Cố Trầm đến nhà ăn, vừa hay hôm nay có món tôm nõn cuộn miến dong và sườn xào chua ngọt cậu thích ăn. Cố Trầm lại chọn thêm một phần cà tím chiên giòn, một phần khoai tây sợi chua cay, múc thêm một bát canh tảo tía trứng gà nhà ăn đưa miễn phí. Cậu vừa bưng khay ăn đến trong góc ngồi xuống, chợt nghe sau lưng có người cười mỉa: “Bốn đồ ăn một canh, có chay có mặn, cậu cũng biết dưỡng sinh quá nhỉ!”
Cố Trầm thở dài, quay đầu nhìn Hoắc Minh Chương không hiểu sao lại lên cơn động kinh ở phía sau: “Không phải buổi tối mới chơi bóng à?”
“Làm sao, nhà ăn này bị cậu thầu hay thế nào? Trừ cậu ra thì không cho người khác đến ăn cơm à?” Hoắc Minh Chương vừa mở miệng đã tràn đầy mùi thuốc súng.
Cố Trầm không còn lời nào để nói.
Kim Vệ và Đào Cương đưa mắt nhìn nhau, vội vàng lên tiếng hoà giải: “Đại thần đừng nghe cậu Hoắc động kinh làm gì. Cậu ấy thấy cậu ăn cơm một mình nên mới cố ý đến ngồi chung đấy!”
Hai người vừa nói vừa bưng khay ăn ngồi xuống vị trí bên cạnh và đối diện Cố Trầm. Hoắc Minh Chương hừ một tiếng, đuổi thằng bạn nối khố nhà mình vừa ngồi xuống đối diện Cố Trầm sang một bên, chính mình ngồi vào vị trí này.
Anh ta nhìn chằm chằm Cố Trầm bằng ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Cố Trầm, cậu nói xem có phải cậu vong ân phụ nghĩa quá rồi không?”
Cố Trầm: “...”
Hoắc Minh Chương vẫn canh cánh trong lòng: “Buổi đầu tiên khai giảng, cậu cảm thấy không khỏe. Rõ ràng là tôi đưa cậu đến phòng y tế đúng không? Các cậu huấn luyện quân sự nửa tháng, mỗi ngày phơi nắng đứng nghiêm giậm chân đi thẳng, chân cũng sắp mài ra bóng nước cũng là tôi nói cho cậu cách giải quyết đúng không? Cậu có thể đến văn phòng của Đại Chu Thiên Hạ thực tập cũng là vì đấu bóng rổ với tôi, tình cờ làm Chu Hiểu Đình nhìn thấy. Cô ấy vì muốn cho cậu tham gia đội bóng rổ nên mới cung cấp điều kiện trao đổi với cậu đúng không hả?”
“Tôi giúp cậu nhiều như thế, cậu không biết ơn thì thôi đi. Cậu có lý do gì mà ghét tôi?” Hoắc Minh Chương hậm hực không thôi, tuy anh ta không phải kiểu người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, nhưng từ bé đến lớn cũng kết bạn khắp giang hồ rồi, đến đâu cũng đúng bài. Vì cái gì mà vừa gặp phải Cố Trầm liền rơi vào kết cục người ghét cún ngại cơ chứ?
Hoắc Minh Chương cảm thấy mị lực và nhân cách của mình bị chà đạp, bị sỉ nhục vô cùng nghiêm trọng.
Cố Trầm nghe mà không hiểu kiểu gì: “Thế thì sao?”
Hoắc Minh Chương: “...”
Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm hỏi cho không hiểu gì cả: “Thế gì mà thế?”
Cố Trầm kiên nhẫn lặp lại: “Chuyện tôi ghét anh thì có quan hệ gì đến anh đâu?”
Hoắc Minh Chương: “...”
“Phì!”
Kim Vệ và Đào Cương không kịp nhịn xuống, cười phá ra tiếng.
Hoắc Minh Chương thẹn quá hóa giận trừng hai ông bạn nối khố một cái, không nhịn được mà hơi rướn người về phía trước, đè thấp giọng chất vấn: “Cố Trầm, cậu đang chơi tôi đấy à?”
Cố Trầm hoàn toàn không có ý đùa cợt người ta. Cậu còn rất nghiêm túc là đằng khác, thậm chí, cậu cảm thấy chính mình rất vô tội. Cậu kiên nhẫn nói lý với Hoắc Minh Chương: “Tôi chỉ là chủ quan ghét cậu thôi. Một là không lớn tiếng nói ra, hai là không nói xấu cậu với người khác. Tôi chỉ lặng lẽ ghét cậu thôi, có ảnh hưởng gì đến cậu đâu?”
So với việc đám người này gióng trống khua chiêng đùa bỡn, tra tấn cậu ở kiếp trước, Cố Trầm cảm thấy mình chỉ ghét đối phương thôi là đã rất lễ phép, rất kiềm chế bản thân rồi.
“... Nói thế là tôi còn phải cảm ơn cậu lặng lẽ ghét tôi mà không phải lớn tiếng tuyên bố sao?” Hoắc Minh Chương không dám tin nhìn chằm chằm Cố Trầm. Mạch não thằng nhãi này không có vấn đề gì đấy chứ?
“Không thì thế nào!” Cố Trầm cũng không hiểu nổi hành vi của Hoắc Minh Chương: “Chẳng lẽ cậu muốn tôi lớn tiếng tuyên bố à?”
Hoắc Minh Chương: “...”
Hoắc Minh Chương nghẹn họng, suýt thì bị nghẹn chết.
Nếu không phải băn khoăn đến mặt mũi của Hoắc Minh Chương thì chắc chắn Kim Vệ và Đào Cương đã cười đến điên dại rồi.
Sao lúc trước bọn họ không phát hiện Cố Trầm vui tính thế này nhỉ?
“Anh, thì ra anh ở đây à?” Cố Tú ở nhà ăn tìm nửa buổi mới thấy được Cố Trầm và mấy người Hoắc Minh Chương trong góc phòng. Cậu ta hơi nghi hoặc nhìn Hoắc Minh Chương: “Sao mọi người lại ăn cơm cùng nhau thế?”
“Tình cờ gặp thôi.” Hoắc Minh Chương bị Cố Trầm nói cho suýt tắc nghẽn cơ tim, rồi còn bị hai thằng bạn nối khố vô lương tâm cười nhạo nữa. Lúc này nghe được Cố Tú giúp mình giải vây thì vội lảng sang chuyện khác: “Sao mắt cậu đỏ thế? Có phải lại bị người khác bắt nạt không?”
“Không phải.” Cố Tú lắc đầu, muốn nói lại thôi: “Đều là lỗi của tôi, không liên quan gì đến Thương Nhuế cả.”
Hoắc Minh Chương mơ màng hỏi: “Thương Nhuế là ai?”
“Tôi biết.” Kim Vệ giơ tay tranh trả lời: “Là em gái hoa khôi giảng đường vừa được bầu chọn của năm nhất chúng ta. Vừa xinh đẹp lại trong sáng. Cười lên trông đáng yêu khủng khϊếp!”
“Là bạn cùng lớp của bọn tôi. Hình như cô ấy thích anh tôi.” Cố Tú nói xong liền nhìn thoáng qua Cố Trầm, sau đó lắp bắp nói: “Em chỉ nói với cậu ấy là anh sẽ không thích cậu ấy đâu, bảo cậu ấy đừng lãng phí thời gian. Sau đó cậu ấy liền nổi giận. Còn mắng em nữa.”
“ y dô! Vậy cậu cũng không oan tí nào đâu.” Không đợi Cố Trầm và Hoắc Minh Chương lên tiếng, Kim Vệ đã thẳng thừng nói: “Sao có thể nói như vậy trước mặt con gái chứ? Con gái nhà người ta không cần mặt mũi hay sao? Huống chi còn là cô gái xinh đẹp đáng yêu như Thương Nhuế!”
“Đúng đấy!” Đào Cương cũng lắc đầu phụ họa, cảm khái: “Chẳng trách cậu không chơi được với con gái. Làm gì có cô gái nào chịu được cái tính thẳng thắn đó của cậu.”
“Nếu cậu còn như thế thì sau này không tìm được bạn gái đâu.”
Cố Tú: “...”
“Cố Tú còn nhỏ! Tìm bạn gái cái gì?” Hoắc Minh Chương trừng mắt nhìn hai thằng bạn nối khố, cũng cảm khái một câu: “Nhưng tôi không ngờ Cố Trầm lại có duyên với con gái thế nha!”
Lúc trước có Chu Hiểu Đình, giờ lại thêm một Thương Nhuế nữa. Hoắc Minh Chương chẳng hiểu sao lại cảm thấy hơi ghen tị. Anh ta nhìn dọc nhìn ngang cũng không cảm thấy Cố Trầm đẹp đẽ cỡ nào, sao có thể hấp dẫn các cô gái như vậy chứ?
Hoắc Minh Chương bỗng nhớ đến, hình như anh ta có nghe Chu Hiểu Đình nói qua, Cố Trầm ở Đại Chu Thiên Hạ cũng rất được giới nữ hoan nghênh.
“... Đây là tư chất làm trai bao trời cho đấy.” Hoắc Minh Chương ghen tị: “Chi bằng cậu nỗ lực một chút, sớm theo đuổi một cô chủ lớn xinh đẹp giàu có là có thể bớt phấn đấu hai mươi năm rồi.”
Cố Tú giật thót, yên lặng siết chặt nắm tay, phản bác: “Anh đừng có nói lung tung. Anh trai tôi không phải người như thế.”
Cố Trầm lười đáp lại Hoắc Minh Chương. Yên lặng ăn xong phần cơm của mình rồi đứng dậy rời đi.
Hoắc Minh Chương hừ một tiếng, gào lên sau lưng Cố Trầm: “Đừng có quên buổi tối đến đội bóng rổ luyện tập!”
Cố Tú nhìn thoáng qua Hoắc Minh Chương, sau đó quay đầu chạy về phía Cố Trầm.
“Anh, đợi em với!” Cố Tú đuổi theo Cố Trầm, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu: “Sao dạo này anh cứ ngó lơ em thế?”
“Không muốn để ý đến em.” Cố Trầm rút tay về: “Em cũng đừng đến làm phiền anh.”
“Cố Trầm!” Cố Tú tức đến mức gọi thẳng tên Cố Trầm: “Rốt cuộc em làm gì xúc phạm phải anh rồi hả? Hay là anh bất mãn gì với em? Có gì anh cứ nói ra được không? Em sẽ sửa mà!”
Tiếng tranh chấp của hai người hơi lớn, sinh viên đi ngang qua xung quanh đều không nhịn được mà liếc nhìn.
Cố Tú lại như không nhìn thấy: “Từ nhỏ đến lớn, anh nói cái gì em cũng nghe theo. Anh bảo em làm gì em cũng ngoan ngoãn đi làm. Anh không thích Vương Miểu và Hạ Thiêm, bây giờ em cũng không ăn cơm cùng bọn họ nữa, không lên lớp cùng bọn họ nữa rồi! Anh còn muốn em phải làm sao?”
Cố Trầm nhìn Cố Tú tủi thân trước mặt, cũng rất tò mò: “Em không ăn cơm, không lên lớp cùng với Vương Miểu và Hạ Thiêm, rốt cuộc là vì cảm thấy anh ghét bọn họ hay là vì Chu Hiểu Đình vạch trần chuyện em với bọn họ cùng nhau bịa đặt nói xấu anh?”
Cố Tú khϊếp sợ trợn tròn hai mắt, dường như không ngờ Cố Trầm sẽ nói như vậy.
Một lúc lâu sau Cố Tú mới khôi phục tinh thần: “Cái, cái gì? Anh đang nói cái gì? Sao em nghe không hiểu? Giờ anh đang trách em đấy à?”
Cố Trầm nói: “Anh vẫn luôn ghét hai người bọn họ. Từ ngày khai giảng đã ghét rồi. Chẳng phải em vẫn chơi đùa vui vẻ với bọn họ đấy sao? Giờ cũng qua được hơn nửa tháng rồi, tự nhiên em lại không cùng ăn cơm, không cùng lên lớp với bọn họ nữa. Anh cũng muốn biết tại sao em lại làm thế đấy. Nhưng chắc không phải vì anh đâu phải không?”
Cố Tú: “...”
“Em... đó là em không còn cách nào mà! Phòng ngủ của chúng ta cũng chỉ có bốn người thôi. Trước khi lên đại học, ba mẹ dặn đi dặn lại là sau khi đến trường phải hòa đồng với bạn học, phải hòa nhã với mọi người. Anh lại ồn ào với bọn họ như vậy, đương nhiên là em phải nghĩ cách làm dịu quan hệ. Em làm như vậy chẳng phải vì cả hai chúng ta sao? Em chỉ hy vọng có thể nhờ nỗ lực của mình để làm bọn họ không nhằm vào anh nữa thôi!” Hai mắt Cố Tú rưng rưng đẫm lệ, vừa tủi thân vừa ấm ức kể lể: “Sao anh có thể bôi nhọ em như thế?”
Cố Trầm không biết mình vừa bôi nhọ Cố Tú điều gì. Nhưng Cố Tú vẫn luôn như vậy, anh cũng quen rồi.
“Vậy em tiếp tục cố gắng xoa dịu quan hệ của mấy người đi.” Cố Trầm nói xong liền xoay người rời đi.
Cố Tú nhìn theo bóng lưng Cố Trầm, tức giận đến mức tái mặt. Cậu ta nhìn đám bạn học khe khẽ bàn tán xung quanh, mặt hết xanh lại đỏ. Cậu ta nghĩ thế nào cũng không rõ, vì sao Cố Trầm lại phải làm cậu ta bẽ mặt như thế!