Mặc dù trong lòng không tình nguyện, Cố Trầm vẫn add WeChat của giáo sư Hình trong nơm nớp lo sợ. May là kết bạn rồi giáo sư cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo Cố Trầm viết luận văn cẩn thận.
Cố Trầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng cùng với đó, cứ như có một thanh gươm của Damocles treo lơ lửng trên đỉnh đầu vậy, từng giờ từng phút sinh ra cảm giác bị người ta kè kè trông chừng.
Cố Trầm thầm nghĩ, đây có lẽ chính là cái gọi là áp lực học thuật rồi.
Bởi vì nhận được thông báo đột ngột của giáo sư Hình, nên lúc Cố Trầm vào đến phòng hoạt động chung sẽ không tới phòng tự học để đọc sách như mọi khi mà chạy đến phòng đa phương tiện, chiếm dụng một máy tính tra tư liệu.
Kiếp trước từng tự mình gây dựng sự nghiệp, khi Cố Trầm sưu tầm tư liệu thì có thói quen xem xét những bài báo công khai của các doanh nghiệp. So với mấy bài báo lượng tin tức thì ít văn vẻ thì nhiều trên tạp chí tài chính và kinh tế, báo của doanh nghiệp phân tích các tham số thị trường càng rõ trọng điểm và toàn diện hơn. Lại kết hợp với xu hướng phát triển kinh tế trong nước tương lai mười năm tới. Cố Trầm dễ dàng chọn được vài hạng mục tương đối kinh điển trong ấn tượng của mình làm ví dụ để phân tích.
Xem lược qua vài tin tức tương quan mục tiêu, Cố Trầm loại trừ vài tập đoàn tương đối khó thu thập số liệu cụ thể, chỉ để lại một doanh nghiệp hàng tiêu dùng nhanh làm ví dụ phân tích. Doanh nghiệp này dùng biện pháp phát hành cổ phiếu mới, thu được lượng lớn vốn đầu tư, lại mượn dùng đòn bẩy tài chính để hoàn thành chỉnh hợp cơ cấu, thuận lợi xúc tiến sản nghiệp thăng cấp, chuyển hình doanh nghiệp thành công, sau đó còn thành công đưa công ty lên sàn chứng khoán nước Mỹ.
Cố Trầm chọn ví dụ này để viết luận văn chủ yếu là vì hạng mục trên là do Công ty đầu tư Thiên Toại dốc hết sức chủ đạo. Mà vì nguyên nhân cá nhân nên Cố Trầm rất quen thuộc với các hạng mục đầu tư của Công ty Thiên Toại. Tuy không thể nắm rõ đủ loại số liệu trong lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng xem như hạ bút thành văn. Như vậy có thể giảm bớt rất nhiều thời gian lọc tìm tư liệu, xác nhận tính chính xác của số liệu.
Cố Trầm đang đắc chí, tự cho rằng mình có thể nhàn nhã lại không biết rằng giáo sư Hình ra đề tài luận văn này cho cậu cũng không hy vọng xa vời Cố Trầm có thể viết ra luận văn hoàn mỹ hoặc tỉ mỉ, xác thực đến đâu. Tuy ông thật sự sinh ra vài phần tâm tư yêu thích người tài với Cố Trầm, nhưng dù sao Cố Trầm cũng là sinh viên vừa mới vào đại học thôi. Dù là kinh nghiệm hay kiến thức dự trữ thì đều có hạn.
Với giáo sư Hình mà nói, Cố Trầm có thể viết một bài luận văn đủ sơ lược, phân tích ra phương hướng lớn, lập ý quan điểm tổng thể tương đối là tốt rồi. Không trông cậy luận văn của Cố Trầm có bao nhiêu tính chuyên nghiệp.
Ai biết Cố Trầm vì có lối tư duy quán tính từ kiếp trước, cho rằng luận văn này chính là điều tra báo cáo, cần phải làm hết sức mình, sau đó còn phân tích luận điểm theo góc độ tài chính, kết quả làm ra cả làm ra một luận văn đủ để xem như báo cáo dự đoán có thể nộp cho ngành kiểm toán luôn.
Cố Trầm dùng thời gian cả tối tìm đọc tư liệu, chuẩn bị bản nháp. Chờ tới khi phục hồi tinh thần lại thì đã là mười một giờ tối. Cố Trầm thu dọn đồ chuẩn bị quay về phòng ngủ nghỉ ngơi. Vừa ra khỏi phòng đa phương tiện thì chợt đυ.ng phải đàn anh năm tư lúc trước hỏi xin chép sơ đồ tư duy của cậu ở phòng tự học.
Cao Hải Dương tìm Cố Trầm cả đêm, còn tưởng rằng Cố Trầm không đến. Không ngờ đi vệ sinh một chuyến lại có thể chặn được người ở cửa phòng đa phương tiện. Anh ta hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại chạy đến phòng đa phương tiện để học? Tôi còn cho rằng hôm nay cậu không đến tự học cơ.”
Cố Trầm nói: “Phải viết một bài luận văn, cần tìm một ít tư liệu.”
Cao Hải Dương tò mò: “Cậu năm mấy? Sao phải viết luận văn sớm thế?”
Cố Trầm đáp: “Năm nhất. Giáo sư Hình yêu cầu tôi viết.”
Cao Hải Dương giật mình trợn trừng mắt: “Năm nhất đã bắt đầu viết luận văn à? Thầy Hình đã điên cuồng đến mức này rồi sao?”
“Không phải.” Cố Trầm ngập ngừng muốn nói lại thôi, dù cậu không muốn tuyên dương chuyện mất mặt của mình khắp nơi nhưng cũng không thể để người ta hiểu lầm giáo sư Hình được. Vậy là đành phải giải thích: “Là vì tôi trốn học bị bắt được. Nên thầy Hình mới...”
“Cậu trốn tiết thầy Hình á?” Không chờ Cố Trầm nói xong, Cao Hải Dương càng không dám tin tưởng ngắt lời: “Là thầy Hình mà tôi biết à? Thầy Hình Xướng Liêm dạy “Nguyên lý kinh tế học”? Là giáo sư Hình sao?”
Cố Trầm gật đầu.
Cao Hải Dương hoàn toàn câm nín, bật ngón tay cái lên với Cố Trầm: “Cậu đỉnh!”
Cố Trầm giật nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng cười gượng.
Cao Hải Dương muốn cười nhưng lại thấy hơi ngại. Nghẹn nửa buổi mới hỏi Cố Trầm: “Vậy là luận văn kia của cậu viết tới khi nào?”
Cố Trầm nói: “Tám nghìn chữ, tuần sau đi học phải giao lên.”
Cao Hải Dương không nhịn được, cười phì thành tiếng.
Cười xong lại nhìn Cố Trầm, dáng vẻ ngập ngừng do dự.
Cố Trầm mặt không chút thay đổi hỏi: “Làm sao vậy?”
Cao Hải Dương: “Thế nên... Tuần này cậu không vẽ sơ đồ tư duy “Luật thuế” và “Luật kinh tế” nữa đúng không?”
Luận văn tám nghìn chữ hạn trong một tuần, Cao Hải Dương cũng không cảm thấy Cố Trầm còn dư thừa tinh lực để làm việc khác. Chỉ là có chút tiếc nuối thôi... Sơ đồ tư duy mà Cố Trầm vẽ thật sự rất tốt. Đám người trong phòng ký túc bọn họ đều dùng sơ đồ tư duy của Cố Trầm để ôn tập. Chỉ là ít quá.
Cố Trầm rất thẳng thắn nói: “Vẽ chứ.”
Cậu chọn hạng mục đầu tư của Công ty Thiên Toại làm ví dụ cho luận văn chính là vì không muốn chậm trễ thời gian đọc “Luật thu” và “Luật kinh tế” của mình.
Hai mắt Cao Hải Dương sáng ngời: “Vậy tôi còn có thể sao chép sơ đồ tư duy của cậu không?”
Cố Trầm gật đầu: “Được.”
Dừng một chút, Cố Trầm bổ sung: “Nhưng tuần này có lẽ tôi sẽ vẽ hơi chậm một chút.”
“Không thành vấn đề. Dù sao chúng tôi cũng không sốt ruột.” Cao Hải Dương nghĩ một lát, sau đấy chần chừ nói: “Chuyện đó, bạn cùng phòng ký túc của tôi cũng đã nhìn thấy sơ đồ tư duy của cậu, cảm thấy rất tốt nên muốn dùng làm tài liệu ôn tập...”
Cao Hải Dương cẩn thận nhìn Cố Trầm: “Có được không?”
“Được chứ!” Cố Trầm không hiểu, sao chỉ việc nhỏ như vậy thôi mà còn phải hỏi ý kiến của cậu? Lúc trước không phải cậu đã đồng ý cho Cao Hải Dương sao chép sơ đồ tư duy mình vẽ rồi à?
“Quá tốt! Tôi thay mặt đám bạn cùng phòng cảm ơn cậu.” Cao Hải Dương mỉm cười với Cố Trầm: “Ờm, nếu cậu gặp phải vấn đề gì khó khi viết luận văn cũng có thể nói với tôi. Dù sao tôi cũng học năm tư, có kinh nghiệm viết luận vài lần rồi. Chắc chắn có thể giúp được cậu.”
“Được!” Cố Trầm gật đầu. Cũng không khách sáo: “Nếu tôi cần sẽ đến tìm anh.”
Cao Hải Dương thuận thế lấy di động ra: “Vậy hai chúng ta add WeChat đi? Cũng tiện liên hệ.”
“Được.” Cố Trầm cũng lấy di động ra, mở mã QR của mình đưa qua.
WeChat của Cao Hải Dương tên là Đại dương mênh mông, avatar là một bức ảnh chụp biển lớn. Tên WeChat của Cố Trầm là tên khai sinh, avatar là hình mặt người màu xám của hệ thống.
“Thì ra tên cậu là Cố Trầm à.” Cao Hải Dương tùy tay bấm vào tường của Cố Trầm, phát hiện Cố Trầm chưa đăng bài nào trên tường nhà cả. Anh ta nhất thời giống với Chu Hiểu Đình, phát biểu câu chất vấn từ tận linh hồn: “Sao tường nhà của cậu không có gì vậy? Cậu chặn tôi à?”
“Tôi chưa đăng bài bao giờ.”
Cao Hải Dương âm thầm líu lưỡi, không thể tin được trên đời này còn có người có thể nhẫn nhịn không đăng bài lên tường.
“Bình thường mấy giờ cậu đến phòng hoạt động chung?” Cao Hải Dương thèm khát sơ đồ tư duy của Cố Trầm, thật sự không muốn không gặp được cậu dù chỉ một ngày.
“Buổi tối thì chín giờ đến mười một rưỡi, buổi sáng từ bốn giờ đến sáu rưỡi.”
Cao Hải Dương nói: “Vậy chín giờ tối mai tôi chờ cậu ở phòng hoạt động chung nhé.”
Cố Trầm liếc mắt nhịn Cao Hải Dương: “Chờ tôi làm gì?”
Cao Hải Dương nghẹn lời, hơi dừng một chút rồi nói: “Chờ sơ đồ tư duy của cậu.”
À!
Cố Trầm mặt không chút thay đổi chớp chớp mắt.
Một tuần tiếp đó, Cố Trầm vừa bận rộn viết luận văn, vừa vẽ sơ đồ tư duy. Thường thường còn phải phối hợp để xúc tiến chút nội dung cốt truyện, rồi còn phải giới thiệu cho mấy ông lớn trong nhóm WeChat mấy căn hộ. Cuộc sống trôi qua cũng coi như phong phú.
Tới thứ bảy, Cố Trầm đến phòng kinh doanh từ sớm. Cậu đã nói chuyện xong với mấy ông chủ trong nhóm của Tổng giám đốc Tôn rồi. Tổng giám đốc Diêu bán tã giấy kia định mua một căn hộ khoảng 350 mét vuông sàn, làm phòng cưới cho con trai. Chủ yếu nguyên nhân cũng là nhìn trúng vị trí gần hai khu trường học bên này.
Một nhà ba người Tổng giám đốc Diêu đều tới. Trước khi tới còn gọi điện cho Cố Trầm, bảo Cố Trầm ra cửa đón người.
Cố Trầm đứng ở cửa đợi hai mươi phút, xe của Tổng giám đốc Diêu mới khoan thai đến muộn. Ông ta vừa xuống xe đã vỗ bả vai Cố Trầm: “Xin lỗi cậu bạn nhỏ, không ngờ cuối tuần còn tắc đường kinh khủng thế. Để cậu đợi lâu rồi.”
Cố Trầm còn chưa kịp nói gì đã nghe có người trong xe hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta không phải nhân viên bán nhà à! Muốn kiếm tiền của nhà chúng ta thì chờ người một lát đã làm sao?”
“Cái thằng bé này!” Tổng giám đốc Diêu quay đầu lại, mắng con trai mình: “Có người nào lại không biết ăn nói như mày không! Chuyện rắm gì cũng không hiểu!”
“Ba cũng nói con nhà nghèo mới sớm hiểu việc nhà. Nhà mình lại không nghèo, con cần hiểu chuyện làm gì chứ!” Con trai Tổng giám đốc Diêu bước xuống xe, đứng ngả ngớn đánh giá Cố Trầm: “Cậu là sinh viên ưu tú đại học A trong miệng ba tôi đấy à? Cũng chẳng ra cái tang dạng gì!”
“Thi được 700 điểm đầu vào trường đại học, cuối cùng chẳng phải cũng ở đây bán chung cư sao!”
Cố Trầm mỉm cười không nói gì. Vợ Tổng giám đốc Diêu hơi ngượng ngùng đánh nhẹ lên người con trai, sau đó quay sang nói với Cố Trầm: “Cậu bạn nhỏ đừng để ý. Thằng bé này bị hai vợ chồng tôi chiều hư thôi. Thật ra nó không có ý xấu đâu.”
“Bạn Diêu tính cách thẳng thắn.” Cố Trầm nói một câu, sau đó hỏi Tổng giám đốc Diêu: “Tổng giám đốc Diêu, chú muốn đến phòng kinh doanh chúng tôi trước hay trực tiếp đi xem nhà luôn?”
“Trực tiếp đi thôi!” Tổng giám đốc Diêu ý bảo Cố Trầm lên xe: “Xem căn 350 mét vuông sàn mà chúng ta nói lần trước đi. Tôi cảm thấy khá tốt.”
Cố Trầm lên ngồi ghế phó lái, chỉ đường cho lái xe chạy đến dưới tòa B, dẫn một nhà ba người Tổng giám đốc Diêu lên tầng mười tám. Cửa thang máy vừa mở ra, Tổng giám đốc Diêu và bà Diêu đều nhìn trúng căn hộ này. Kết cấu tốt, lấy sáng tốt, tầm nhìn tốt. Trừ giá cả hơi đắt ra thì chỗ nào cũng khiến người ta hài lòng.
Chỉ có Diêu Viễn là không hài lòng: “Cũng bình thường thôi mà! Không cảm thấy tốt ở chỗ nào. Còn không đẹp bằng biệt thự trong Thanh Thủy Tú Uyển.”
“Đồ ngốc này, Thanh Thủy Tú Uyển xa lắm! Sau này con tốt nghiệp, đi làm, rồi con của con đi học nữa. Ở chỗ xa như vậy cũng không tiện.” Vợ Tổng giám đốc Diêu khuyên nhủ: “Con mua căn hộ này, chưa nói đến chuyện khác, chờ tới khi trang hoàng xong con đi học đại học cũng có thể dọn ra ở luôn. Lúc trước không phải con luôn nói không thích ký túc xá, cảm thấy ký túc xá nhỏ như vậy còn ở những bốn người rất chen chúc à?”
“Thế nào cũng được!” Diêu Viễn không kiên nhẫn quay đầu đi, tức giận nói: “Dù sao con nói cũng không có tác dụng gì. Mấy người muốn mua cái nào thì mua cái ấy.”
“Quyết định vậy đi!” Tổng giám đốc Diêu kết luận, quay sang nói với Cố Trầm: “Ký hợp đồng thôi.”
Cố Trầm gật đầu: “Chúng ta về phòng kinh doanh trước ạ.”
Lúc mấy người đi vào thang máy, Diêu Viễn nhìn Cố Trầm, nhướng mày hỏi: “Tôi bảo này, cậu bán được một căn hộ cho nhà chúng tôi thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Trích ba phần nghìn tiền phần trăm.” Cố Trầm trả lời.
Diêu Viễn cười nhạo một tiếng: “Thế cũng được có bao nhiêu đâu! Còn chưa đủ cho tôi ra ngoài ăn bữa cơm với bạn nữa.”
“Có mấy đứa phá của được như mày!” Tổng giám đốc Diêu hừ lạnh một tiếng: “Chỉ giỏi tai họa ông đây, lại còn đắc ý nữa à!”
“Nếu mày hiểu chuyện bằng nửa Cố Trầm thôi thì ba mày cũng có thể an tâm một chút rồi.”
Diêu Viễn không hề giữ hình tượng, dựa nghiêng vào thang máy: “Thì cũng là ba con tài giỏi, có thể để con gây tai họa đó mà. Cậu ta hiểu chuyện thì hiểu chuyện đấy, đáng tiếc là không có một ông ba có thể để cậu ta gây tai họa.”
“Thế nên nói con cái hiểu chuyện có tác dụng mẹ gì đâu? Dù sao cũng có một ông ba vô dụng!”
“Cái thằng bé này, ăn nói kiểu gì thế hả! Mau xin lỗi Tiểu Cố đi.” Bà Diêu cau mày nói: “Tiểu Cố người ta nỗ lực tự mình kiếm tiền, sau này chắc chắn sẽ phát tài.”
Tổng giám đốc Diêu hừ lạnh một tiếng: “Không phải ai cũng cần dựa vào ba như mày!”
“Vậy sao?” Diêu Viễn nhướng mày, lấy di động ra mở mã QR WeChat của mình, nói với Cố Trầm: “Thế add WeChat đi. Chờ sau này cậu đổi chỗ bán nhà thì nhớ rõ nói một tiếng với tôi. Biết đâu tôi vui vẻ sẽ lại qua mua một căn thì sao. Cũng coi như góp một viên gạch cho quá trình phát tài của cậu.”
Đứng trước mặt Tổng giám đốc Diêu và bà Diêu, Cố Trầm không tiện từ chối. Sau khi add WeChat, Diêu Viễn bấm vào trang chính của Cố Trầm, vẫn là câu chất vấn từ sâu thẳm linh hồn kia: “Sao không có bài đăng nào cả? Cậu chặn tôi đấy à?”
“Tiểu Cố người ta không đăng bài.” Không đợi Cố Trầm giải thích cái gì, Tổng giám đốc Diêu không kiên nhẫn nói: “Mày tưởng ai cũng giống mình chắc. Chỉ thiếu mỗi việc đi tiểu cũng chụp cái ảnh đăng lên thôi.”
“Thôi được rồi!” Diêu Viễn hừ một tiếng: “Vậy bình thường cậu có thể xem bài đăng trên tường nhà tôi mà thu thập kiến thức.”
Cố Trầm yên lặng không nói.
Về đến phòng kinh doanh, Cố Trầm dẫn ba người nhà Tổng giám đốc Diêu đi làm thủ tục ký hợp đồng. Sau một hồi giải quyết hồ sơ thủ tục thì cũng gần đến giữa trưa rồi. Tổng giám đốc Diêu quyết định ăn cơm trưa ở gần đây, còn khăng khăng kéo Cố Trầm theo.
Cố Trầm từ chối mãi, Tổng giám đốc Diêu lại nói: “Thật ra lần này chú dẫn Tiểu Viễn đến mua nhà cũng là vì muốn để hai đứa làm quen một chút. Hai đứa cùng lứa với nhau, chắc là dễ trao đổi hơn. Chú không mong gì cả, chỉ không chịu nổi đám bạn bè ăn chơi không ra gì của nó thôi. Chú sợ Tiểu Viễn theo bọn chúng lâu rồi sẽ học thói xấu.”
Tổng giám đốc Diêu có ý tưởng này không phải ngày một ngày hai. Từ khi Tổng giám đốc Tôn kéo Cố Trầm vào nhóm chat, Tổng giám đốc Diêu đã luôn âm thầm quan sát Cố Trầm. Sau vài ngày, ông ta cảm thấy tính cách Cố Trầm rất trầm ổn, làm việc giỏi giang, lại còn là sinh viên ưu tú của đại học danh giá. Ông ta hy vọng thằng con mình có thể tiếp xúc với người trẻ tuổi như Cố Trầm nhiều hơn.
“Cháu không ghét bỏ Tiểu Viễn đấy chứ?”
Còn chưa dứt lời, Diêu Viễn không phục nói: “Cậu ta dựa vào gì mà đòi ghét con?”
“Dựa vào chỉ số thông minh của mày thấp, dựa vào mày nói nhảm quá nhiều!” Tổng giám đốc Diêu dùng một câu chặn họng con trai ruột: “Đủ chưa hả?”
Hai mắt Diêu Viễn bốc hỏa nhìn chằm chằm ba mình!
Tổng giám đốc Diêu nhìn về phía Cố Trầm: “Tiểu Cố, cháu đừng chấp nhặt với nó. Con chú, chú biết. Nếu nó không thích người ta thì nó chẳng buồn nói chuyện với người ta đâu.”
Nhưng từ lúc Diêu Viễn thấy Cố Trầm đã chủ động bắt chuyện rất nhiều lần. Tuy đều nói lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng cũng đủ để chứng minh, ít ra Diêu Viễn không phản đối việc kết bạn với Cố Trầm.
Cố Trầm không nhìn ra điều này.
Tổng giám đốc Diêu tiếp tục nói: “Thật ra Tiểu Viễn là đứa bé rất lương thiện. Chỉ là bị hai vợ chồng chú chiều hư rồi thôi. Đại học nó theo học cũng là đại học bình thường, không khí học tập không tốt lắm. Chú cảm thấy nếu nó có cơ hội tiếp xúc đến những bạn trẻ càng giỏi giang, càng có ý chí tiến tới thì có thể sửa lại cái nết của nó.”
Diêu Viễn cười nhạo một tiếng. Tựa vào ghế sau xe, miễn cưỡng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bốn người đi tới nhà hàng, gọi đồ ăn. Trong lúc chờ, Cố Trầm tìm cớ đi nhà vệ sinh. Lúc đi ra thì thấy Diêu Viễn đang đứng cạnh bồn rửa tay.
Cố Trầm đi qua, vặn nước rửa tay.
Diêu Viễn nhìn Cố Trầm qua gương: “Trong trường của các cậu có đứa con gái nào xinh không?”
Cố Trầm không đáp lại.
Diêu Viễn lại nói: “Cũng không cần xinh quá đâu. Cỡ như cậu là được rồi.”
Cố Trầm rửa tay xong, chậm rãi lau khô.
Diêu Viễn đánh giá Cố Trầm, tiếp tục nói: “Sao thế, không có cả người như cậu luôn à?”
“Tôi nghĩ bạn Diêu có lẽ có hiểu lầm gì với sinh viên đại học A chúng tôi rồi.” Cố Trầm rửa tay xong, ném khăn lau dùng một lần vào thùng rác, giương mắt nhìn thẳng Diêu Viễn, thản nhiên nói: “Các bạn nữ đại học A chúng tôi trông thế nào chăng nữa cũng không hứng thú với dạng người như cậu đâu.”
“Người như tôi?” Diêu Viễn nhíu mày, rất hứng thú hỏi: “Ở trong mắt cậu, tôi là dạng người gì?”
“Chỉ số thông minh thấp, nói nhảm nhiều.” Cố Trầm dừng một chút, sau đấy lại bổ sung: “Rõ ràng là tôi có tiếng nói chung với ba của cậu đấy.”
Diêu Viễn: “...”
Sau một lúc lâu. Diêu Viễn khẽ bật cười: “Nhưng đứng trước mặt ba tôi cậu lại không biểu hiện như thế này.”
“Sao nào?” Diêu Viễn nghiêng đầu đánh giá Cố Trầm, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Trước mặt ba tôi thì không dám nhiều lời một câu, là đang sợ nếu để lộ bộ mặt thật ra thì sẽ đắc tội ba tôi, sau đó tiền hoa hồng bán nhà liền bay mất à?”
“Thế giới của người trưởng thành luôn phải chừa chút thể diện cho nhau.” Cố Trầm đi đến trước mặt Diêu Viễn, nhướng mày ép hỏi: “Chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng Tổng giám đốc Diêu không nhìn ra tôi không coi cậu ra gì à?”
Diêu Viễn: “...”
Nhìn vào đôi mắt đen như mực của Cố Trầm, Diêu Viễn bỗng cảm giác được chút áp lực. Cậu ta không tự chủ được mà lùi lại đằng sau từng bước, cười nhạo: “Đây là cái gọi là thể diện của người trưởng thành à? Chẳng qua là bắt nạt kẻ yếu mà thôi. Cậu đoán xem, nếu tôi nói lại những lời vừa rồi của cậu cho ba tôi biết thì cậu sẽ có kết cục thế nào đây?”
“Sẽ có kết cục thế nào à?” Cố Trầm nghiền ngẫm cười. Ra vẻ trầm ngâm một thoáng, sau đó nhướng mày nói: “Thì tất cả mọi người đều sẽ biết, bạn học Diêu đây là một đứa nhỏ không nói lại người ta thì sẽ chạy về mách ba mẹ...”
“Bình thường ở bên ngoài thì cáo mượn oai hùm, lúc gặp khó khăn thì chạy về nhà tìm ba dựa dẫm. Cũng không bất ngờ chút nào.” Cố Trầm lễ phép cười mỉm: “Hoàn toàn ăn khớp cái mác phú nhị đại quần là áo lụa của cậu.”
Diêu Viễn: “...”
Không ngờ Cố Trầm ở trước mặt ba mẹ cậu ta thì hiền lành, lặng lẽ như vậy, sau lưng lại có một mặt bén nhọn như vậy. Diêu Viễn thoáng cái rơi vào thế yếu: “Cậu rất xem thường tôi à?”
“Bất ngờ lắm sao?” Cố Trầm cười hỏi lại: “Ngay cả ba ruột của cậu còn xem thường cậu mà. Tôi chỉ là người ngoài, không có quan hệ máu mủ gì với cậu, càng không có thấu kính thân tình để nhìn cậu. Xem thường cậu là chuyện bình thường thôi mà.”
“Vậy cậu thử nói đi...” Cố Trầm dừng một chút, hỏi tới: “Trên người cậu có chỗ nào đáng để tôi coi trọng?”
Không đợi Diêu Viễn kịp mở miệng, Cố Trầm lại bổ sung: “Trừ việc cậu rất biết đầu thai, có một ông ba tốt ra.”
Diêu Viễn: “...”
“Hử?” Hai mắt Cố Trầm sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Viễn, nhẹ nhàng hỏi: “Vô dụng à?”
“Cậu giận chứ gì?” Ánh mắt thoáng động, Diêu Viễn chợt hiểu được lý do Cố Trầm bỗng nhiên thay đổi thái độ: “Là vì vừa rồi tôi nói ba cậu vô dụng sao?”
Cố Trầm không phủ nhận.
Diêu Viễn cười nhạo: “Không ngờ cậu đi sales bất động sản mà còn có lòng tự trọng ghê đấy.”
“Tôi cũng không ngờ một đứa chỉ biết dựa vào ba mình mà còn mất dạy như vậy.” Cố Trầm thản nhiên nói: “Tổng giám đốc Diêu và bà Diêu không dạy cậu là trẻ con phải hiểu lễ phép, nói chuyện lịch sự à?”
Diêu Viễn thẹn quá hóa giận: “Tôi không phải trẻ con!”
“Ừ!” Cố Trầm gật đầu, nghiêm trang đưa ra bình luận: “Cậu không phải trẻ con, cậu là thằng ranh con hư đốn.”