vậy nên anh ta mới đánh bạo cướp khách hàng của Cố Trầm. Vì đảm bảo cặn kẽ không chỗ hở còn dặn dò Địch Hưng Quốc làm thế nào mới có thể không bị người bắt được nhược điểm.

Ai ngờ hợp đồng không phải của Cố Trầm mà là của Liễu Mi cơ chứ. Trình độ khó chơi của Liễu Mi nổi doanh toàn phòng kinh doanh số 1 của Đại Chu Thiên Hạ. Tào Nghiêm cũng sợ Liễu Mi xé rách mặt làm to chuyện, chỉ có thể trả lại hợp đồng. Bịt mũi tự nhận xui xẻo.

Nhưng hợp đồng trả rồi, mà mười vạn tệ kia cũng không thể xem như chưa có gì xảy ra được. Dù sao với điều kiện gia đình của Địch Hưng Quốc, mười vạn này không phải số lượng nhỏ. Cuộc điện thoại kia là Tào Nghiêm gọi, phúc lợi không thể nói cho thì cho, nói không cho là không cho nữa được. Tào Nghiêm sợ khách hàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ồn ào lên tổng bộ, Liễu Mi cũng sợ lại ồn ào thì gà bay trứng vỡ, chỉ có thể dựa theo giá cả Tào Nghiêm đã đàm phán để ký hợp đồng.

Nhưng vô duyên vô cớ thiếu mười vạn tiền thành tích cùng hai trăm tệ tiền hoa hồng, Liễu Mi càng nghĩ càng cảm thấy nghẹn khuất không chịu nổi.

Sau đó, Trần Viện lại đứng ra an ủi: “Thế này đã là gì. Thành tích thì không có cách nào rồi, còn hai trăm tệ tiền hoa hồng kia đòi quản lý Tào đền cho cô chứ sao. Mọi người ra ngoài làm công đều là vì kiếm tiền, chuyện gì dính líu đến tiền thì đều không thể qua loa được.”

Trần Viện không đứng ra còn đỡ, cô ta vừa đứng ra, Tào Nghiêm lập tức nhớ tới bản thân trúng kế thế nào. Lửa giận anh ta mạnh mẽ đè nén cuối cùng bạo phát, xộc thẳng lên đại não: “Cô còn dám nói à! Nếu không phải cô cố ý tính kế tôi thì chuyện này sẽ ồn ào đến tình trạng này chắc?”

Trần Viện rất vô tội nhíu mày: “Quản lý Tào này, anh nói gì cũng phải có chứng cớ nhé. Tôi tính kế anh hồi nào?”

“Rõ ràng chính miệng cô nói Liễu Mi tặng hợp đồng cho Cố Trầm...”

“Thế chắc tôi nghe lầm chứ sao.” Trần Viện nhún vai: “Dù sao tôi nghe loáng thoáng chuyện như thế đấy. Nghe thế nào thì tôi nói thế ấy thôi. Mà dù tôi nghe lầm chăng nữa, tôi cũng đâu bảo quản lý Tào cướp đoạt hợp đồng của Cố Trầm đâu? Anh nói như thế có phải tương đương với việc anh cố ý nhằm vào Cố Trầm không?”

“Thế thì tôi càng không hiểu nhé. Đường đường quản lý phòng kinh doanh như anh sao cứ phải làm khó một thực tập sinh của tổ kinh doanh số 1 bọn tôi làm gì?”

Tào Nghiêm bị nói cho không phản bác được. Chỉ có thể oán hận chỉ tay vào Trần Viện: “Cô được lắm! Cô đủ tàn nhẫn! Chúng ta cứ chờ mà xem!”

Trần Viện cười mỉa, không để lời của Tào Nghiêm trong lòng chút nào.

Liễu Mi cũng không phải hạng vừa, nghe hai người nói qua nói lại cũng đoán ra “chuyện tốt” mà Trần Viện làm. Cô ta trừng mắt nhìn thoáng qua Trần Viện, sau đấy chất vấn Tào Nghiêm: “Tôi mặc kệ chuyện của hai người. Tôi chỉ hỏi một câu thôi, mười vạn tệ thành tích cùng hai trăm tệ hoa hồng của tôi phải tính thế nào đây?”

Tào Nghiêm mất kiên nhẫn đáp: “Thành tích thì tôi hết cách rồi, hai trăm tệ tiền hoa hồng tôi bù cho cô.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy. Tuy Liễu Mi không cam lòng nhưng cũng không nghĩ được cách nào xử lý chuyện này tốt hơn.

Tào Nghiêm thì càng xui xẻo, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nếu không phải anh ta tính kế Cố Trầm thì đã không mất mặt trước toàn thể đồng nghiệp như vậy rồi, đã thế còn tổn thất hai trăm tệ.

Người đắc ý nhất chắc chỉ có mình Trần Viện thôi. Ngồi xem hổ đấu nhau, còn sẵn tiện trút được giận.

Đến giờ nghỉ trưa, Liễu Mi về phòng nghỉ, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Cô ta đứng trước mặt toàn thể đồng nghiệp, chất vấn Trần Viện: “Cô khó chịu với Tào Nghiêm là chuyện của cô, mắc gì lấy tôi ra làm lá chắn? Giờ thì hay rồi, không duyên không cớ làm tôi mất mười vạn tệ tiền thành tích. Tôi làm gì có lỗi với cô chứ?”

Trần Viện cười hờ hững, chia trái cây mà tự mang cho Liễu Mi, đã định liệu trước cả rồi: “Đừng giận mà! Cùng lắm thì tôi mời cô ăn cơm, nhận lỗi với cô. Tôi cũng đâu ngờ con rùa rụt đầu Tào Nghiêm lại ngu đến mức ấy chứ, còn dám cướp hợp đồng.”

“Có gì mà cô không ngờ tới? Cô cố ý thì có!” Liễu Mi hất vai tránh khỏi tay Trần Viện: “Tôi vất vả lắm mới ký được cái hợp đồng. Tôi tốn bao nhiêu công sức chứ! Tôi dễ dàng lắm hay sao!”

“Có gì không dễ dàng! Không phải đều do Cố Trầm giúp cô thỏa thuận à? Cùng lắm thì lần tới tôi cũng giúp cô thỏa thuận một cái. Có gì to tát đâu.”

“Thật không?” Liễu Mi đảo mắt. Trần Viện khác với cô ta, Trần Viện xinh đẹp, lại biết cách ăn mặc, giỏi nói chuyện. Đa số khách hàng cô ta nắm giữ đều là ông chủ lớn nhiều tiền. Nếu đối phương thật sự nguyện ý cho cô ta một hợp đồng... Liễu Mi tính toán một chút, cảm thấy như vậy cũng không thiệt.

“Nghĩ ngợi gì đấy! Tôi nói là sẽ thỏa thuận giúp cô, không bảo là tặng khách hàng cho cô.” Trần Viện lườm Liễu Mi một cái. Mặt mũi trông bình thường mà nghĩ đẹp ghê thế.

Liêu Xuân Hoa thờ ơ lạnh nhạt, không nhịn được cau mày nhắc nhở Trần Viện: “Cô cũng một vừa hai phải thôi. Chuyện hôm nay tóm lại là do cô bẫy Tào Nghiêm. Với tính của Tào Nghiêm thì anh ta sẽ không dễ dàng buông tha cho cô đâu.”

“Là tự anh ta tự nguyện sa bẫy đấy chứ.” Trần Viện cười khẩy: “Mà anh ta cũng chỉ là một quản lý bộ phận nho nhỏ thôi, có thể làm gì được tôi? Tôi là nhân viên chính thức, còn là nòng cốt phòng kinh doanh. Tôi còn từng nhận được giải nhân viên xuất sắc nữa. Tào Nghiêm vô duyên vô cớ muốn sa thải tôi mà được à? Nào có dễ như vậy!”

“Dù sao thì cô cũng tém tém lại đi.” Liêu Xuân Hoa thở dài. Luôn cảm thấy chuyện này không yên được.

“Vì một trăm tệ, cô nói có đáng không chứ!”

“Tôi đã bảo không phải vấn đề tiền mà!” Trần Viện không kiên nhẫn khoát tay áo: “Thôi thôi! Chuyện cũng qua rồi, đứng nhắc đến nữa. Chiều nay còn phải đi làm đấy, mọi người nghỉ ngơi một lát đi!”

“... Tôi đã bảo rồi mà, đừng thấy nữ đồng nghiệp tổ 1 các cậu bình thường ríu ra ríu rít, toàn bộ đều là yêu tinh chuyển thế đấy, không ai là dễ chọc đâu! Thế nào, hôm nay thấy rõ chưa!”

Trong văn phòng, tổ trưởng tổ kinh doanh số 1 Bàng Xuân Minh ngồi trên ghế da xoay, vừa chơi game vừa nói chuyện phiếm. m thanh trò chơi thỉnh thoảng vang lên, khóe mắt Bàng Xuân Minh thoáng đảo qua Cố Trầm đang yên tĩnh ngồi cạnh nhìn di động: “Chúng tôi chơi game không ảnh hưởng đến cậu làm việc chứ?”

“Không đâu.” Cố Trầm cười đáp.

Lúc nghỉ trưa, cậu đang ngồi trên sô pha ngoài sảnh lớn xem tài liệu, lết quả Bàng Xuân Minh đi ngang qua nhìn thấy, cố ý tóm người vào văn phòng: “Một mình cậu ngồi ngoài này buồn chết đi được. Đến ngồi với chúng tôi, càng đông càng vui.”

“Cậu đang xem gì thế?” Đồng nghiệp nam tổ kinh doanh số 2 tò mò hỏi.

“Sáng nay tôi nhìn thấy tin tức liên quan đến hồ sơ đầu tư trên tạp chí tài chính và kinh tế. Tôi tò mò nên sưu tập chút tư liệu xem thử.” Cố Trầm trả lời.

“À.” Mấy người khác gật đầu, trao đổi ánh mắt vài lần, luôn cảm thấy không khí có hơi xấu hổ.

Chủ yếu là con người Cố Trầm khi không nói lời nào có vẻ rất trầm tĩnh. Thế nên bọn họ chơi game gây ra chút tiếng vang cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Cố Trầm cũng loáng thoáng để ý thấy không khí trong phòng có phần nặng nề, vậy là dứt khoát bỏ di động xuống hỏi dò: “Trong phòng kinh doanh chúng ta cũng hay xảy ra tình trạng cướp hợp đồng thế này à?”

Cố Trầm chủ động nói chuyện rồi! Mọi người không hiểu sao thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bàng Xuân Minh vừa chơi game vừa giải thích cho Cố Trầm: “Tôi nói cậu nghe, quy định công ty là quy định công ty, người là người. Quy định chỉ là vật chết thôi, nhưng nhân viên kinh doanh nếu thật sự muốn cướp hợp đồng của nhau thì đều có chiêu trò cả. Cách quản lý Tào làm hôm nay xem như cấp thấp nhất. Người thật sự cao minh sẽ khiến khách hàng chủ động tìm đến, chỉ định người phụ trách. Đổi người khác thì sẽ không chịu.”

Bàng Xuân Minh dừng một chút, liếc sang Cố Trầm: “Ví như trường hợp Tổng giám đốc Tôn của cậu ấy. Ban đầu người ta do Liễu Mi đón tiếp đúng chứ! Nhưng người ta đến đây lần thứ hai đã chỉ tên gọi họ muốn cậu dẫn đi, vì chờ cậu mà còn ngồi trong phòng kinh doanh cả tiếng đồng hồ. Tình huống như thế đừng nói là phòng kinh doanh chúng ta, cho dù nhân viên kinh doanh báo lên Tổng bộ cũng bó tay thôi. Ai bảo khách hàng là Thượng đế chứ!”

Nói đến chuyện này, mọi người đều không khống chế được mà bội phục Cố Trầm. Chưa nhắc tới năng lực đàm phán của Cố Trầm, điều đó là điều mọi người đều rõ như ban ngày rồi, chỉ nói đến Liễu Mi thôi. Cô nàng kia khó chơi thế nào chứ, ngay cả quản lý Tào cũng ăn đủ dưới tay cô ta. Mà Cố Trầm lại có thể để người ta cam tâm tình nguyện đưa ra tiền hoa hồng. Năng lực như thế ai có thể không phục?

Cố Trầm cười không nói gì. Luôn cảm thấy hình như mình đã bỏ quên điều gì đấy.

Đồng nghiệp nam tổ kinh doanh số 2 hỏi: “Ngày mai được phát lương tháng trước đấy. Cố Trầm giữa tháng trước mới vào đúng không? Hoa hồng có đến 20 vạn không?”

Cố Trầm gật đầu: “Cũng tầm đấy.”

“Giỏi thật!” Đồng nghiệp nam tổ kinh doanh số 2 giơ ngón cái lên với Cố Trầm: “Quán quân tháng trước của phòng kinh doanh số 1 vẫn là chị Liêu. Hình như tổng trích phần trăm cũng không tới bốn mươi vạn tệ. Chị ấy một tháng chỉ nghỉ có hai ngày, mà cậu thì cả tháng đi làm có tám ngày. Tính ra vẫn là cậu đỉnh.”

Cố Trầm nói: “Ăn may thôi, gặp được vài khách hàng lớn.”

“Không cần phải khiêm tốn. May mắn thì đúng là may mắn, nhưng cũng phải có năng lực thỏa thuận với khách chứ.” Bàng Xuân Minh lại thua một ván, lười chơi tiếp. Anh ta thoát giao diện game, ném di động lên bàn làm việc, duỗi dài thắt lưng: “Đến giờ rồi đúng không? Đều ra ngoài làm việc đi! Đừng để có người bắt mình đi làm muộn.”

Cố Trầm và các đồng nghiệp nam tổ kinh doanh số 2 cùng ra khỏi văn phòng, vừa mở cửa đã gặp phải Địch Hưng Quốc bị Liễu Mi gọi điện quay lại ký hợp đồng. Sau khi thấy Cố Trầm, Địch Hưng Quốc còn hơi ngượng, vẻ mặt né tránh, muốn nói lại thôi.

“Tôi...” Địch Hưng Quốc nghĩ một lát, vẫn đi tới xin lỗi: “Tôi cũng không muốn làm như vậy. Nhưng người nghèo chí cũng nghèo...”

Địch Hưng Quốc tự giễu cười mỉa: “Xin lỗi người anh em.”

“Có thể tiết kiệm mười vạn tệ là chuyện tốt mà.” Cố Trầm cười đáp, cũng không nói gì khác: “Anh mau đi làm thủ tục đi.”

“Anh Địch, đi thôi!” Liễu Mi theo sát sau lưng Địch Hưng Quốc. Gặp chuyện không đâu như thế, cô ta cũng không yên tâm người khác, đích thân mình phải trông chừng cẩn thận.

Địch Hưng Quốc buồn bực nhìn Cố Trầm. Thật ra anh ta còn muốn hỏi chuyện gia sư Cố Trầm nói. Ngập ngừng hồi lâu, lời đã lên tới bên miệng lại vẫn không thể mặt dày nói ra. Như anh ta đã nói, người nghèo chí cũng nghèo, nhưng vẫn cần mặt mũi.

Buổi chiều Cố Trầm tiếp đãi hai khách hàng, không bàn được hợp đồng nào. Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, cả buổi chiều cậu luôn cảm thấy không yên lòng, cứ như mình đã quên chuyện gì nhưng lại nghĩ mãi ra.

Trạng thái không yên lòng này duy trì đến tận khi tan làm. Chung Ly Toại tới đón cậu đi ăn xiên thịt dê.

Sau khi đồ ăn, Chung Ly Toại thấy Cố Trầm còn đang đăm chiêu thì cười hỏi: “Sao thế?”

Cố Trầm khôi phục tinh thần: “Không có gì. Chỉ là luôn cảm thấy hình như mình quên mất việc gì. Mà nghĩ mãi vẫn không ra.”

“Chắc là không phải chuyện gì quá quan trọng rồi.” Chung Ly Toại cười nói: “Nếu thật sự rất quan trọng, với tính của cậu thì chắc phải viết lên sổ tay ấy chứ.”

Cũng đúng, Cố Trầm cười đáp: “Chắc là vậy.”

Đồ ăn được bưng lên đầy đủ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tôi thích ăn xiên thịt dê cuộn cải trắng. Còn thích ăn mộc nhĩ.” Chung Ly Toại cười hỏi: “Cậu thích ăn kiểu gì?”

“Tôi thế nào đều được.” Cố Trầm không kén ăn. Dừng một lát, lại bổ sung: “Tương vừng của bọn họ khá ngon.”

Chung Ly Toại mỉm cười: “Có vẻ người phương Bắc chúng ta ăn lẩu đều thích chấm tương vừng.”

Cố Trầm phụ họa: “Đúng vị mà.”

Thịt dê xiên của Phúc Hưng Tường thật sự rất khá. Ngay cả người chú trọng dưỡng sinh như Cố Trầm cũng không nhịn được mà ăn no căng.

Cơm nước xong, Chung Ly Toại dẫn Cố Trầm lên lầu đi thăm Công ty đầu tư Thiên Toại.

... Phong cách trang hoàng của Công ty đầu tư Thiên Toại không khác với phong cách của đa số công ty đầu tư lắm. Tòa tổng bộ này cho người ta ấn tượng đầu tiên là rất chuyên nghiệp, hào phóng, khôn khéo, giỏi giang. Văn phòng quản lí và khu vực công cộng chỉ dùng một tầng thủy tinh và cửa ngách để ngăn. Còn văn phòng tổng giám đốc và phòng khách VIP thì thiết kế không gian kín đáo vô cùng.

Chung Ly Toại dẫn Cố Trầm đi thăm một vòng, sau đó đưa người về văn phòng của mình: “Cà phê hay trà?”

Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại đứng cạnh máy pha cà phê nóng lòng muốn thử, liền cười đáp: “Anh đang muốn nói với tôi là anh pha cà phê rất khá đấy à?”

“Không hổ là tri kỷ.” Chung Ly Toại cười khen: “Đúng là lòng hiểu lòng nhau.”

“Vậy uống cà phê đi!”

Mười phút sau, Chung Ly Toại đưa cà phê vừa pha cho Cố Trầm.

Mùi cà phê tinh khiết thơm ngào ngạt tràn ngập văn phòng. Cố Trầm cầm tách cà phê, đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đèn màu rực rỡ bên ngoài.

Chung Ly Toại đi tới, sóng vai đứng chung một chỗ với Cố Trầm, ánh mắt lập lòe từng bóng dáng như ẩn như hiện ngoài cửa sổ, có vẻ lơ đãng hỏi Cố Trầm: “Lần trước tôi có hỏi cậu có định đến Công ty đầu tư Thiên Toại thực tập không? Lúc ấy cậu nói không nghĩ tới. Giờ thì sao? Có muốn suy nghĩ lại không?”

Không đợi Cố Trầm đáp, Chung Ly Toại lại bổ sung: “Tôi chỉ cảm thấy hai người chúng ta rất hợp nhau. Nếu có thể cùng làm việc chung chắc chắn sẽ thoải mái.”

“Đáng tiếc thời gian không cho phép.” Cố Trầm cười từ chối. Thời gian làm việc của công ty đầu tư tuân thủ nghiêm khắc theo thời gian thị trường tài chính và thời gian làm việc của các bộ ngành chính phủ liên quan. Dù là ở góc nào trên trái đất này chăng nữa, không công ty nào chỉ làm việc hai ngày nghỉ cả. Nhưng Cố Trầm lại chỉ có hai ngày nghỉ mới có thời gian làm thêm. Hơn nữa, bằng năng lực làm việc hiện tại của Cố Trầm, dù cậu thật sự gia nhập Công ty đầu tư Thiên Toại thì cũng chưa chắc sẽ mang lại tác dụng gì.

Cố Trầm khẽ cười. Người trong nhà mới biết chuyện nhà mình. Bởi vì việc mà cậu trải qua vô cùng đặc biệt nên mới nắm rõ mọi hạng mục đầu tư của Thiên Toại như lòng bàn tay. Nhưng dù vậy cũng không có nghĩa là Cố Trầm có năng lực đi theo Chung Ly Toại, địch lại được năng lực làm việc của các đối tác cao cấp khác của Công ty đầu tư Thiên Toại. Cậu chưa đủ trình đấu trí với những người thông minh này. Càng không muốn mượn trí nhớ đời trước để đầu cơ trục lợi, ăn no chờ chết.

Cố Trầm biết Chung Ly Toại nhìn mình với còn mắt khác chỉ vì dự án thu mua Khoa học kỹ thuật Hạo Dương mà thôi. Biết Chung Ly Toại nhất định tò mò sao cậu lại biết mức giá giới hạn của Phan Hạo Dương, còn không hiểu cậu từ đâu mà biết được bí mật của công ty XD nước D.

Anh mời cậu đến Công ty đầu tư Thiên Toại làm việc chắc cũng là một dạng thử lòng.

Cố Trầm rất biết ơn Chung Ly Toại hiểu trong lòng mà không nói. Đáng tiếc phải khiến Chung Ly Toại thất vọng mất rồi. Bí mật này, cậu sẽ không bao giờ nói ra.

Tuy không biết vì sao, nhưng Chung Ly Toại nhạy bén phát hiện Cố Trầm đang có ý định né tránh anh. Anh cười khẽ, lẳng lặng dẫn đường chuyển hướng câu chuyện: “Thế thì thật đáng tiếc. Nhưng cậu vừa lên năm nhất, bài vở vẫn quan trọng hơn. Còn tôi thì vẫn ở đây thôi, hoan nghênh cậu lên năm ba đi thực tập có thể gia nhập với chúng tôi.”

Cố Trầm lên tinh thần: “Vâng.”

“Muộn rồi, tôi đưa cậu về trường.” Chung Ly Toại nói.

Cố Trầm gật đầu: “Được.”

Suốt đoạn đường, hai người không nói gì cả. Tới cổng trường đại học A, Chung Ly Toại nhân lúc Cố Trầm chưa xuống xe hỏi: “Tuần sau tôi cần tới nước D công tác. Khi trước cậu từng đồng ý giúp tôi giám sát đội thiết kế lắp thiết bị nhà, cậu không đổi ý đấy chứ?”

“Đương nhiên là không.” Cố Trầm cười đáp.

“Vậy thì tốt rồi.” Chung Ly Toại dừng một chút, lại hỏi: “Lần này tôi tới nước D. Cậu có... muốn quà gì không? Ta mua cho cậu. Coi như quà cảm ơn cậu trông coi đội lắp ráp thiết bị giúp tôi.”

Không chờ Cố Trầm đáp lời, Chung Ly Toại vừa cười vừa trêu chọc: “Đương nhiên, cái gì ra cái ấy. Quà cảm ơn là quà cảm ơn, phí vất vả sẽ không bớt xén của cậu đâu.”

“Không cần...”

“Hai chúng ta thân như vậy rồi, cậu còn giúp tôi rất nhiều nữa. Một món quà nhỏ thôi mà.” Chung Ly Toại cười hỏi: “Cậu không muốn lễ nặng, chẳng lẽ quà cảm ơn cũng không cần hay sao?”

Cố Trầm chần chờ một thoáng mới nói: “Tôi không biết muốn cái gì...”

“Thế tùy theo ý tôi nhé!” Chung Ly Toại không đợi Cố Trầm nói hết lời, lập tức nói tiếp. Dừng một chút lại bổ sung: “Xem ra đã đến lúc khảo nghiệm sự ăn ý của chúng ta rồi.”

Cố Trầm nói tạm biệt rồi xuống xe.

Chung Ly Toại nhìn theo bóng lưng Cố Trầm từ từ đi vào cổng trường, có hơi đau đầu.

Đúng là một người khó thu phục. Hơi đến gần một chút là sẽ cảnh giác muốn chạy. Nhưng anh lại không thể quá nơi lỏng được.

Chung Ly Toại đánh tay lái, chiếc Maybach đen chậm rãi chìm vào màn đêm.

Nếu quá nơi lỏng sẽ càng chạy nhanh hơn, muốn bắt cũng không được.

Cố Trầm về tới phòng ngủ, chỉ thấy Hoắc Minh Chương và hai người bạn nối khố của anh ta đang nổi giận bừng bừng ngồi ở phòng ngủ, đao to búa lớn bày ra dáng vẻ tam đường hội thẩm.

“Hai ngày này cậu không đến đội bóng rổ huấn luyện!” Hoắc Minh Chương chất vấn: “Cố Trầm, có phải cậu đã quên mình là thành viên chính thức của đội bóng rổ không hả?”

Cố Trầm nhìn gương mặt Husky phẫn nộ của Hoắc Minh Chương, chợt nhớ ra mình đã quên mất điều gì... Cậu quên đi theo cốt truyện.

Nếu theo cốt truyện của đời trước, sau khi cậu bị Kiều An Na hắt nước lên mặt, rồi lại bị vợ chồng Tổng giám đốc Kiều gọi bảo vệ khu nhà đuổi ra khỏi nhà họ Kiều thì liền thất thể trở về trường học, cũng đúng lúc đυ.ng phải Hoắc Minh Chương. Hoắc Minh Chương túm cậu tới sân bóng rổ chơi bóng. Bởi vì lúc trước từng bị Hoắc Minh Chương hung hăng giáo huấn, cho nên mỗi lần chơi bóng Cố Trầm đều sẽ cắn răng chịu đựng. Nhưng hôm đó Cố Trầm nghẹn một bụng tức không nhịn thêm nổi nữa, đầu óc nóng lên nên phản kháng. Kết quả bị Hoắc Minh Chương đánh càng ác hơn.

Hoắc Minh Chương đánh người xong lại cảm thấy có điều bất thường, hỏi thăm khắp nơi xem vì sao Cố Trầm lại lên cơn động kinh, sau đó biết được chuyện người nhà họ Kiều làm khó Cố Tú. Ngay hôm sau anh ta đã đến thẳng nhà họ Kiều làm chỗ dựa cho Cố Tú.

Nhưng kiếp này Cố Trầm lại sốt sắng muốn đi làm nên không thể theo thời gian quy định về trường học nhận cú đánh của Hoắc Minh Chương được. Đương nhiên là giờ Hoắc Minh Chương cũng không đánh được cậu.

Nhưng những chuyện này không quan trọng. Quan trọng là... hôm nay Cố Trầm không theo sát cốt truyện nhưng cơ thể cũng không xuất hiện phản ứng do nội dung bị sai lệch, không đau không bệnh.

Rốt cuộc là xuất hiện vấn đề ở khâu nào?

Hai mắt Cố Trầm sáng lên, loáng thoáng cảm thấy mình đã tìm được cách thoát khỏi hạn chế của cốt truyện rồi.

“Cố Trầm!” Hoắc Minh Chương thấy người đối diện rõ ràng không tập trung, không biết đang suy nghĩ đến tận đâu thì càng phẫn nộ: “Tôi đang nói chuyện với cậu đấy! Cậu có nghe không hả?”

“Đừng có ồn!” Cố Trầm không kiên nhẫn nói: “Hôm nay tôi không có thời gian, muốn chơi bóng thì mai hẵng nói.”

Dứt lời, Cố Trầm tùy tay cầm hai quyển sách và tập vở đi đến phòng sinh hoạt chung.

“Cố Trầm! Cố Trầm!” Hoắc Minh Chương không ngờ Cố Trầm lại dám không thèm liếc nhìn anh ta một cái như vậy, tức đến mức muốn hộc máu.

“Thôi bỏ đi!” Kim Vệ và Đào Cương thở dài, an ủi thằng bạn nối khố sắp tức nổ phổi của mình: “Mai thì mai đi. Dù sao đều chung đội bóng với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.”

“Mai cái con khỉ! Từ tháng này bắt đầu có trận đấu rồi. Cậu ta là thành viên chính thức đấy. Cứ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới thế này, ai dám cho cậu ta vào sân!” Hoắc Minh Chương nổi trận lôi đình mắng: “Tôi thấy cậu ta không đặt chuyện của đội bóng rổ trong lòng chút nào.”

Chuyện này không phải rõ rành rành trước mắt à!

Kim Vệ và Đào Cương đưa mắt nhìn nhau, nhưng rồi cũng không ai nói ra.

Cố Trầm đến phòng sinh hoạt chung, nhưng hiếm khi không đọc sách, cũng không vẽ sơ đồ tư duy mà ngồi trong góc lẳng lặng sắp xếp lại những chuyện liên quan đến cốt truyện xảy ra từ khi sống lại tới nay.

Loại bỏ vài cảnh vụn vặt và đoạn ngắn thì thật ra có ba điểm mấu chốt.

Đầu tiên là ngày Cố Trầm vừa sống lại, bởi vì không chịu theo cốt truyện mà phải bị cốt truyện giáng cho phản ứng bài dị, khiến cơ thể đau đớn như muốn nổ tung. Bất đắc dĩ làm theo như cốt truyện, cuối cùng phản ứng bài dị cũng biến mất.

Lần thứ hai là khi đấu bóng rổ với Hoắc Minh Chương ở sân bóng. Cố Trầm không chịu bị đánh vô cớ, cược mạng mà chơi bóng, phản ứng bài dị của nội dung vở kịch xuất hiện, nhưng nhẹ nhàng hơn lần đầu nhiều lắm, thời gian cũng ngắn hơn. Lúc ấy Cố Trầm còn cho rằng có lẽ do mình đã tuân theo một nửa cốt truyện rồi nên mới vậy. Giờ ngẫm lại, hình như chuyện không hề đơn giản như thế.

Lần thứ ba chính là lần này, Cố Trầm còn không tuân theo cốt truyện chút nào, nhưng phản ứng bài dị của cốt truyện lại không hề xuất hiện.

Cố Trầm vẽ ba vòng tròn lên nháp, rồi lại điền thêm ba dấu hỏi chấm. Vậy rốt cuộc ba điểm chính này có chỗ nào khác biệt?

Cố Trầm tiếp tục tự hỏi.

Lần đầu tiên không có gì để bàn. Chủ yếu thì nhân vật chính trong phân đoạn đó là hai người cậu và Hoắc Minh Chương. Cậu làm theo cốt truyện xong thì phản ứng bài dị cũng biến mất. Lần ấy cũng khiến Cố Trầm đưa ra kết luận, nếu muốn sống thì phải thuận theo cốt truyện.

Lần thứ hai lại đối lập với nội dung ở đời trước, Cố Trầm gắt gao áp chế kỹ năng chơi bóng của Hoắc Minh Chương, hạn chế sự nổi bật của đối phương. Lúc Hoắc Minh Chương vô tình va phải cậu thì cả Chu Hiểu Đình, các thành viên khác của đội bóng và đội cổ vũ đều đứng về phía cậu, ra mặt thay cậu...

Chờ đã?

Hai mắt Cố Trầm sáng lên, thành viên đội bóng rổ và đội cổ động đều đứng về phía cậu à!

Trong nháy mắt, Cố Trầm bỗng nghĩ tới từ khi cậu sống lại đến giờ, ngoại trừ sự thay đổi của bản thân cậu thì thật ra bạn học và các thầy cô xung quanh cũng thay đổi rất nhiều. Ví như Chu Hiểu Đình giúp cậu giới thiệu việc thực tập ở chỗ bán nhà, Trình Dật giúp cậu điểm danh trên lớp chuyên ngành, Thương Nhuệ giúp cậu mua đồ ăn sáng, thậm chí là giáo sư Hình phạt cậu viết luận văn nữa.

Những chuyện này đều không xảy ra trong đời trước. Vì Cố Trầm sống lại dẫn tới thay đổi phong cách sống của bản thân, cũng vô thức ảnh hưởng tới những người khác.

Nhân vật thuộc cốt truyện có thể đã bị ảnh hưởng!

Cố Trầm lại nghĩ tới đoạn nội dung sáng nay đến nhà họ Kiều. Kiều An Na không hắt nước vào mặt cậu, vợ chồng Tổng giám đốc Kiều cũng không gọi bảo vệ đuổi cậu đi. Vậy nên theo sự ăn khớp, cậu hoàn toàn không cần nổi giận đùng đùng về tới trường học phản kháng Hoắc Minh Chương.

Nói cách khác, đoạn nội dung này vì sự thay đổi của nhân vật trong truyện mà bị hiệu ứng cánh bướm xóa mất.

Chính cậu không thể thay đổi cốt truyện, nhưng cậu có thể gây ảnh hưởng tới sự lựa chọn của nhân vật trong truyện!

Cố Trầm lại vẽ một vòng tròn, hơi đăm chiêu dùng ngòi bút gõ giấy nháp.

Vấn đề là nên làm thế nào ảnh hưởng tới sự lựa chọn của các nhân vật trong truyện đây? Làm thế nào mới có thể khiến những nhân vật trong truyện đứng về phía cậu vào thời điểm mấu chốt đây?

Hoặc nên nói, ngoại trừ việc gây ảnh hưởng tới các nhân vật trong truyện, thì liệu có cách nào khác để triệt tiêu được hạn chế của cốt truyện không?